Chương 42."Muốn tôi vào sao? Mệt thì không làm"

(Chưa bị đυ. đã triều thổi sáu bảy lần, liếʍ lỗ niệu đạo, ȶᏂασ ôn nhu ngọt ngào đến mức tận cùng) Trứng phục sinh bổ

"Nhưng mà... Nghiêm Sở..." Thanh âm Khương Từ có chút dính nị, bởi vì Nghiêm Sở liếʍ rất cẩn thận, vừa mới bị máy hút sữa hút cường độ cao, toàn bộ môi l*и vừa sưng vừa tê dại, cho nên bây giờ Nghiêm Sở giống như đang trấn an chỗ kia liếʍ láp rất nhẹ nhàng, thật sự rất thoải mái...

"Nghe nói giữa hòn le và miệng bướm có một lỗ niệu đạo nữ, không biết bảo bối em có hay không."

"Em...Sao có thể có..." Khương Từ xấu hổ quay mặt đi, luôn cảm thấy đêm nay Nghiêm Sở vô cùng tà ác, luôn nghĩ ra đủ thứ chuyện khiến y đỏ mặt tim đập ...

"Liếʍ thử cho em là biết có hay không."

Đầu lưỡi Nghiêm Sở đảo lộng giữa cái rãnh đó của Khương Từ, thật ra thì hắn cũng không biết cấu tạo sinh lý của phụ nữ, thuần túy chỉ muốn trêu chọc Khương Từ mà thôi, nhìn y rõ ràng rất xấu hổ nhưng vì quá thoải mái mà lớn tiếng rêи ɾỉ cảm thấy vô cùng dễ thương.

"A a... Nơi đó sưng rồi....Đừng liếʍ! A!" Khương Từ chỉ cảm thấy thật sự có cái miệng nhỏ nhắn ở nơi đó bị đầu lưỡi Nghiêm Sở chui vào, sưng tấy ngứa ngáy, không giống như bị liếʍ một cái liềm ướt nhột chảy nước, cũng không giống như kɧoáı ©ảʍ trực tiếp khi liếʍ hòn le.

"Là nơi này sao? Bảo bối, em không phải là có thật chứ?" Nghiêm Sở kinh ngạc hút mấy cái, cảm thấy nước từ miệng l*и bên dưới đột nhiên chảy ra càng thêm mãnh liệt, hai tay Khương Từ cũng bám chặt lấy ga giường, hình như đang chịu đựng cái gì.

"Em.... Không biết.... Cảm giác rất kỳ quái... Đừng liếʍ...A ha..." Đầu lưỡi Nghiêm Sở như mang theo lửa nóng, mỗi lần quét qua nơi đó của Khương Từ cũng giống như bị thiêu cháy vậy.

Nghiêm Sở bú ɭϊếʍ bộ phận đó vài lần, cũng không có chất lỏng lạ nào chảy ra, chỉ thấy bộ dạng không thể chịu nổi của Khương Từ nên càng liếʍ nhiều hơn. Sau khi liếʍ phía trước, ngay cả c̠úc̠ Ꮒσα Nghiêm Sở cũng không bỏ qua, bẻ cái mông Khương Từ ra, dùng đầu lưỡi liếʍ từng nếp nhăn, cuối cùng chui vào trong động, đâm tới đâm lui.

"A ... Đầu lưỡi đi vào ... ưm ..." Khương Từ chỉ cảm thấy đầu lưỡi nóng ẩm của Nghiêm Sở từng chút từng chút đẩy vào hậu huyệt của mình, sau đó dò xét đi vào, cảm giác hoàn toàn khác với cảm giác của dươиɠ ѵậŧ đút vào. Lưỡi nhẹ nhàng hơn nhiều, hơn nữa cùng càng linh hoạt, quét khắp nơi xung quanh mình. Vốn muốn nói nơi đó thật bẩn, nhưng Nghiêm Sở không hề cảm thấy như vậy, hắn mê hoặc liếʍ láp, Khương Từ chỉ cảm thấy hốc mắt đau xót, khác với khi bị kí©h thí©ɧ chảy nước mắt, lần này là bởi vì cảm động, ba chữ quanh quẩn trong ngực muốn phá khỏi cổ họng, nhưng cuối cùng y vẫn xấu hổ không nói nên lời.

Khi được liếʍ để đạt cực khoái lần cuối cùng, trong đầu Khương Từ chỉ còn lại một câu nói ----- Nghiêm Sở, em yêu anh.

"Lần cực khoái này là thứ sáu hay thứ bảy?" Nghiêm Sở đứng dậy sau khi liếʍ hết chất lỏng Khương Từ phun ra, hôn một cái lên gò má y. Ngay cả khi bị mình đυ., Khương Từ cũng không cực khoái nhiều lần như vậy.

"Ưʍ... Không biết..." Khương Từ mệt mỏi tách hai chân ra, tuy rằng triều thổi nhiều lần, nhưng địa phương sâu nhất lại không được thỏa mãn, vẫn cảm giác thiếu đi cái gì đó. Nhưng y đã thực sự mệt mỏi.

"Còn muốn tôi vào sao? Nếu mệt thì không làm nữa." Nghiêm Sở cũng lo lắng cho thân thể y, cho nên cũng không miễn cưỡng.

Khương Từ không nói gì, chỉ ngây người nhìn chằm chằm Nghiêm Sở. Thấy y như vậy Nghiêm Sở cho rằng y đã quá mệt mỏi nên chuẩn bị ôm y xuống giường tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ.

"Vào đi...Em muốn anh."

Nghiêm Sở ngẩn ra.

"Không mệt?"

"Không mệt, muốn anh, ȶᏂασ em đi." Khương Từ ôm cổ Nghiêm Sở, lộ ra biểu tình quyến rũ.

Nghiêm Sở nhìn dáng vẻ mị hoặc của Khương Từ không nhịn được khẽ nguyền rủa một tiếng, sau đó nằm bên cạnh, tách rộng hai chân y ra, chậm rãi đút dươиɠ ѵậŧ cứng ngắc vào.

"Ưʍ...Cứng quá...Nóng...A!"

Càng về sau Nghiêm Sở rút cắm càng ôn nhu thâm tình, cẩn thận giống như hắn vừa liếʍ l*и cho y vậy. Khương Từ cũng không giống như trước bị đυ. đến khóc lớn, mặc dù khóe mắt đã khô nước nhưng bây giờ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, từ trong lỗ mũi lúc có lúc không phát ra tiếng rêи ɾỉ, thỉnh thoảng bởi vì cắm vào điểm mẫn cảm âm thanh sẽ cao hơn mấy phần. Nhưng lần tiếp Nghiêm Sở không cắm chỗ đó nữa, Khương Từ không thể làm gì khác hơn là bất mãn rêи ɾỉ mấy cái, dục tình trở nên bất tận không dứt.

Nghiêm Sở đυ. một hồi liền đổi từ huyệt trước sang huyệt sau, thỏa mãn hai nơi của Khương Từ rồi lại chuyển về phía trước, cứ như vậy. Động tác nhẹ nhàng, lúc sâu lúc cạn, hơn nữa nằm nghiêng sau lưng ôm Khương Từ, có thể vừa đυ. vừa hôn.

"Hừ ... a ... thật thoải mái ..." Cao trào thường xuyên ở phía trước khiến thân thể căng cứng mệt mỏi của Khương Từ lúc này hoàn toàn thư thái, cả hai lỗ nhỏ phía dưới đều được thỏa mãn, lại bị hắn hôn nhẹ nhàng, chỉ cảm thấy trong tim dâng lên từng chút ngọt ngào.

"Lực độ này được không?"

"Ừ...Bên trái một chút...A ha..."

"A...A hừ... Côи ŧɧịt̠ nóng quá..."

"Nghiêm Sở...Sâu hơn một chút...Ừ a... Thật tuyệt... Ưʍ... Đừng xoa ngực em..."

"Lại phun sữa... A... Thật thoải mái..."

Trong phòng khách.

Xem xong chương trình tạp kỹ trên TV, Khương Triệt đứng dậy muốn vào phòng tìm anh trai, nhưng lại bị Hoàng Duẫn Trừng giữ lại.

"Triệt Triệt, tối nay đừng đi gặp anh Khương Từ."

"Hả? Tại sao?" Khương Triệt mờ mịt nhìn Hoàng Duẫn Trừng.

Lúc này, Hoàng Giai Thanh đang ngồi ở sô pha đối diện ôm đứa bé liếc mắt nhìn bọn họ: "Tiểu Từ bây giờ hẳn không thuận tiện, Triệt Triệt tối mai lại đi."

"A dạ." Khương Từ trầm ngâm gật đầu, sau đó mới nhận ra Nghiêm Sở ca ca cũng không có ở bên ngoài, cháu trai nhỏ cũng đang được ba ôm, không khỏi đoán ra một chút. Nhưng nghĩ lại, vẫn còn quá sớm ... Bọn họ đã ... đột nhiên trong đầu hiện lên một số hình ảnh cấm người dưới mười tám tuổi, Khương Triệt đột nhiên đỏ mặt.

"Sao mặt lại đỏ như vậy?" Hoàng Duẫn Trừng mỉm cười đột nhiên đưa tay ôm eo cậu, sau đó mổ mổ lên môi cậu vài cái, "Không thoải mái sao?"

"Không..."

"Chúng ta cũng về phòng đi, anh sẽ cho em "kiểm tra một chút"." Hoàng Duẫn Trừng bỏ qua sự giãy giụa của Khương Triệt, bế cậu rời khỏi phòng khách, không quan tâm rằng cha và ba cậu vẫn còn ở đó.

Hoàng Duẫn Trừng và Khương Triệt rời đi, để lại Lý Duy Xu và Hoàng Giai Thanh trong phòng khách, Lý Duy Xu ngược lại rất hạnh phúc cùng vợ trong thế giới hai người, ôm người vào lòng. Tất nhiên ... lúc này mới nhớ Hoàng Giai Thanh vẫn đang ôm một đứa bé với đôi mắt mở to trong tay.

"Đứa nhỏ này thật đáng yêu." Lý Duy Xu trêu chóc đứa bé.

"Đúng vậy, còn rất ngoan, cả đêm nay không hề khóc."

Lý Duy Xu đột nhiên đem tầm mắt chuyển lên trên người Hoàng Giai Thanh, cười cười sâu không lường được:"Thanh ca ca, nếu không anh cũng sinh thêm cho em một đứa đi."

Vừa dứt lời, Lý Thiên Vương đã nhận được một cái trợn mắt của vợ mình.

Sau đó Hoàng Giai Thanh nhìn vào căn phòng trên tầng hai, đột nhiên nghĩ đến những món quà mà Lý Duy Xu đã chuẩn bị cho Nghiêm Sở, chắc hẳn bây giờ đã phát huy tác dụng...

Tất nhiên, Hoàng Giai Thanh sẽ không bao giờ nghĩ rằng thứ đang được sử dụng bây giờ không phải là những thứ hắn nghĩ, mà... chính là máy hút sữa hắn đưa cho ...