Ở nơi có độ cao trên mặt nước biển, nhiệt độ giảm đáng kể sau khi mặt trời lặn, tay chân Khâu Triệt lạnh cóng, cô đi theo Kỉ Quyên vào nhà của người chăn gia súc, cửa mở ra, một luồng hơi ấm phả vào mặt.
Ừm? Là vị của trà ngọt à?
Mọi người tắm rửa đơn giản, rồi túm tụm thành hàng trên chiếc ghế sô pha trong gia đình người Tây Tạng, cả hành trình đã mệt nhoài, chiếc ấm đun nước đang đặt trên bếp tỏa ra làn hơi nước trắng xóa.
Ghế sô pha hết chỗ rồi, Khâu Triệt đành ngồi bên bếp sưởi ấm, ngón tay co quắp, màu da tái nhợt giống như chân gà vừa lấy từ tủ lạnh ra.
Cô tưởng tượng ra bức tranh này, ngây người nhìn chằm chằm vào những ngón tay của mình.
“Nướng chín rồi đó!” Bành Giai Minh làm bộ đẩy cô, Khâu Triệt cười cười, tiếp tục sưởi
Nhiệt độ của lò sưởi truyền đến lòng bàn tay lan tỏa ra xung quanh cơ thể, khiến người ta ấm áp hơn rất nhiều.
"Tiểu Khâu, uống trà đi."
"Cảm ơn."
Anh Tài Nhân gọi Khâu Triệt giống như Kỉ Quyên, vô tình đưa cô vào đội của những người trẻ tuổi.
Khi đang uống trà, Khâu Triệt thoáng nhìn thấy Cam Lâm đi từ trong phòng ra, hình như khuôn mặt của anh đã được rửa lại, đôi giày của anh cũng đã được giặt sạch sẽ.
Chẳng nhẽ tên này thuộc chòm Xử Nữ đấy à?
Khâu Triệt thường xuyên đi dã ngoại nên không thể lúc nào cũng giữ sạch sẽ được, thỉnh thoảng cô còn ngồi trên mặt đất và đào bùn để tạo ra các nguyên mẫu của tác phẩm điêu khắc, giống như khi cô còn nhỏ cùng đến vùng ngoại ô chơi với Nghệ Tư Trúc.
Nếu nói như vậy, Khâu Triệt hoàn toàn không dính dáng gì đến sự tinh tế của phụ nữ Thượng Hải, có lẽ cô không sinh ra và lớn lên ở Thượng Hải.
Cam Lâm kéo băng ghế nhỏ sang bên cạnh, ngồi cạnh Khâu Triệt và sưởi ấm bằng ngọn lửa trong lò, trên nắp lò có thêm một đôi tay, dài hơn tay của Khâu Triệt.
Sau khi nhấp một ngụm trà ngọt, anh đặt nó lên nắp lò sưởi, Khâu Triệt đã không chú ý sưởi ấm lẫm, một cơn khô nóng khó hiểu nhanh chóng dâng lên, cô đứng dậy và bước ra khỏi cửa, hít một hơi thật sâu cái không khí mát lạnh dưới ánh chạng vạng.
Đây là sự lo lắng gì đây?
…
"Tiểu Khâu, không lạnh sao?"
Tang Kiệt đi ra, tay cầm tsampa lắc qua lắc lại, lúc trước Khâu Triệt có từng học nó từ những người bạn Tây Tạng, nhưng cô lại không thể học được cái tinh túy.
"Không lạnh ạ."
Vừa nói lời này, Khâu Triệt đã vô thức quấn chặt áo khoác của mình, không biết vì sao khi Khâu Triệt nhìn thấy anh ấy, cô lại nghĩ đến người đàn ông đến từ phía bắc Tây Tạng, trông cũng có chút giống.
“Đây là nhà của anh sao?” Khâu Triệt hỏi.
Trạng thái của Tang Kiệt rõ ràng rất giống chủ nhà.
"Đúng vậy, là nhà của tôi, cha mẹ tôi đang nấu thịt bò cho mọi người, còn phải đợi một lát nữa."
"Cảm ơn nhé."
Lái xe đưa họ đi và cho họ tạm trú qua đêm, giúp quá trời giúp.
Tang Kiệt cười ngượng ngùng cười: "Lần trước chúng tôi dẫn người đi còn bị nhốt ba ngày ba đêm, mọi người là may mắn rồi, thậm chí có người xui xẻo còn phi xe vào chỗ đồng không mông quạnh."
Cách anh ấy cười hoàn toàn lột tả người đàn ông phía bắc Tây Tạng, nhưng Khâu Triệt cảm thấy rằng anh ấy tốt hơn, ít nhất là về tính cách.
"Cô có biết Trác Ca không? Trác Ca làm đồ thủ công ấy."
"Cửu cung bát quái đồ" của Khâu Triệt là do Trác Ca làm, nhưng nó vẫn đang bị cảnh sát giữ làm vật chứng, không biết có cơ hội lấy lại hay không.
“Đương nhiên là biết chứ!” Gương mặt ngăm đen của Tang Kiệt lộ ra vẻ vui mừng, ánh mắt sáng lên: “Trác Ca là bạn của tôi.”
Thật trùng hợp, Khâu Triệt đã nghĩ đến việc lát nữa sẽ đi gặp cô ấy.
Sau lưng, cửa lại mở ra, Tang Kiệt quay đầu lại, mỉm cười với người đang đi ra rồi lại đi trở vào nhà.
…
"Trà ngọt của cô đây."
Cam Lâm đưa cho Khâu Triệt tách trà ngọt còn chưa uống xong, còn anh cầm một chiếc cốc trên tay.
Hóa ra Tang Kiệt nghĩ rằng người ta mở cửa để tìm Khâu Triệt, sau đó anh ấy "nghĩ rằng" đúng rồi.
“Cảm ơn.” Khâu Triệt uống một ngụm, hỏi: “Đêm nay không thể rời đi sao?”
"Ừm, vừa rồi mọi người thảo luận mai chúng ta sẽ xuất phát sớm."
Khâu Triệt ôm cốc trà ngọt, lòng bàn tay ấm áp: "Anh có mang theo chìa khóa xe không?"
Bàn tay không cầm tách trà vỗ vào túi quần: "Có."
"Tôi muốn ra lấy mấy thứ trong cốp xe để đi tặng bạn."
Cam Lâm cảnh giác theo bản năng, trên mặt lộ ra vẻ căng thẳng: "Đi đâu đấy?"
"Là ở trong thôn."
"Nếu cô không ngại, tôi sẽ đi cùng cô."
Khâu Triệt quay đầu nhìn Cam Lâm, anh hơi cau mày nói thêm: "Tôi có thể đợi ở bên ngoài."
"... Không ngại."
"Khi nào đi đây?"
"Bây giờ đi."
Khâu Triệt sau khi nói xong và lấy điện thoại di động ra, Trác Ca đã nhắn lại hai phút trước, nói rằng cô có thể đến bất cứ lúc nào.