Về đời sống riêng tư, tuy nói ngoại hình chỉ trên mức trung bình, cũng mập mờ với một vài người phụ nữ nhưng Đại Xuyên chưa bao giờ quan tâm đến việc tìm vợ hay lập gia đình, cả ngày không uống trà thì làm chuỗi hạt, biến một thanh niên văn vẻ đàng hoàng trở thành một ông chú trung niên.
Có một lần, có mấy cô gái đi du lịch đến uống trà ngọt và gọi thẳng Đại Xuyên là “chú”. Cách gọi này giống như một đòn cảnh cáo cho anh ta, sau đó anh ta cũng tút tát lại bản thân một chút, nhưng chẳng kiên trì được mấy ngày lại quay về bộ dạng ban đầu. Khâu Triệt nói nếu cả đời anh ta cứ như vậy thì dù có thay đổi thế nào cũng không tiến bộ được, chẳng thà cứ làm một ông chủ tự tại, có thêm vài đoạn tình cảm ngắn ngủi cũng coi như là phúc khí của anh rồi.
“Tôi đi dạo bờ sông một lúc đây.”
Khâu Triệt không nhìn chó, cũng không nhìn Đại Xuyên, tầm mắt có hơi mơ hồ.
“Có cần tôi đi cùng cô không?”
Cô quấn chặt áo khoác gió: “Không cần đâu.”
“Không đói” là giả, nhưng “Không cần” là thật.
Nhưng Khâu Triệt rất giỏi nhẫn nhịn, cả về thể chất lẫn tinh thần. Đại Xuyên nói cô là một người phụ nữ không dễ trêu chọc, Khâu Triệt muốn anh ta nói rõ hẳn ra nhưng anh ta lại chẳng hó hé lấy một câu.
Rời khỏi quán trà, Khâu Triệt lấy điện thoại di động ra tìm danh bạ liên lạc, thời gian ba ngày đến rồi, cô phải gọi cho Nghệ Tư Trúc. Trong ba năm phiêu bạt dù có ở đâu, cứ cách ba ngày cô sẽ lại gọi cho Nghệ Tư Trúc, chính xác y như thể đồng hồ sinh học khắc trong xương cốt.
Một nửa điếu thuốc cuối cùng cháy trong hoàng hôn giống như những ống khói thu nhỏ của những ngôi nhà bên cạnh, cô đơn và xa cách không thể chạm tới, bị một cơn gió thổi bay, bay đi không còn một dấu vết.
Điện thoại vừa gọi đến Nghệ Tư Trúc đã lập tức bắt máy, không cần nghĩ cũng biết là đang cầm chặt trong tay.
“Alo, Triệt Triệt.”
“Anh.”
“Triệt Triệt” là biệt danh mà Nghệ Tư Trúc đặt cho cô, gọi lên có cảm giác giống như một đứa trẻ mẫu giáo ngây thơ. Mỗi lần Khâu Triệt nghe đều cảm thấy buồn cười.
“Đang ở đâu đó?”
“Tangola.”
“Sao lại đến Thanh Hải Lạp rồi? Bên đó lạnh, nhớ mặc ấm một chút.”
Sau khi tránh một chiếc xe tải màu đỏ đi qua, Khâu Triệt hỏi: “Gần đây ở nhà sao rồi?”
“Vẫn ổn, chỉ là nhớ em… Bố mẹ anh đều nói nhớ em.”
“Đợi một thời gian nữa rồi em sẽ quay về.”
Lâu ngày tha hương, Khâu Triệt suýt chút nữa thì quên bản thân là người Thượng Hải, Nghệ Tư Trúc không phải anh trai ruột của cô, nhưng anh đối xử với Khâu Triệt chẳng khác nào người thân, thậm chí còn tốt hơn cả anh trai ruột. Hai người chơi với nhau từ khi còn nhỏ, là thanh mai trúc mã.
“Lần nào em cũng nói vậy, nhưng có lần nào quay về đâu.”
Khâu Triệt nghe ra một tia oán trách: “Lần này em chắc chắn không nói dối anh.”
“Vậy được, khi nào quay về thì báo trước với anh một tiếng, anh ra sân bay đón em, vẫn còn tiền tiêu vặt chứ?”
“Vẫn còn, tiêu không hết.”
“Triệt Triệt…”
Nghệ Tư Trúc muốn nói lại thôi
“Anh, em còn có việc nên cúp máy trước nhé, lần sau lại gọi cho anh.”
Vừa cúp điện thoại, đưa tầm mắt ra xa đã có thể nhìn thấy dòng sông đang chảy xiết.
Trời nói trong là trong, dù ban ngày có giông gió thế nào thì chạng vạng tối cũng giống như tiếng chuông tan học, tạm thời khiến tất cả mọi thứ trở lại với yên tĩnh.
Khâu Triệt chậm rãi đi bộ đến bờ sông, khoảng mười phút nữa sẽ có một chiếc xe lửa chạy qua đây chở đầy những hành khách.
Cô quay đầu lại nhìn lên thấy chiếc cờ gió màu đỏ trắng bị gió thổi căng bay từ đông sang tây, trên cờ gió có mấy con quạ nhanh nhẹn bay qua, từ nam qua bắc.
Tầm mắt cô hạ xuống, cách đó không xa có một bóng người đang đi dọc theo con đường nhỏ, cuối con đường là bờ sông Đà Đà, cũng là nơi Khâu Triệt đang đứng.
Phản ứng đầu tiên của cô là nấp sau lớp bụi quan sát người đàn ông kia.
Bóng người kia rất giống, cũng là dáng người cao gầy, nhưng lần này không biến mất mà đi thẳng đến bờ sông.
Khâu Triệt không di chuyển, tiếp tục nhìn anh ta đi tới, mỗi một bước đều nhìn thấy rõ ràng, đến khi chỉ cách nhau khoảng năm mét cô mới rời tầm mắt.
Ném tàn thuốc lá xuống dưới chân, đến chạng vạng tối nhiệt độ không khí giảm mạnh khiến Khâu Triệt cảm thấy sảng khoái, đầu cũng không còn cảm thấy đau nữa. Sau khi ánh lửa được dập tắt, cô nhặt tàn thuốc rồi ném vào thùng rác bên cạnh.
Người đàn ông giẫm lên đá tiến lại gần, đôi giày martin màu đen nghiền nát đống gạch vụn trong tầm mắt của Khâu Triệt, cô quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt kia.
Hả?