Chương 49.Lần đầu tiên cắm ở bên trong ngủ

(Chân tướng thân thế khiến Đội trưởng Khương khϊếp sợ! Tất cả những bí mật đã lộ diện) Trứng Phục sinh bổ

"Mau... Lau đi..."

Khương Từ rút khăn giấy ở bên cạnh, nhưng Nghiêm Sở không nhận mà trực tiếp nắm tay y lau mặt mình: "Không cần, tϊиɧ ɖϊ©h͙ vừa bắn trên mặt em cũng không lau sao, bây giờ dùng sữa của bà xã rửa mặt cũng không tệ."

Khương Từ trực tiếp cho Nghiêm Sở một ánh mắt "Không biết xấu hổ", nhưng ngón tay chạm má hắn không ngừng nóng lên, không bao lâu liền nhào vào người hắn.

"Nghiêm Sở... Em thích anh...." Mặc dù không còn là mô phỏng cảnh tượng của đêm đầu tiên, nhưng Khương Từ lại nói những lời mình nói trong lúc cao trào, "Thật ra đó là đêm đầu tiên phát sinh quan hệ, em đã tỏ tình với anh, nhưng anh không nghe thấy."

Nghe Khương Từ nói như vậy, Nghiêm Sở lần nữa khóc không ra nước mắt, hóa ra hắn không chỉ "Bỏ qua" nụ hôn đầu của Khương Từ, đêm đầu, ngay cả lần đầu tiên bày tỏ cũng không nghe được? ! Bà xã, tôi có thể đối đêm đầu tiên thành bữa ăn sang trọng nhất được không!

Nghiêm Sở không còn cách nào khác là biến sự đau khổ của mình thành du͙© vọиɠ, đè Khương Từ lăn qua lộn lại hết lần này đến lần khác, ȶᏂασ hai ba lần, cuối cùng bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào lỗ l*и của y, cũng không rút ra dươиɠ ѵậŧ của chính mình ra, mà trực tiếp ôm người vào lòng đi ngủ.

"Cắm em ngủ được không?"

"Ừ..." Khương Từ ngượng ngùng gật đầu, đây phải là lần đầu tiên Nghiêm Sở cắm y đi ngủ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ căng phồng bị ngăn ở trong bụng, cảm giác thỏa mãn tràn đầy.

Tuy rằng rất mệt mỏi, nhưng lại không muốn chìm vào giấc ngủ, Khương Từ ngây ngốc ở trong bóng tối mở to hai mắt nhìn Nghiêm Sở.

"Sao vậy?"

Nghiêm Sở đang định nhắm mắt ngủ cảm thấy có một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm mình, lại mở mắt ra.

"Anh muốn ngủ sao?"

"Sao thế, bà xã của tôi còn chưa bị tôi đυ. đủ sao?" Nghiêm Sở cười cười, thật ra hắn có chút khâm phục thể lực của Khương Từ, giống như mình không đủ năng lực đυ. y đến choáng váng, còn có sức nói chuyện với mình.

"Đừng... Đừng làm...A..." Nghiêm Sở đỉnh đỉnh hông, hô hấp Khương Từ lập tức dồn dập, "Làm tiếp em thực sự không chịu nổi...Em...Muốn nói chuyện với anh..."

"Bảo bối muốn nói chuyện gì?" Nghiêm Sở không cử động nữa mà ôm chặt người vào lòng, từ từ hôn lên môi y, "Nhưng mà bà xã ơi, nhắc tới, bảo bảo của chúng ta đã được một trăm ngày rồi, có phải nên lấy tên hay không?"

"Không phải anh đã lấy rồi sao?"

"Hả?" Nghiêm Sở ngẩn ra, tại sao hắn không nhớ mình đã đặt tên con trai từ khi nào.

"Khương Kiên Cường."

Khương Từ rất nghiêm túc khi nói ra ba chữ này, nhưng Nghiêm Sở suýt nữa ói ra máu, nhìn Khương Từ sở khóc dở cười: "Bà xã à, em ... em nghiêm túc sao?"

"Không phải là anh lấy sao." Khương Từ lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái.

"Lúc đó tôi chỉ đang trêu em thôi." Hơn nữa lúc đó hắn còn bị Đội trưởng Khương nhà hắn lật dưới gầm giường...

"Em cũng đang trêu anh đó." Khương Từ cuối cùng cũng bật cười, ai bảo lúc đó hắn đặt loạn tên cho đứa nhỏ, coi như là thực sự đồng ý gọi tên này, phỏng chừng sau này khi đứa nhỏ lớn lên sẽ phải đổi tên khác, "Anh đặt tên đi."

Không ngờ còn có cái "Vinh dự" này, Nghiêm Sở có chút kinh ngạc, điều khiến hắn không nghĩ tới chính là, Khương Từ còn để cho đứa trẻ theo họ hắn.

"Vậy thì lấy tên của chúng ta hợp lại, gọi là Nghiêm Từ đi, nghĩa là chính trực nghiêm khắc."

"Được." Tên của đứa trẻ đã được quyết định, Khương Từ liền đổi đề tài, "Nghiêm Sở, kể em nghe chuyện của anh đi."

"Được, em muốn nghe cái gì, tôi đều nói cho em."

Giọng của Nghiêm Sở rất nhẹ nhàng, giống như bị một cơn gió nhẹ thổi qua, khiến cho trái tim của Khương Từ ngứa ngáy.

"Anh còn nhớ mình đã nói ... anh không đủ tư cách sinh con không?"

"Ừ. Bởi tôi là sát thủ, cho nên cho tới bây giờ tôi chưa từng nghĩ mình có thể có một gia đình bình thường, dĩ nhiên, khi đó tôi cũng không ngờ rằng đứa trẻ em mang thai lại là con của mình."

"Vậy tại sao anh phải làm sát thủ?" Mặc dù vốn phải là tình cảnh ấm áp, nhưng Khương Từ vẫn quyết định hỏi mọi chuyện, "Chỉ cần làm cảnh sát đặc nhiệm không phải tốt hơn sao?"

Vẻ mặt của Nghiêm Sở cũng trở nên nghiêm túc khi bắt gặp ánh mắt của Khương Từ.

"Bởi vì, đây không phải là lựa chọn của tôi. Trên thực tế, trở thành cảnh sát đặc nhiệm mới là lý tưởng thực sự của tôi."

Khương Từ há miệng, có quá nhiều câu hỏi, nhưng cuối cùng vẫn chọn yên lặng lắng nghe Nghiêm Sở.

"Khi tôi ba tuổi, gia đình tôi bị ám sát. Ngoại trừ tôi, không còn ai sống sót. Vụ án "Diệt môn" 23 năm trước gây chấn động, tôi nghĩ hắn em đã nghe nói về nó."

Nghe được lời của Nghiêm Sở, Khương Từ hoàn toàn choáng váng, hoàn toàn không nghĩ tới, đúng là y đã từng nghe qua chuyện này, kẻ sát nhân rất tàn nhẫn, không chỉ gϊếŧ người mà còn phóng hỏa đốt nhà cùng xác bọn họ, nhưng không ngờ đó là gia đình của Nghiêm Sở? ! Nhưng làm sao ...

"Tôi biết em rất kinh ngạc, bởi vì lẽ ra tôi phải chết trong vụ ám sát đó. Lúc ấy tôi đang trong phòng ngủ, cũng không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì liền thấy một người xa lạ cầm súng đi vào, trên người còn mang theo máu, tôi còn chưa kịp làm gì hắn đã che miệng tôi ôm tôi nhảy từ cửa sổ xuống. Sau đó hắn đem tôi về nhà hắn, tôi mới biết hắn chính là một trong những sát thủ được tìm tới, hắn nói bởi vì lúc hắn nhìn thấy ánh mắt không hề sợ hãi của tôi mà không khỏi có chút sợ hãi, nghĩ đến mình vẫn không có gia đình không có con nên quỷ xui thần khiến ôm tôi trở về. Cũng là hắn nói cho tôi, tất cả người nhà của tôi đều chết, nếu như không phải hắn cứu tôi thì tôi cũng đã sớm mất mạng, nhưng tôi không biết ơn hắn chút nào, bởi vì hắn cũng là hung thủ gϊếŧ người. Muốn một đứa trẻ ba tuổi chịu đựng tất cả những thứ này, không thể nghi ngờ là quá tàn nhẫn. Nhưng không còn cách nào, nếu còn sống thì không thể sống quá uất ức. Kể từ lúc đó trở đi, trong lòng tôi chỉ có cừu hận."

"Cho nên anh là do hắn nuôi lớn?"

"Đúng, nói là nuôi dưỡng, thật ra ngược lại càng giống như nhốt hơn, bởi vì tôi không muốn đổi tên. Hắn không biết đã làm thế nào mà đăng kí lại hộ khẩu để tôi biến thành "Con trai" hắn, nhưng đã không còn qua hệ gì với "Nghiêm Sở" nữa rồi. Sau đó có một ngày, hắn trở lại nói với tôi rằng cảnh sát đã khép lại vụ án diệt môn nhà tôi, bởi vì lúc đó nhà bị đốt, cho nên cũng không có người phát hiện tôi không ở bên trong, cảnh sát chậm chạp không phá được án dưới áp lực cuối cùng liền bắt vài tên hung thủ qua loa cho xong việc, mà hung thủ thực sự lại đang tiêu dao ngoài vòng pháp luật. Hắn hỏi tôi có muốn trả thù không, có lẽ hắn có thể giúp tôi, cho nên sau đó, tôi bắt đầu đi theo hắn luyện bắn súng, năm đó tôi sáu tuổi"

Khương Từ đã kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời, năm đó y nghe nói bởi chuyện này khiến lòng người bàng hoàng, không giải quyết được vụ án dân chúng cũng có rất nhiều ý kiến, sau này lại nói rằng đã bắt được kẻ sát nhân, nhưng y không ngờ nội tình là như vậy...