Chương 17

Cô đánh răng được một nửa, cửa phòng ngủ nam mở ra. Cam Lâm mặc quần đùi màu đen và mang dép lê, đi “loẹt xoẹt loẹt xoẹt” về phía Khâu Triệt. Hai bắp chân trần của anh thẳng tắp, đường nét cơ bắp hoàn hảo không hề phạm vào chiếc quần đùi rộng thùng thình kia chút nào.

Nói như thế nào đây, mấu chốt vẫn là ở con người…

Khâu Triệt cúi đầu nhìn mình. Từ đầu gối hướng lên là một chiếc váy ngủ màu hồng nhẹ nhàng, bởi vì nó có thêu thùa nên trọng lượng hơi nặng, cảm giác rũ xuống rất đẹp, chỉ cần không chổng ngược thì cơ bản sẽ không bị lộ.

Cam Lâm đi thẳng vào nhà vệ sinh, đóng cửa phòng tắm lại, không liếc ngang liếc dọc giống như Khâu Triệt không tồn tại.

Đôi mắt cô khẽ di chuyển, cúi người nhìn xuống phía dưới cửa phòng tắm. Tiếng nước “ào ào” truyền đến, đôi dép rất nhanh đã bị ướt, còn có ngón chân…

Khâu Triệt vừa nhìn vừa cầm bàn chải đánh răng, mùi bạc hà lan ra trên đầu lưỡi, mát mẻ xông đến não cũng không ngăn được ham muốn tiếp tục rình coi trào ra trong lòng cô. Tuy nhiên, cuối cùng nó đã bị tiếng cười từ phòng ngủ nam truyền đến cắt đứt.

Sau khi đứng thẳng lên, Khâu Triệt lại ngẩng đầu nhìn bầu trời sao. Cô nghĩ lại tại sao bản thân lại vô cớ muốn rình coi chứ?

Còn không phải tại bên trong có thứ gì hấp dẫn cô sao…

Cô âm thầm cười cười, xoay người đi vào nhà vệ sinh.



6 giờ ngày hôm sau, đồng hồ thức dậy của bộ đội cảnh sát vũ trang đối diện trạm dịch đúng giờ vang lên. Hai năm nay, Khâu Triệt quen ngủ sớm dậy sớm, đồng hồ sinh học luôn nằm trong trạng thái “khỏe mạnh” được thế hệ bố mẹ định nghĩa.

Thời tiết hôm nay rất đẹp. Trời xanh, mây trắng, gió cũng khá mát mẻ, thích hợp để làm việc. Khâu Triệt rửa mặt xong hút điếu thuốc, đeo găng tay bảo hộ lao động rồi đến kho hàng tìm thuốc màu.

“Chào buổi sáng!”

Nhị Đông đi tới, dựa vào cửa kho, đôi mắt đằng sau cái kính tròn lim dim. Còn cô gái trước mặt anh ấy đội mũ lưỡi trai, buộc tóc đuôi ngựa, ngồi xổm trên mặt đất với tư thế “khuân gạch”.

Khâu Triệt hút một hơi thuốc, hỏi: “Buổi sáng ăn gì vậy?”

“Không biết nữa, có tình nguyện viên làm rồi.”

Chỉ cần có thịt ăn, Khâu Triệt không kén chọn nhưng bình thường buổi sáng cũng không có thịt…

“Cô định làm gì thế? Đại sư.”

“Theo lệnh của thầy Dương kiểm tra thùng hàng bên ngoài, xem có thiếu sót gì không.”

Thầy Dương là người phụ trách tổ chức bảo vệ môi trường này, là một ông già vừa nghiêm túc vừa dễ thương.

“Nhưng đó là việc lớn đấy.” Nhị Đông vươn vai, tầm mắt dừng ở lầu hai phía trước: “Tôi nghe nói cô là nhà điêu khắc hả?”

“Không phải. Tôi không chuyên nghiệp, tìm hiểu chơi chút thôi.”

“Tuổi còn trẻ đã tổ chức triển lãm điêu khắc cá nhân cũng không phải là tạm được đâu!”

Khâu Triệt hiểu rõ Nhị Đông có thể xem lý lịch của mọi người.

“Cam Lâm đã mua trái cây gì cho anh thế?”

Trời Tây Bắc khô hanh nên mỗi ngày Khâu Triệt đều phải ăn chút hoa quả.

“Không phải tôi bảo cậu ấy mua. Hôm qua bố mẹ cậu ấy đến nên cậu ấy ra bến xe đón.”

Bố mẹ đến rồi à? Khâu Triệt thoáng nghĩ đến Cam Tinh. Có thể sau khi lấy chứng cứ xong, hài cốt sẽ được mang đi hỏa táng…

Nhị Đông cười lên: “Một nhân viên phỏng vấn ở Bắc Kinh gửi trái cây do Ôn Noãn mua cho trạm dịch, chưa kịp chuyển xuống xe đã bị Cam Lâm lái đi rồi, lát nữa ăn cơm xong lại chuyển vậy.”

Khâu Triệt tìm được thuốc màu, mở nắp ra nhìn, màu xanh rì…

“Cần tìm người hỗ trợ không?”

Cô đậy nắp lại: “Tạm thời không cần. Anh đi làm việc trước đi, có việc thì tôi gọi anh.”

Lúc làm việc, Khâu Triệt quen ở một mình, càng yên tĩnh càng dễ suy nghĩ.

“Vậy cô làm việc đi, tôi qua xem cơm xong chưa.”

“Ừ.”



Mọi người ăn bữa sáng gần xong thì Khâu Triệt mới đi vào. Bàn họp chính là bàn ăn, vốn dĩ cô cứ tưởng mình là người cuối cùng, không ngờ cô vừa cầm chén lên thì Cam Lâm đi vào, còn ngái ngủ, đầu bù tóc rối. Dễ dàng nhận thấy anh vừa mới bò ra khỏi ổ chăn, nhưng cho dù như vậy anh vẫn đẹp trai rạng ngời.

“Ăn cái gì đây?”

Anh tự lẩm bẩm, không giống như đang đặt câu hỏi. Cam Lâm nói xong liếc mắt nhìn cháo trắng trong nồi áp suất không còn nóng hổi, chỉ còn lại chút hơi ấm.

Khâu Triệt múc xong chén của mình, trước mặt cô đưa tới một cái chén không. Cam Lâm nhìn cô với vẻ mặt vô hại: “Cảm ơn.”

Khâu Triệt đưa chén trong tay cho anh.

Hai người ngồi xuống mặt đối mặt. Phía sau mỗi người đều có một chiếc cửa sổ, thân cây màu xanh biếc, trời xanh mây trắng, gió mát ấm áp. Trong thời tiết thoải mái này, cháo trắng cũng ngon đến lạ.

Cam Lâm ăn rất nhanh, một chén cháo ăn mấy miếng đã thấy đáy. Ăn xong, anh cất chén rồi nhấc chân đi ra ngoài, ngồi xuống ghế gỗ dưới cửa sổ hút thuốc.