Chương 48

Sừng dê rất đẹp, cong ra phía ngoài, hiện ra dáng vẻ của đao rựa.

Cởi mặt nạ bảo hộ xuống, Cam Lâm thở hổn hển, hỏi: “Không sao chứ?”

“Không sao.”

“Sao vậy?”

Cam Lâm tưởng cô bị thương ở đâu, nhìn cô chằm chằm.

Khâu Triệt chỉ về phía xương sọ bên chân, Cam Lâm thò người ra trước nhìn, đè vào đầu gối Khâu Triệt, vươn tay cầm xương cừu lên, cẩn thận tỉ mỉ.

“Là cừu Bharal.”

“Sao anh biết?”

Anh nhíu mày: “Cô đừng quên tôi làm nghề gì.”

Nhϊếp ảnh gia động vật hoang dã, mấy hôm nay Cam Lâm gần như đều đang làm cu li, Khâu Triệt suýt chút nữa xem nhẹ chức vụ của anh.

“Đây hình như là một con cừu Bharal già, sừng của những con cừu Bharal khác không cong như vậy.

“Đặt xuống đi, cẩn thận có vi khuẩn gì đó.”

“Khô như vậy, chắc đã chết lâu lắm rồi, không sao.”

Khâu Triệt cũng tháo mặt nạ bảo hộ xuống, nhìn sương mù và tro bụi trước mắt, nói: “Tôi thấy hình như sắp mưa rồi, chúng ta không mang áo mưa.”

Cam Lâm nhìn lên trời: “Chưa chắc đã mưa đâu.”

Thực sự không chắc, thời tiết bên này không ai nói chính xác được.

“Nếu mà mưa, thì tốt nhất đợi chúng ta lắp đặt xong thiết bị rồi hãy mưa.”

“Đợi một chút đi, chờ gió nhỏ đi đã rồi nói tiếp.”

Cam Lâm lấy mũ xuống, trải trên mặt đất, Khâu Triệt chỉ cảm thấy trọng tâm không vững, đặt mông ngồi xuống.

“Cô làm gì thế?!”

“Ngồi xổm mệt.”

Lúc này Khâu Triệt mới phát hiện dưới mông cô là mũ của Cam Lâm, cô vừa muốn đứng lên, nhưng lại dừng lại, bởi vì Cam Lâm đang dùng ánh mắt sắc bén nhìn cô, giống như đang nói: “Cô dám đứng lên thử xem!”

“Vậy anh ngồi của tôi đi.”

Khâu Triệt đưa tay cởi dây mũ, nhưng Cam Lâm ngồi luôn xuống, hoàn toàn không quan tâm có bẩn hay không.

Hai người bọn họ dựa vào bức tường bên trong hang động, quần áo vang lên tiếng “Sột soạt” theo chuyển động của cơ thể, Khâu Triệt vô thức nhìn về phía đôi chân dài thẳng tắp giống như cây bạch dương của Cam Lâm.

Thượng Hải có cây bạch dương sao? Cô không có ấn tượng gì nữa, cô chỉ nhớ lá cây rộng lớn của cây ngô đồng Pháp.

Cam Lâm mân mê trái phải xương sọ trong tay, nói: “Trên thân cừu Bharal phân lớn là màu nâu xám, đây cũng là màu để tự vệ của nó, cộng thêm cấu tạo cơ thể đặc biệt có thể leo lên trên tảng đá, động vật ăn thịt rất khó phát hiện.”

“Vậy không phải là không có khắc tinh gì rồi hay sao?”

“Nó có một khuyết điểm trí mạng.”

“Là gì thế?” Khâu Triệt cảm thân bản thân như quay lại lúc nhỏ, ngồi trong phòng khách xem giải thích của .

“Lúc chạy trốn luôn rất thích quay đầu lại nhìn.”

Tò mò khiến cho động vật ăn thịt có cơ hội đuổi bắt, kẻ địch chân chính của cừu Bharal thật ra là chính mình.

“Cho nên phải dũng cảm đi về phía trước, đừng quay đầu.”

Câu này của Cam Lâm bề ngoài giống như đang nói cừu Bharal, nhưng Khâu Triệt luôn cảm giác là đang nói cho bản thân anh, hoặc là cũng nói cho Khâu Triệt.

Cam Lâm lấy ly nước từ trong ba lô ra, Khâu Triệt cũng lấy ra theo.

Anh liếc mắt một cái: “… Rất có cảm giác lịch sử.”

Khâu Triệt cười cười: “Là anh tôi mua đó.”

“Giúp cô tổ chức triển lãm kia hả? Anh ruột sao?”

“Không phải.” Khâu Triệt uống mấy ngụm nước, nói: “Con trai của em trai của mẹ nuôi tôi, sau khi bố nuôi qua đời, tôi được gửi nuôi tại nhà anh ấy.”

Gửi nuôi… Khâu Triệt nói một cách tự nhiên.

Trước đây cho dù người đó có thân đến đâu cô cũng không nhắc đến chuyện trong nhà, nhưng cô lại nói với Cam Lâm.

Khoảnh khắc bật thốt ra, cô không hối hận mà chỉ có mong muốn được bày tỏ nhiều hơn.

Cam Lâm nhìn gò má của Khâu Triệt, một giây, hai giây, sau đó tầm mắt quay trở lại phía trước.

Dư quang của Khâu Triệt có thể cảm nhận được, nhưng cô cố ý không đáp lại.

Ánh mắt không giao nhau, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, không phải lúc nào cũng có cảm giác gặp kỳ phùng địch thủ, cho nên cô hưởng thụ kiểu nhìn chăm chú ngắn ngủi này.

Mây đen trên đầu nhanh chóng di chuyển, đến rất nhanh mà tan đi cũng nhanh.

“Có thể đi được rồi.” Anh đứng lên, đưa tay về phía Khâu Triệt.

“…”

Lúc cô do dự Cam Lâm cũng không nhìn cô, anh cứ nhìn xuống chân núi.

Thời gian không cho phép Khâu Triệt tiếp tục dừng lại, cô đưa tay ra, cầm lấy, Cam Lâm kéo cô đứng dậy.

Khâu Triệt không nghĩ tới lúc cô không chú ý, vậy mà Cam Lâm lại xách theo xương sọ của cừu Bharal cùng lên đường, đợi kiểm tra xong trục trặc của máy số ba, anh để xương sọ đặt trên chóp máy giống như hoàn thành một nghi thức nào đó vậy.