Chương 38

"Cô làm cái gì thế?"

Khâu Triệt hơi tự hào về niềm vui của người chiến thắng: "Đương nhiên là để cho anh trải nghiệm sự ngây thơ là gì."

Thân hình cao lớn của Cam Lâm đung đưa, hai chân dài biến thành trang sức hình người, hơi bất lực, lần này thì Khâu Triệt là người xem trò vui.

“Giúp tôi với.” Anh dịu giọng lại.

Khâu Triệt bắt chước anh, "Tôi tin anh."

Cam Lâm lảo đảo suýt nữa thì ngã xuống, khi anh ấy nhìn lên lần nữa, ánh mắt đã thay đổi, Khâu Triệt không thể giữ được hai giây vì sự "ngây thơ" đột ngột này, cô vỗ tay và nói: "Để chú này chụp ảnh cho mấy đứa đi, được chứ? Mọi người đứng xếp thành hàng cũng như mọi lần để chị chụp ảnh cho mấy đứa nhé."

Những đứa trẻ rất nghe lời Khâu Triệt, nhanh chóng đứng dậy, với đôi má ửng hồng, chờ đợi cái "chú" chụp ảnh cho bọn chúng từ miệng của Khâu Triệt.

Cuối cùng cũng được "giải thoát", Cam Lâm bước đến chỗ Khâu Triệt, trông có vẻ bất lực, "Cái cô này nữa."

"Làm sao?"

"Chỉ có nhẹ nhàng với trẻ em thôi."

Không phải anh cũng chỉ dịu dàng với động vật sao?

Khâu Triệt không nói gì, cô lải nhải: "Tôi không biết cách làm sao để thân thiết với người lớn."

Hoặc là phải nói không biết cách làm sao để nhanh chóng thiết lập mối quan hệ với một người trưởng thành, thì việc hâm nóng cũng quá chậm.

“Chị ơi!” Một đứa trẻ sốt ruột kêu lên.

Khâu Triệt hoàn hồn, Cam Lâm đang nhìn cô: "Cô bảo bọn nhóc gọi tôi là "chú", vậy cô gọi tôi là gì?"

"Chú Cam, phiền chú mau đi lấy máy ảnh đi, cảm ơn."

Cam Lâm giật giật khóe miệng, nở một nụ cười mỉa, anh xoay người sải bước bước đi.

Khâu Triệt lắng nghe tiếng cười của lũ trẻ bên cạnh, ánh mắt dõi theo Cam Lâm đi lấy máy ảnh rồi quay trở lại.

Anh cúi đầu bấm phím trên máy, khi quay lại nhìn Khâu Triệt, anh nói: "Cô chụp lén tôi đấy à?"

Khâu Triệt chợt nhớ ra khi Cam Lâm đang thay quần áo

“Đang thử ống kính mới mua của anh.” Cô tìm thấy lối lý do tương tự mà Cam Lâm đã sử dụng.

"Ống kính này đã cũ rồi mà."

"…"

"Đưa tay đây."

Khâu Triệt bối rối.

Cam Lâm hếch cằm lên, Khâu Triệt đưa tay ra, anh lấy từ trong túi ra một thứ gì đó và nhét vào cho Khâu Triệt, sờ vào thấy lạnh lạnh.

Xòe lòng bàn tay, tấm thẻ Cửu Cung Bát Quái Đồ quen thuộc hiện ra trước mặt.

"Mọi thứ đều phù hợp, an hòa vui lợi."

Những gì Trác Ca đã nói với Khâu Triệt khi cô nhận được tấm bảng này, cô vẫn luôn nhớ.

Vào lúc mười giờ sáng, sau khi trở về từ chùa Nhiên Thương, nhóm dự án đã thu dọn đồ đạc và lên đường đến điểm đến cuối cùng - Hẻm núi Yên Chướng Quải.

Yên Chướng Quải là hẻm núi đầu tiên trên sông Dương Tử, nó được đặt tên bởi Nghiêu Mậu Thư là một nhà thám hiểm đầu tiên ở nước ta, người đã phiêu lưu trên sông Dương Tử, nó được lấy từ cách phát âm tiếng Tây Tạng là "Yanyaga", có nghĩa là "núi đá màu trắng."

Hôm nay thời tiết cuối cùng cũng trong lành hoàn toàn. Vẻ đẹp của hẻm núi Yên Chướng Quải khiến Khâu Triệt quên đi mất con đường gập ghềnh, phần lớn nơi này thuộc địa hình núi đá vôi, vẫn giữ được thảm thực vật đồng cỏ không bị suy thoái rõ ràng trên cao nguyên Thanh Hải - Tây Tạng, có nhiều tảng đá kỳ lạ trên núi, những đỉnh núi kỳ vĩ, những dòng sông và bầu trời xanh, đó đơn giản là Thiên đường hoang dã dành cho động vật.

Nhưng thời gian sinh trưởng của thực vật ở đây chưa đầy 4 tháng, tháng 7 là mùa cây cối tươi tốt nhất, hoa nở rực rỡ nhất.

Sau khi xuống xe, anh Tài Nhân và Tang Kiệt hỗ trợ mọi người bắt đầu dỡ vật tư và thiết bị.

Có hai trại được thành lập lần này, trại số 1 và trại số 2. Trại số 1 có thể đến trực tiếp bằng xe cộ, trong khi trại số 2 là trung tâm của hẻm núi, không thể đến được bằng xe cộ mà cần phải đi thuyền qua, trước mắt cần gấp rút dựng lên trại số 1.

Doanh trại số 1 cần khoảng hai căn lều quân sự lớn làm nơi làm việc, ba căn lều dã chiến nhỏ và một nhà vệ sinh đơn giản, khối lượng công việc tổng thể không hề nhỏ.

Ở một nơi hoang dã thế này, hai chuyên gia luôn vô tư như vậy dường như đã thay đổi suy nghĩ và ngay lập tức bắt tay vào việc, Chu Vĩ là một chuyên gia sinh tồn tại trong những cuộc dã ngoại, đã dẫn đầu trong việc dựng lều, và mặc dù Trịnh Gia Thụy là một chuyên gia về động vật, nhưng khi anh ấy làm việc thì sức lực cực kỳ lớn, khiến tất cả mọi người bị sốc, quả nhiên, những người tàn nhẫn chính là loại không khoe khoang.

Kỉ Quyên thì thầm bên tai với Khâu Triệt, "Tiểu Khâu, đã đến đây rồi thì toàn bộ mọi chuyện em đều phải nghe hai người họ chỉ huy, chị Quyên cũng bảo vệ không nổi em đâu."

"Em là thanh niên tốt của tổ quốc, em không có gây rắc rối."

Kỉ Quyên chỉ vào một trong số họ, "Trịnh Gia Thụy là giáo sư đại học và là chuyên gia cao cấp quốc tế, anh ấy thân thiết với động vật cũng giống như với con người vậy."