Bữa trưa hôm nay ở quán ăn Khâu Triệt và Đại Xuyên gọi món thịt cừu luộc và rượu lúa mạch cao nguyên mà cô mang từ Xigaze đến. Nhưng chưa uống được mấy ngụm cảnh sát đã đến rồi, Đại Xuyên muốn đi theo nhưng bị cảnh sát từ chối.
“Cẩn thận đừng để bị cắn!” Đại Xuyên kêu lên. Nhìn từ phía anh ta, ngón tay của Khâu Triệt nhìn như bị răng chó giữ lại…
Khâu Triệt rụt tay lại, dùng khăn giấy lau tay cười đùa đáp: “Không sao đâu.”
Cô thích trải nghiệm trên bờ vực nguy hiểm, thích cảm giác vui sướиɠ khi thoát khỏi những lần nguy hiểm trong gang tấc.
Miếng thịt bị chó con cắn hai miếng rồi nuốt xuống, ăn xong còn liếʍ liếʍ khóe miệng, lại ngẩng đầu tiếp tục dùng ánh mắt khao khát nhìn chằm chằm Khâu Triệt, giống như miếng thịt này không đủ để thỏa mãn nó.
Đại Xuyên kéo một chiếc ghế “què chân” ở bên cạnh rồi ngồi xuống: “Chiều nay có cảnh sát tìm đến quán trà.”
“Nghe ngóng tình tình của tôi từ anh phải không?”
Đại Xuyên gật đầu: “Hỏi cụ thể thời gian bốn tháng trước cô đến chỗ tôi, còn hỏi cô đã làm những gì nữa.”
Nếu cô đoán không nhầm thì có lẽ là người ngồi ghế lái phụ khi đến hiện trường vụ án.
“Anh có biết bốn tháng trước có một cô gái mất tích ở vùng đất không người gần đây không?”
Khâu Triệt đá vào chiếc ghế gãy chân.
“Biết chứ! Lúc đó anh trai của cô gái đã đến báo cảnh sát, có rất nhiều người đã đi ra tìm cũng nhưng vẫn không tìm thấy, tiếc thật đấy, cô gái đó vẫn còn trẻ vậy mà.”
“Cô ấy chết rồi.” Khâu Triệt lục lọi tìm thuốc lá trong túi, còn lại một điếu cuối cùng, buồn là lại không thấy cái bật lửa đâu.
Đại Xuyên lấy bật lửa ném qua: “Chết thì liên quan gì đến cô?”
Sau khi châm thuốc Khâu Triệt rít một hơi thật sâu, nhịn cả buổi chiều khiến cô cảm thấy đầu óc có chút choáng váng: “Vốn dĩ không có liên quan gì đến nhau hết, nhưng tôi cắm trại gần nơi cô gái bị gϊếŧ, rồi làm rơi Cửu Cung Bát Quái Đồ ở hiện trường.
Đại Xuyên rõ ràng rất sửng sốt, Khâu Triệt nheo mắt nhìn anh ta.
“Chết tiệt! Trùng hợp thế! Tại sao lại làm rơi cái đấy ở đấy chứ?”
Khâu Triệt cười khổ, trùng cái mẹ nhà anh, mảnh đất đó vốn dĩ đã có ít người qua lại…
khói mù mịt từ miệng thở ra hòa vào bão cát trước mặt, màu vàng và trắng tương phản lẫn nhau.
Mỗi khi Tây Bắc có bão cát, Khâu Triệt sẽ nghĩ ra một bài thơ: “Chàng chẳng thấy: Qua sông Tẩu Mã tuyết mênh mang, chân trời bát ngát cát hoe vàng*.”
*Bài thơ Tẩu Mã xuyên hành, phụng tống Phong đại phu tây chinh (走馬川行,奉送封大夫西征), bản dịch của Lê Nguyễn Lưu tại web Thi viện
Bầu trời bao la mênh mông khiến người ta mong chờ trong mơ màng, bởi vì sau trận bão cát sẽ là một ngày nắng đẹp đến kinh ngạc. Đặc biệt là khi khoảnh khắc sương mù kéo dài vô tận, ngồi bên sông nhìn đoàn tàu đi qua sông Đà Đà, có cảm giác hoang vắng như tách biệt khỏi thế giới.
“Có đói bụng không? Tôi đi nấu cho cô bát mì.”
“Không đói.”
Ngoài việc là ông chủ của một quán trà ngọt, Đại Xuyên còn là một đầu bếp giỏi, quê anh ta ở Ninh Hạ, nhiều năm trước chạy đến thị trấn nhỏ ở đầu nguồn sông Trường Giang này để mở một quán trà và tiệm sửa xe, anh ta kinh doanh từ dịch vụ du lịch nên thu nhập cũng không tệ. Nhưng cứ cách một khoảng thời gian anh ta lại chọn cách “mất tích”, ra ngoài chơi một đợt, còn đi đâu thì tùy tâm trạng.
Mùa xuân năm ngoái, lần đầu tiên Khâu Triệt đến chỗ anh ta uống trà, thường xuyên qua lại nên hai người đã trở thành bạn tốt.
Nói về cuộc đời mà Đại Xuyên đã phải trải qua, trong sự hài hước có xen lẫn chút chua chát…
Năm đó vì sự cố trong trị liệu mà bố anh ta qua đời, sau đó bác sĩ thực hiện ca phẫu thuật cho bố anh ta đã kết hôn với mẹ anh ta, từ đó sống một cuộc sống rất hạnh phúc, đồng thời cũng giải quyết được tranh chấp giữa bác sĩ với bệnh nhân, mọi người đều vui vẻ, tạo phúc cho xã hội.
Đại Xuyên là người duy nhất bị bỏ lại sau cái gọi là “tạo phúc”, vì vậy anh ta lựa chọn chạy trốn.
Có một lần Đại Xuyên say rượu nói với Khâu Triệt những lời này, Khâu Triệt cũng không an ủi anh ta lấy một lời, cô chỉ cùng anh ta uống đến rạng sáng mới rời đi.
Nhưng điều kiện kinh tế của Đại Xuyên cũng khá tốt, đồ ăn đồ dùng đều vượt quá tiêu chuẩn cuộc sống của người bình thường, cực kỳ thoải mái.