Chương 43. Bị ép mặc qυầи ɭóŧ gợi cảm có gắn dươиɠ ѵậŧ giả

Bị ép mặc qυầи ɭóŧ gợi cảm có gắn dươиɠ ѵậŧ giả lái xe về nhà, bị bướm hút âʍ đa͙σ* bú ɭϊếʍ.

Ừm, * đây là một đồ chơi tìиɧ ɖu͙© nha

Sau Tết, mùng 3 năm mới Nghiêm Sở cùng Khương Từ chuẩn bị trở về.

"Tiểu Triệt nếu nhớ anh thì nghỉ hè có thể tới chơi, đưa Duẫn Trừng đến cùng nữa." Vốn dĩ Khương Từ muốn Khương Triệt đến ở với y vài ngày, nhưng vì kỳ nghỉ của y sắp kết thúc nên không có thời gian chăm sóc em trai, không thể dẫn Khương Triệt về chơi với mình, nhưng Khương Từ đã đưa ra quyết định từ lâu, không biết sau khi trở về có thể thực hiện suôn sẻ hay không.

"Được." Khương Triệt gật đầu, nhưng trong lòng có chút bất đắc dĩ.

"Lúc bình thường có chăm sóc tốt cho đứa trẻ được không?" Biết công việc của Khương Từ và Nghiêm Sở đều là không ngày không đêm, Hoàng Giai Thanh lo lắng hỏi.

"Không sao, gần đây cũng không có nhiệm vụ, ban ngày tôi sẽ thuê dì giúp việc đến chăm sóc." Ban ngày nếu bảo bảo muốn uống sữa y sẽ vắt sữa ra bình, nhưng nghĩ đến Nghiêm Sở từng làm loại chuyện đó với cái máy hút sữa, Khương Từ liền không thể đối mặt với Hoàng Giai Thanh. Hơn nữa... Nghĩ đến trong quần mình bây giờ đang có cái gì, y xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu.

"Đến lúc đó tôi sẽ nhờ bằng hữu tìm giúp cậu người quen biết, bằng không tìm người từ công ty quản gia cũng yên tâm."

"Được. Cảm ơn anh Giai Thanh." Nghe được Hoàng Giai Thanh nói sẽ giúp mình tìm người giúp việc, Khương Từ liền an tâm hơn nhiều. Lúc này, y đột nhiên lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi ra đưa cho Hoàng Giai Thanh,"Những năm nay cảm ơn anh đã chăm sóc Tiểu Triệt. Đây là một ít tiền tiết kiệm gần đây của tôi. Tuy rằng không nhiều nhưng hy vọng anh Giai Thanh có thể nhận lấy."

Khương Từ biết Lý Duy Xu có thân phận gì, cho nên đương nhiên y biết hắn không thiếu tiền, cho dù toàn bộ tài sản của mình cộng lại chắc cũng không mua được một tầng của công ty hắn, nhưng bây giờ mình không có gì để bày tỏ lòng cảm ơn. Nghĩ một chút vẫn đem tấm thẻ ngân hàng lấy ra, dù sao hắn đã nuôi dưỡng Khương Triệt nhiều năm như vậy, có thể bù lại chút tiền ăn cũng tốt.

Không nghĩ tới đột nhiên y lại đưa tiền cho mình, Hoàng Giai Thanh đương nhiên không thể cầm, vội vàng đưa thẻ lại cho y.

"Tiểu Từ lấy về đi, cái này chúng tôi không thể lấy." Hoàng Giai Thanh biết tiền của Khương Từ đều là dùng mạng đổi lấy, nhất định sẽ không cầm, nhưng cũng hiểu lòng y, nghĩ đến mình trả lại y có thể Khương Từ sẽ cảm thấy nợ mình cái gì, vì vậy mở miệng nói,"Nếu cậu muốn cảm ơn, vậy để đứa bé nhận cha nuôi đi, cũng là người một nhà thì không cần khách khí nữa."

Lý Duy Xu hiển nhiên cũng đồng ý với đề nghị này, cho nên cuối cùng đã nhận đứa bé là con nuôi. Đầu năm thậm chí Lý Duy Xu còn mời người đến nhà để kiểm tra cơ thể của đứa trẻ, quả nhiên mặc dù là song tính nhưng cơ quan của nữ giới không phát triển tốt như cơ quan của nam giới, vì vậy thiên về bé trai hơn, nhưng cơ thể vẫn rất khỏe mạnh.

"Quay về nhớ đặt tên cho con nuôi của tôi." Lúc đưa hai người ra cửa, Hoàng Giai Thanh trêu chọc Nghiêm Sở.

"Được." Hiếm khi Nghiêm Sở có chút xấu hổ, nhưng quả thật nên đặt tên cho đứa nhỏ.

Khương Từ đang chuẩn bị lên xe, đột nhiên do dự mà nhìn về phía Nghiêm Sở. Vừa mới đi ra ngoài thì không sao, y có thể chịu được, nhưng sau khi đi ra ngoài một lúc, Khương Từ cũng không chịu đựng được nữa, cảm giác ngứa ngáy rõ ràng từ giữa hai chân truyền tới, nước da^ʍ không ngừng chảy xuống, nhưng chất liệu đặc biệt của qυầи ɭóŧ sẽ không làm ướt quần bên ngoài, chẳng qua là suýt nữa đứng không vững.

"Em lái trước một đoạn đi, nửa đoạn sau tôi sẽ thay em." Nghiêm Sở nở nụ cười ôn nhu, nhưng chỉ Khương Từ biết trong nụ cười này mang theo bao nhiêu tà ác.

Biết rõ tình hình hiện tại của mình, còn muốn để mình lái xe.

"Lên xe," Nghiêm Sở ở bên tai Khương Từ nói, "Mọi người vẫn đang nhìn."

Khương Từ không còn cách nào khác, đành phải giao đứa nhỏ cho Nghiêm Sở, sau đó ngồi vào ghế lái, thời điểm ngồi xuống, y chỉ cảm thấy thứ chỉa vào mình càng đi sâu hơn. Phải cố gắng chịu đựng hết sức để ngăn mình không phát ra thanh âm kỳ quái, vành tai đỏ đến như rỉ máu. Cũng may, thứ đó không dài lắm ... nếu không sẽ đυ. nát mình ... Đương nhiên, Khương Từ không biết, cái đó có thể co dãn.

Khương Từ hạ cửa kính xe chào tạm biệt mọi người, y cũng rất không muốn rời xa em trai của mình, dẫu sao vất vả lắm mới tìm được cậu, nhưng bây giờ y đã biết cậu ở đâu, giao thông cũng rất thuận tiện, cho nên không cần phải lo lắng nữa.

Trong lúc Khương Từ đang lái xe, vùиɠ ҡíи không ngừng chảy nước, lỗ l*и tinh xảo dính chặt vào qυầи ɭóŧ, nhìn từ bên ngoài không có gì khác thường, nhưng chỉ Khương Từ biết rất rõ hiện tại mình đang ở trong tình thế dầu sôi lửa bỏng như thế nào. Bây giờ y không mặc đồ lót bình thường nữa mà là đồ lót gợi cảm có gắn dươиɠ ѵậŧ giả. Sau khi mặc vào, ©ôи ŧɧịt̠ giả chỉa vào lỗ l*и của y, khi đi lại không ngừng cọ xát vách l*и, bên cạnh dươиɠ ѵậŧ giả còn được gắn một cái bướm hút rung âʍ đa͙σ, một khi đeo vào sẽ hút toàn bộ cái l*и, đặc biệt là hòn le, chơi đùa Khương Từ đến nước l*и giàn giụa.

Đứa trẻ đã được đặt trên ghế dành cho trẻ nhỏ, Nghiêm Sở lấy từ trong túi áo gió ra một chiếc điều khiển từ xa nhỏ, sau đó ấn vào. Dươиɠ ѵậŧ giả cố định trên qυầи ɭóŧ bắt đầu tự động co dãn, Khương Từ đột nhiên cảm thấy ©ôи ŧɧịt̠ giả đυ. mình dường như dài ra, phá vỡ lỗ l*и cắm vào càng sâu.

Thiếu chút nữa rêи ɾỉ trong xe.

Cách nhà họ Lý một tiếng đồng hồ cũng không có xe, bởi vì là khu vực thuộc nhà Lý Duy Xu nên sẽ không có xe chạy, nhưng Khương Từ vẫn dùng hết sức cầm vô lăng, trán đã đổ mồ hôi rồi.

"Có cần tôi lái thay không?"