Chương 13

Năm ngoái khi mua chưa đến hai nghìn, nguồn hàng tương đối rẻ. Nếu đưa vào đại lục thì mấy loại năm, tám nghìn chưa chắc sánh bằng. Nhưng dây chuyền sáp ong là do Khâu Triệt mua ở Tây Tạng nên đắt hơn một chút.

“Mấy tháng nay ở Xigaze thế nào? Có gặp được nhân duyên không?”

“Cái gì mà gặp nhân duyên chứ, em thích rảnh rỗi.”

Sơ Đông cười cười: “Đúng thật, mấy bần tăng trong chùa còn nhớ cõi trần tục hơn cả em rồi.”

Không hiểu sao hình ảnh khuôn mặt của Cam Lâm lại lướt qua trước mắt cô, cô đáp: “Thực ra em có gặp được một người đàn ông khá đẹp trai.”

“Chẳng có mấy người có thể khiến em cảm thấy đẹp trai nhỉ.”

Khâu Triệt kể lại câu chuyện ở Tangola trong mấy ngày qua cho Sơ Đông nghe, nghe xong cô ấy liền sững sờ.

“Vậy em đã bị loại khỏi diện tình nghi chưa?”

“Hiện tại thì đã loại ra rồi, nhưng về sau thì không nói trước được.”

Sở Đông thở dài: “Mấy năm gần đây có rất nhiều trường hợp một mình chạy đến vùng không người, mấy nơi đó thực sự rất nguy hiểm. Mỗi khi xảy ra chuyện đều tiêu tốn rất nhiều nhân lực và vật lực của công tác tìm kiếm cứu nạn, có người thật sự không tìm thấy, con nhóc này...”

Khâu Triệt biết cô ấy định nói gì.

“Em cảm thấy cái chết của cô ấy không đơn giản.”

Khâu Triệt nhớ tới tạo hình quỷ dị mà Đại Xuyên nhắc đến, đó không chỉ đơn giản là bị động vật hoang dã tấn công.

Nếu chuyện này không liên quan đến Khâu Triệt thì có thể cô sẽ nghe rồi cho qua luôn. Mặc dù hiện tại cũng không liên quan là mấy, không có bất kì manh mối nào nhưng cô nhất định phải tìm cho ra chân tướng.

“Nghĩ cái gì đấy?” Sơ Đông dùng đầu ngón tay gõ nhẹ vào mặt dây chuyền ngọc bội.

“Không có gì.” Khâu Triệt nhét ngọc bội trở về, cảm giác lạnh lẽo thấu tim.

“Chúng ta đi ăn đi, muốn ăn gì?”

“Lẩu sườn cừu.”

Phía đường cái đối diện chính là thịt cừu của Chấn Hoa, Khâu Triệt thích uống trà bát bảo của nhà đó.

Tắt đèn khóa cửa, kết thúc một ngày bận rộn, trước khi Khâu Triệt đến Sơ Đông để Đậu Đậu trong sân, đợi đến khi ăn xong rồi quay lại đón.

Hai người ra khỏi ngõ đi về phía đối diện. Ở Golmud vào mùa hè, nhiệt độ ban đêm tương đương với cuối thu ở Thượng Hải, khi trời mưa sẽ lạnh hơn một chút, Khâu Triệt chỉ khoác một chiếc áo khoác mỏng ra ngoài không hơn không kém.

Hai người vào cửa hàng gọi vài món, vừa ăn vừa trò chuyện. Sơ Đông là một người phụ nữ rất khéo nói, trí thức lại dễ gần. Dù sinh sống ở một thành phố nhỏ nhưng cô ấy vẫn giữ được nhiệt huyết của mình. Việc đánh bóng ngọc bích đòi hỏi sự kiên nhẫn, quá trình gia công thô càng phải cẩn thận, mà trùng hợp hai vợ chồng họ lại là những người rất kiên nhẫn, rất hợp nhau.

“Đúng rồi, cái người đẹp trai mà em nói vẫn đang ở sông Đà Đà à?”

Người dân ở đây quen gọi “thị trấn núi Tangola” là “thị trấn sông Đà Đà”, ngắn gọn hơn thì trực tiếp gọi là “sông Đà Đà.”

Khâu Triệt gật đầu: “Đang ở Golmud, anh ta tham gia cùng một dự án với em, ba ngày sau sẽ xuất phát.”

“...”

Sơ Đông sửng sốt, miếng thịt cừu trong miệng cũng cứng đơ.

“Không sao, có lẽ cảnh sát cũng nói rõ cho anh ta biết rồi, chuyện gặp nhau ở dự án này hoàn toàn chỉ là tình cờ.”

“Em chắc chắn chứ?”

“Vâng, bọn em phải đăng ký trước một tháng, em cũng dò hỏi người chịu trách nhiệm việc này ở bên kia rồi. Anh ta là nhϊếp ảnh gia chịu trách nhiệm chụp ảnh cho hoạt động lần này, bên tổ chức cũng chỉ đích danh phải là anh ta mới được.”

“Vậy chắc phải lợi hại lắm nhỉ?”

“Chắc vậy.”

Khâu Triệt đi đến đâu cũng thường mang theo camera để chụp ảnh, nhưng so với nhϊếp ảnh gia thì cô chỉ là gà mờ. Trước thiên hạ, những bức ảnh cô chụp rất bình thường, nhưng những bức ảnh về ngọc bội trong cửa hàng Sơ Đông đều do cô chụp, ba phần chụp bảy phần sửa, làm sao được thông qua thì thôi.

“Lần này phải đi bao lâu?”

“Chắc là hơn hai mươi ngày.”

“Nhớ mang nhiều quần áo một chút, nơi em đến chắc chắn sẽ có điều kiện rất gian khổ.”

Khâu Triệt khó hiểu: “Sao lại là khẳng định ạ?”

“Không phải em nói em có khuynh hướng tự ngược đãi bản thân, thích tự hành hạ chính mình sao.”

“...”

Sơ Đông nói không sai, đối với một nhà điêu khắc trẻ tuổi, Khâu Triệt có làn da mềm mại, trắng trẻo nhưng bàn tay lại cực kì thô ráp, có rất nhiều vết sẹo lớn nhỏ, nhưng cô không bao giờ để tâm đến lời bình luận của người khác.