Một chiếc ô tô chạy tới và dừng lại phía trước, đèn chiếu hậu nhấp nháy hai lần.
Cảnh sát Thường chỉ vào ánh đèn nhấp nháy: “Thật ra hôm nay, người nhờ tôi tìm cô là anh ấy, mong cô hiểu cho tâm trạng của gia đình nạn nhân, gây phiền phức cho cô rồi.”
Cam Lâm?
“Không sao, vậy tôi đi trước đây. Tạm biệt cảnh sát Thường.”
“Tạm biệt.”
Khâu Triệt đẩy cửa xuống xe. Chờ đến khi lên xe lại, cô ngửi thấy mùi thơm trái cây nồng nặc.
“Anh xịt nước hoa hả?” Cô vô thức hỏi.
Một bàn tay vươn tới chóp mũi Khâu Triệt.
Cô vô thức ngửi thấy một mùi thuốc lá nhàn nhạt.
“Trong xe có trái cây.” Anh rút tay về không cẩn thận cọ vào chóp mũi Khâu Triệt, nó ngứa đến mức khiến cô run lên.
À đúng rồi, xe là chiếc Ngũ Lăng hơi cũ do nhân viên Nhị Đông ở trạm dịch lái, bình thường anh ấy phụ trách kéo hàng hoá cho trạm dịch.
“Cảm ơn.”
Tuy Cam Lâm có mục đích khác nhưng Khâu Triệt lại muốn nói cảm ơn. Nếu như không phải anh gọi cảnh sát Thường đến thì Khâu Triệt bị đưa đi đâu cũng không biết.
Từ người bị tình nghi đến người được bảo vệ. Trong mấy ngày nay, sự tồn tài của thân phận của cô ở chỗ Cam Lâm xuất hiện sự thay đổi, tuy phần “bảo vệ” này không xuất phát từ chủ ý của anh.
“Nhập vị trí của trạm đi.” Cam Lâm ném điện thoại lên chân Khâu Triệt.
Động tác có hơi thô lỗ...
Khâu Triệt cúi đầu liếc mắt, cô nhặt lên rồi nhập điểm đến, chỉnh âm thanh lớn, đặt lên giá đỡ điện thoại.
Cam Lâm bị phân tán tập trung nhìn qua rồi lại điều chỉnh chế độ im lặng, thỉnh thoảng liếc nhìn một cái giống như anh có thể liếc mắt đã nhớ kỹ.
Dự đoán trong thời gian ngắn, Khâu Triệt không cách nào làm phai đi hoàn toàn hình ảnh một nghi phạm của bản thân trong lòng Cam Lâm rồi.
“Nhìn anh như vậy không giống không quen tình hình giao thông.”
“Trời tối, đảm bảo an toàn.”
Gương mặt anh lạnh lùng, giọng nói càng lạnh hơn.
Khâu Triệt ôm cánh tay, cúi người xuống, bắt chéo hai chân. Chất liệu quần áo ma sát tạo ra tiếng “sột soạt”. Đó là tiếng động rõ nhất trong xe.
Cam Lâm đã thay áo ngắn tay màu đen, đường nét hai cánh tay thẳng tắp, râu cũng đã cạo, anh trông nhẹ nhàng, khoan khoái hơn lúc ở sông Đà Đà không ít. Sự bi thương trong mắt anh biến mất, chỉ còn lại một tầng sương mơ hồ, trên người anh không còn sự suy sụp nữa.
Từ lúc Cam Tinh báo mất tích đến khi xác nhận tử vong là cách nhau bốn tháng. Đối với người nhà mà nói đây coi như là một quãng thời gian để giảm xóc.
Ban ngày, sau khi nói chuyện ở lầu hai, Cam Lâm đã ra ngoài. Hẳn là tới bây giờ anh vẫn còn đang ở bên ngoài, chưa trở về.
“Anh là nhϊếp ảnh gia à?” Khâu Triệt tìm chuyện để nói.
“Ừ.”
“Bình thường anh chụp gì vậy?”
“Tôi thường chụp động vật và núi tuyết.”
Cổ họng anh gần như đã khôi phục, giọng nói có từ tính khiến Khâu Triệt không khỏi rùng mình.
Đậu má, nghe hay đấy.
“Tôi có thể xem được không?”
Cam Lâm liếc xéo mắt: “Đợi đến lúc về đi, ảnh ở trong máy tính.”
“Được.”
Khâu Triệt cầm lấy dây chuyền Quan Âm dưới áo. Cô vô ý liếc qua kính chiếu hậu thì thấy sợi dây màu đen trên cổ Cam Lâm, mà đầu kia sợi dây quấn trong áo, không xác định, thần bí.
So với Khâu Triệt, dường như Cam Lâm không tò mò gì về cô, ngay cả chuyện của em gái anh cũng chuyển cho cảnh sát đi hỏi.
Có lẽ anh đang quan sát, một mình anh phân biệt mọi thứ trong bóng tối, giống như lúc gần tối hôm đó anh đứng cạnh Khâu Triệt rồi đồng thời nhìn về phía sông Đà Đà.
Khâu Triệt không phân biệt rõ được cô là người tốt hay là người xấu trong mắt anh, hoặc có lẽ cô chẳng là gì cả.
“Hút thuốc không?” Khâu Triệt lấy bao thuốc ra, tự mình châm một điếu rồi đưa hộp thuốc qua bên cạnh.
“Được thôi.”
Khâu Triệt rút ra một điếu từ hộp thuốc lá. Thân thuốc lá mảnh khảnh được phủ kín bởi bóng đêm sặc sỡ, màn sương mù bị đèn đường nhuộm vàng, lắc mình một cái trở nên mềm mại.
Cô im lặng cười, đưa qua cùng với cái bật lửa.
Tiếng đá mài của bật lửa kèm theo cửa sổ xe hạ xuống để khói bay ra ngoài vang lên. Trong chiếc xe thơm mùi trái cây tứ phía, hai người xa lạ chưa từng tiếp xúc gì yên lặng hút thuốc, nicotine thúc đẩy sự ăn ý. Khi rẽ vào giao lộ thứ ba, hai điếu thuốc đồng loạt cháy hết.
…
Trở về trạm dịch, hai cô gái cùng phòng với Khâu Triệt vừa rửa mặt xong, chuẩn bị đi ngủ thì Khâu Triệt cũng lấy túi đồ dùng cá nhân đi rửa mặt.
Nhà vệ sinh nam và nữ kế nhau. Cô nặn kem đánh răng xong đứng ở ngoài cửa, vừa đánh răng vừa ngẩng đầu ngắm sao.
Ở Tây Bắc ngắm sao trời rất dễ, vào ngày đẹp trời thì đêm nào cũng có, nếu như ở trên núi thì sau nửa đêm còn có thể nhìn thấy ngân hà. Nhưng mỗi lần ngẩng đầu nhìn thấy phần vũ trụ tráng lệ này đều khiến cô thấy có chút gì đấy cảm khái.