Chương 93: Chén canh 10 - Một

Sau khi Thanh Hoan tiễn nữ quỷ Sầm Ninh đi, nàng ngước nhìn theo bóng dáng của cô gái nhỏ, cười nhẹ nhàng. Mặc Trạch đang không hiểu vì sao chủ nhân lại cười, đã thấy nàng cất bước đi về phía đầu cầu.

Bạn nhỏ ú na ú nần suy xét vài giây, cũng lắc mông chạy theo. Thanh Hoan biết Mặc Trạch theo sau, vì nghĩ cho đôi chân ngắn nhỏ của nó, tốc độ nàng đi cũng không nhanh.

Mặc Trạch đi theo sau lưng Thanh Hoan, mở to đôi mắt, tò mò nhìn về phía nam nhân đã hoà thành một thể với cục đá đang ngồi ở đầu cầu.

Long bào trên người hắn sớm đã mất đi sắc màu, trở thành màu than chì xám xịt, ngỡ như chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng sẽ tan thành khói bụi. Trên áo bào ẩn hiện ngũ trảo Kim long đầy khí phách nhưng mờ nhạt, tất cả như đang chương hiển vinh quang cùng địa vị khi xưa của hắn.

"Có muốn đi gặp nàng ấy không?" Thanh Hoan hỏi.

Nam nhân dường như không nghe hiểu ý trong lời nói của nàng, lặng yên không đáp.

"Trước đây ta đã nói với ngươi, nàng vĩnh viễn sẽ không đến đây." Thanh Hoan lười biếng ngồi xuống cạnh nam nhân này, ngẩng đầu nhìn lên. Phía trên tối om, cái gì cũng không có, chỉ có hư vô mờ mịt.

"Không phải tất cả mọi người đều có cơ hội tới đây. Ví dụ như người ngươi yêu. Nàng chỉ là một nữ nhân bình thường, nếu như đã chết, lại không có đại công đức, dù cho khi còn sống có muôn vàn oan khuất, bao nhiêu chấp niệm, nàng cũng không có tư cách bước tới cầu Nại Hà."

"Cho nên, ba ngàn năm nay, ngươi đợi vô ích rồi."

Gương mặt nam nhân dại ra, hắn ở chỗ này, ngày qua ngày, năm sang năm chờ đợi, chờ lâu đến mức chủ nhân cầu Nại Hà cũng thay đổi, lại không thể chờ được người kia.

Hắn cũng không phải chưa từng hoài nghi, hoài nghi xem có phải nàng biết hắn ở đây hay không, không dám thấy hắn, không muốn thấy hắn, cho nên mới không xuất hiện, lại không ngờ rằng nàng không thể tới.

Nếu là vậy, hắn ở chỗ này còn có ý nghĩa gì?

"Cho dù hiện tại ngươi đi đầu thai, cũng không tìm được nàng." Thanh Hoan lại vô tình đâm thêm một dao. "Kiếp trước ngươi có công đức, vốn có cơ hội hoàn thành tâm nguyện, đáng tiếc ngươi không chịu bước lên cầu Nại Hà, mà hiện giờ, thời gian sớm đã qua đi rồi."

Nam nhân ngơ ngẩn mà nghe, có vẻ như không biết Thanh Hoan đang nói gì. Chỉ có chính hắn mới biết được, nỗi thống khổ, tuyệt vọng, nghi hoặc, cùng với mong muốn có một đáp án của hắn đã ứ đọng suốt ba ngàn năm nay đã làm hắn chua xót biết bao nhiêu.

Hắn không muốn gì hết, chỉ muốn hỏi nàng ấy, đã có bao giờ, dù chỉ một ngày, một khắc, một giây, nàng thật sự dành tình cảm cho hắn?

Hắn chỉ muốn biết điều này, cho nên ngồi tại đầu cầu, ngồi đã gần ba ngàn năm.

Ba ngàn năm này, hắn nhìn vô số người đi qua cầu, cầu Nại Hà một ngày, nhân gian là ngàn năm, ba ngàn năm của hắn, nhân gian đã đi qua bao lâu?

"Nhưng mà cũng không phải không có cách nào." Thanh Hoan chống cằm, dùng ngón tay di di trên mặt đất, vẽ thành những đóa hoa nhỏ. Mặt đất vốn một màu đen nhánh, nhưng những nơi ngón tay nàng đi qua, đều hiện lên ánh sáng. "Nếu như ngươi nguyện ý, ta có thể giúp ngươi, nhưng có một điều kiện."

Người nam nhân này đã rất lâu không mở miệng nói chuyện, giọng nói khàn khàn chậm rãi, giống như máy móc rỉ sét: "Ngươi, nói."

"Ngươi đã ở đây ba ngàn năm, nhiễu loạn mệnh số, cần phải chịu Thiên Đạo trách phạt. Ở chỗ này càng lâu, trừng phạt càng nặng. Cho nên, ta có thể cho ngươi đến thế giới có nàng ấy để chờ đợi, nhưng mà, chỉ có một đời này."

Người có công đức thì kiếp sau đầu thai không phú cũng quý, còn có thể lưu danh sử sách, nhưng nam nhân này đã ở đây quá lâu, đây không phải nơi hắn có thể xuất hiện. Cô bé trước kia không đủ năng lực, cho nên không đọc được mệnh số của chân long thiên tử, nhưng hiện tại, Thanh Hoan đọc được.

Người này, không thể ở lại cầu Nại Hà.

"Ta biết ngươi không muốn nhảy vào Vong Xuyên, nơi ở dành cho quỷ hồn không có hy vọng, bởi vậy, một đời này... Cũng chỉ có một đời."

Sau đó, nam tử thong thả đứng lên, cúi người thật sâu với Thanh Hoan. Thanh Hoan mỉm cười, dùng tay vẽ một cái, nâng lên một chén canh: "Uống cạn chén canh này, rồi đi về phía trước đi."

Nam tử uống không chút do dự.

Thanh Hoan nhìn nam tử biến mất ở đầu cầu Nại Hà, ý cười treo trên khóe miệng dần dần biến mất. Mặc Trạch ngưỡng khuôn mặt nhỏ, hỏi: "Chủ nhân, người làm sao vậy? Vẻ mặt của người không thích hợp, lẽ nào vừa rồi chủ nhân lừa người kia sao?"

"Ta cũng không lừa hắn." Thanh Hoan lắc đầu. "Nàng ấy thật sự vĩnh viễn không thể tới được cầu Nại Hà."

"Hả ?"

"Tiểu ngu ngốc, ngươi không hiểu đâu." Thanh Hoan cong lưng ôm bạn nhỏ mập mạp này vào lòng, chậm rãi bước về phía Mạnh Bà trang.

"Hồn phách hắn chờ người mình yêu ở cầu Nại Hà, còn nữ nhân kia, nàng ấy sợ mình bỏ lỡ hắn, nên sau khi chết đã thành quỷ hồn du đãng thế gian, sớm thoát khỏi Sổ Sinh Tử, Nhưng mà chỉ còn một sợi chấp niệm để chống đỡ. Đợi cho hai người hoàn thành tâm nguyện, đó là lúc cả hai hồn phi phách tán."

Mặc Trạch nghe vậy, khuôn mặt nhỏ hơi tái, hiển nhiên là có chút không đành lòng: "Chẳng lẽ không có biện pháp nào giúp bọn họ sao..."

"Trên đời này, mọi việc đều có định số, ta và ngươi khiêu thoát Tam giới, mà dù cho ở trong Tam giới, cũng không thể sử dụng pháp lực lung tung. Bởi vì đôi khi, chỉ cần một chút nho nhỏ đó thôi, đều có khả năng sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ thế giới."

"Chẳng lẽ ngươi đã quên trước đây còn nói muốn thành lập cái gì... Tiểu tổ săn gϊếŧ người xuyên việt ư?" Từ vẻ mặt cho tới giọng nói của Thanh Hoan đều vô cùng lạnh nhạt. "Thiên Đạo có khác, Nhân định sao có thể thắng Thiên."

"Vậy sao trước đó chủ nhân không nói rõ với người nọ?"

"Nếu nói rõ để hắn biết được chuyện này cũng chỉ làm tăng thêm một phần khổ sở trong lòng mà thôi." Thanh Hoan thở dài.

"Thời gian của nữ nhân kia e rằng chỉ còn nhiều nhất khoảng trăm năm nữa, ta cảm thấy thương cho nàng, mới thả nam nhân này đi. Nếu không, hắn ngồi ở cầu Nại Hà suốt ba ngàn năm, sớm nên bị Thiên Đạo mạt sát."

Nếu thế giới không có quy tắc, không có ước thúc, vậy thì không thể gọi là thế giới, không thể thành hình. Ai tạo nghiệp thì người đó gánh, chuyện xưa của hai người kia có ra sao đi nữa, cũng là chuyện riêng của bọn họ.

Tuy rằng chỉ có một đời, nhưng đối với hai người này mà nói, có thể có một đời bên nhau, hẳn là cũng không uổng công ngàn năm chờ đợi.

Kể từ khi vật nhỏ Mạc Trạch dung hợp với nhân quả thạch, nó đã có được cảm xúc của rất nhiều người, đặc biệt là đồng tình tâm lan tràn, hắn đang định hỏi lại chủ nhân thêm vài câu thì tiếng chuông dẫn hồn vang lên lanh lảnh. Thanh Hoan thử nhìn sang, quả nhiên, nước canh trong nồi lại đầy.

Từ xa, một cô gái trẻ mặc đồ đỏ thông thả ung dung đi tới. Dáng người xinh đẹp, phập phồng quyến rũ, chỉ là trên ngực lại có một vết máu lớn, nhưng nó rất phù hợp với chiếc váy đỏ. Nếu không phải sắc mặt tái nhợt như tuyết, người ta còn cho rằng nàng vẫn còn sống.

Thanh Hoan nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt bàn, nói với nữ quỷ: "Cô nương, mời ngồi."

Nữ quỷ thất hồn lạc phách ngồi xuống, vẻ mặt đầy thống khổ, dường như không thể hiểu được vì sao mình lại gặp chuyện như vậy. Mạc Trạch nhìn thoáng qua khuôn mặt nữ quỷ, trong lúc đối phương không chú ý nhanh chóng trượt xuống khỏi đầu gối của Thanh Hoan, biến thành cuốn sổ sinh tử trải ra trên bàn.

Nữ quỷ này khi còn sống tên là Hải Đường, là Tả hộ pháp của Ma giáo, võ công cao cường, gϊếŧ người như ma, máu tươi dính trên tay có thể chảy thành sông. Nàng đã kết thù với vô số người, có không biết bao nhiêu người ngày đêm mong ước lấy được đầu của nàng, nàng là yêu nữ người người kiêng kỵ trong giang hồ, người trong võ lâm chính Đạo đều hận không thể gϊếŧ chết nàng.

Nhưng yêu nữ mà, thường sẽ si mê bông hoa của núi cao, càng là chính nhân quân tử tu đạo Phật, càng khiến nàng bị hấp dẫn.

Nữ quỷ Hải Đường đem lòng yêu một hòa thượng tên là Huyền Tịch. Huyền Tịch xuất gia từ khi còn nhỏ, tính tình từ bi, tài giỏi và giàu lòng nhân ái đối với người khác, được mọi người khen ngợi là một cao tăng đắc đạo. Sinh ra với khuôn mặt như quan ngọc, tuấn tú vô song, sứ mệnh của cuộc đời là cứu độ tất cả chúng sinh.

Mà Hải Đường yêu một người như vậy thì làm sao nàng ấy có thể được chết già ?

Từ xa xưa, chính tà không thể cùng tồn tại, ở đại hội võ lâm, nàng đã yêu hòa thượng Huyền Tịch ngay từ cái nhìn đầu tiên, đành giả thành một cô gái bình thường để tiếp cận hắn, nhưng Huyền Tịch lại là người ngay thẳng, luôn giữ khoảng cách với nàng. Sau đó, khi danh tính của nàng bị bại lộ, Huyền Tịch nói rằng sẽ không bao giờ gặp lại nàng, Hải Đường cũng tự biết xấu hổ, từ đó biến mất trước mặt hắn.

Nhưng suy cho cùng thì nàng vẫn là một yêu nữ Ma giáo kiêu ngạo. Giáo chủ đã nuôi dưỡng nàng từ khi còn nhỏ, dạy võ công cho nàng, cực kỳ coi trọng nàng, sao nàng có thể không cống hiến cho giáo chủ?

Vào cái đêm tay nàng vấy máu của cả nhà một gia đình chính đạo nào đó, Huyền Tịch đã đuổi đến kịp lúc, chỉ kịp cứu một đứa trẻ khỏi tay nàng. Hải Đường biết nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì giáo chủ sẽ trừng phạt nàng như thế nào, nhưng nàng tuyệt đối không thể ra tay với Huyền Tịch.

Thế là nàng mang theo vết thương vội vàng bỏ chạy, trong lòng chỉ có ánh mắt bình tĩnh như giếng cổ của Huyền Tịch.

Từ đầu đến cuối đều là mộng tưởng của một mình nàng, hắn chưa bao giờ thích nàng, thậm chí chưa từng nhìn nàng bằng ánh mắt khác. Bàn tay của nàng dính đầy máu tươi, nợ vô số mạng sống, đối với hắn, nàng chỉ là một người bình thường trong số muôn nghìn chúng sinh cần được cứu rỗi.

Cho đến khi chính tà đại chiến, cả ma giáo và chính đạo đều bị tổn hại, giáo chủ vì thế rút về bế quan, còn Huyền Tịch cũng bị thương nặng, chỉ có huyết đan mới có thể cứu được mạng sống của hắn.

Hải Đường đã quen gϊếŧ người, vậy gϊếŧ thêm vài người nữa thì đã sao? Để luyện chế thuốc giải cho Huyền Tịch, nàng đã gϊếŧ chín chín tám mươi mốt đồng nam đồng nữ, chỉ để cứu mạng hắn. Yêu nữ không biết chính nghĩa là gì, chưa từng có ai dạy nàng, nàng chỉ biết mình thích một người nên sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì người đó.

Khi Huyền Tịch biết được chuyện này, hắn đã hung hăng tát nàng một cái và nói rằng nàng là kẻ không có nhân tính. Hải Đường ngơ ngác đứng đó, nhân tính là gì, tại sao lại nói là nàng không có nhân tính? Nàng cảm kích ân dạy dỗ của giáo chủ nên vì giáo chủ dốc hết sức lực, nàng yêu Huyền Tịch nên có thể vì hắn mà cho đi tất cả, nàng chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với bất cứ ai đối xử tốt với nàng, tại sao lại nói nàng không có nhân tính?

Nàng chật vật rời đi, chỉ dám chờ đợi trong bóng tối, mãi đến khi vết thương của Huyền Tịch hồi phục, nàng mới nhận ra tại sao trái tim hắn không bao giờ rung động vì nàng.

Vốn tưởng rằng vị hòa thượng giàu lòng từ bi này thật sự chỉ yêu thiên hạ, hóa ra chỉ vì nàng không phải là người khiến hắn rung động mà thôi!

Là một tiểu ni cô.

Hải Đường quả thật muốn cười.

Hóa ra Huyền Tịch cũng có thể dịu dàng như vậy, hóa ra ánh mắt hắn cũng có thể lộ ra tình ý, hoá ra hắn đã có tiểu sư muội thanh mai trúc mã, hóa ra hai người bọn họ đều kìm nén tình cảm dành cho nhau, đơn giản chỉ là vì cống hiến cuộc đời mình cho Phật Tổ. Hai người bọn họ cứu rỗi cho nhau, vậy, nàng ấy là gì?

Hải Đường chỉ muốn gϊếŧ tiểu ni cô.

Nhưng nàng lại không ngờ rằng, Huyền Tịch cả đời chưa từng gϊếŧ người, lại vì tiểu ni cô gϊếŧ nàng.

Hóa ra tới cuối cùng, chỉ có mình nàng, là ác quỷ không thể độ được.