Chương 27: Chúng ta đều rất xấu xa

Sau một lúc lâu, tất cả bảy người đều đến nơi. Trong một nơi hẻo lánh hoang du như vậy có hẳn một căn nhà trông cũng rộng rãi giàu có như vậy. Lạc Ân nôn nóng muốn tìm gã đàn ông tên Tiêu Khống kia một cách nhanh chóng nhưng chớp mắt trời đã sụp tối cả rồi, còn phải đi cùng với hai cái tên Diệp Tử Lăng và Lâm Triết Uy kia nữa.

"Mời mọi người vào" - Người phụ nữ mở cửa ân cần.

Người đàn ông từ trong nhà đi ra chính là chồng của người phụ nữ này. Ông ấy trên gương mặt hoàn toàn sửng sốt, người này chính là Tiêu Khống mà bọn họ cất công tìm suốt thời gian qua.

"Oh..xem ra cả ông trời cũng giúp chúng ta"

"Các..các người..sao có thể.." - Ông ta nhìn thấy Phó Thiên Hàm thì sợ đến nỗi run rẫy cả tay chân, vợ con ông ấy đứng cạnh chẳng hiểu gì chạy lại chỗ ông ta.

"Chuyện gì vậy, ông quen với bọn họ sao ?"

"Mau..mau vào nhà trước đi..nhanh lên" - Ông ta nói lớn tiếng với người phụ nữ đó, vợ ông ta liền nhanh chóng bế con gái vào nhà đóng cửa lại.

_____________________________________

Khi Diệp Tử Lăng tiến lại định đánh ông ta một trận thì bị Phó Thiên Hàm đưa tay ngăn lại.

"Chờ chút" - Phó Thiên Hàm nhìn qua Lạc Ân, trong mắt cô đang chứa đựng một ẩn ý nào đó mà cả hắn cũng không thể đoán được.

"Ông là Tiêu Khống ?" - Lạc Ân chậm rãi bước đến ngay trước mặt ông ta, vì gương mặt của Lạc Ân cực kì giống với Uông Tuyết Y nên ông ta đã nhầm cô với mẹ cô sợ đến xanh cả mặt.

"A..cô...ma.....cô còn sống sao"

"Tôi là con gái của Uông Tuyết Y, người phụ nữ bị các người hại chết vào mười năm trước đấy"

Ngay cả Hạ Châu Nhi và Diệp Tử Lăng bất ngờ còn Lâm Triết Uy thì muốn ngã vì ngạc nhiên. Hoá ra họ đến đây là vì mục đích này, chẳng trách sắc mặt cô ta đằng đằng sát khí như vậy.

"Cô..cô..muốn gì" - Ông ta lùi lại không dám đối diện với cô.



"Tôi muốn biết bốn tên còn lại đang ở đâu ?"

"Không..không biết, tôi không biết gì cả"

Vừa dứt câu ông ta đã bị Lạc Ân đạp một cái ngã lăn ra đất đau đơn ôm mặt, sức kiên nhẫn của cô đã quá đủ cho đến tận bây giờ. Hôm nay dù ông ta có phải bỏ mạng thì cũng phải khai ra hết...

"Nhìn cho kĩ đây thấy cái gì không hả ?" - Lạc Ân từ trong áo lấy ra một khẩu súng chỉa vào đầu ông ta.

Phó Thiên Hàm vẫn tiếp tục quan sát xem cô thật sự định làm thế nào với ông ta, trong ánh mắt tràn đầy sự hận thù không ai có thể ngăn cản Lạc Ân được.

"Tôi thật sự không biết gì cả...xin cô tha cho tôi"

"Ông nghĩ tôi sẽ gϊếŧ ông sao ?" - Khuôn mặt của cô lạnh lùng nhìn ông ta, sự kinh hãi trong mắt của Tiêu Khống phút chốc nhận ra vợ và con gái ông ấy vẫn còn trong nhà.

"Tôi xin cô tha cho vợ con tôi...họ vô tội..là một mình tôi làm, năm đó tôi mê tiền mà làm việc bất chấp hại mẹ cô chết thảm..muốn gϊếŧ thì gϊếŧ tôi"

Trong khi Lạc Ân như muốn mất kiểm soát thì đã bị Phó Thiên Hàm ngăn lại, chứng đau đầu lại bắt đầu tái phát nhưng cô vẫn cố cầm cự lùi lại.

"Chúng ta về trước em mệt lắm rồi" -Phó Thiên Hàm hạ tay của Lạc Ân xuống rồi ra hiệu cho Giản Dương và Lâm Triết Uy.

Nhanh chóng hai người kia đã làm ông ta bất tỉnh cả hai mẹ con trong nhà cũng bị họ làm ngất đi đem lên một căn phòng trong chính căn nhà của ông ta.

...

Bảy người trong đại sảnh ngồi xung quanh cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề của cả hai bên. Tiêu Khống là tay sai của Lương Chân được sai đến lấy cắp các dữ liệu buông thuốc và vận chuyển trái phép của họ nhưng may là Diệp Tử Lăng phát hiện chỉ tiếc là để ông ta trốn thoát cho đến tận bây giờ. Dạo gần đây nghe thông tin từ Vương Bam Hanh nên hai người đã lên núi tìm dấu vết Tiêu Khống.

"Cô định gϊếŧ ông ta sao ?" - Lâm Triết Uy.



"Chết thì dễ dàng quá rồi" - Lạc Ân cuối cùng cũng khoẻ lại sau khi uống thuốc.

"Ra ngoài nói chuyện với anh một chút" - Phó Thiên Hàm chỉ lạnh lùng nói một câu rồi thẳng bước đi ra ngoài.

Lạc Ân cũng đi theo sau, những người còn lại thì đến phòng giam mấy người bọn họ chỉ có Tiểu Tinh và Hạ Châu Nhi là ở ngoài vì sắp đến chỉ còn là cảnh tượng đẫm máu và nước mắt mà thôi.

....

Bên ngoài, Lạc Ân đối diện với hắn. Hai đôi mắt nhìn nhau sâu thẳm chỉ hiện diện hình bóng của đối phương.

"Anh muốn nói gì ?"

"Mọi chuyện gần như được giải quyết rồi em đừng ra tay nữa...anh sẽ giúp em xử lí bọn chúng"

"Không cần đâu, tôi muốn tự tay mình chôn sống lũ khốn đó xuống địa ngục...không dễ dàng như vậy đâu"

Lạc Ân định quay đi thì Phó Thiên Hàm đã từ phía sau bất chợt ôm lấy cô. Cái ôm ấm áp lại rất dịu dàng, nhìn cô trên tay cầm khẩu súng đấu tranh tâm lí khiến hắn đau xót vô cùng khi biết được quá khứ của cô tệ hại đến mức nào, bi thảm ra sao..sự hận thù như chiếm lấy hoàn toàn con người cô. Dù là sai nhưng hắn vẫn muốn cùng cô sai trọn kiếp này.

"Ân Nhi...cả đời này anh chưa yêu ai nhiều như em nếu có thể anh muốn cùng em kiếp này có thể là sai trái nhưng anh vẫn muốn sai cùng em một đời"

"Anh..anh..bao gồm việc tôi có gϊếŧ người hay là trở thành một con người xấu xa sao ?"

"Ừ..chúng ta đều là kẻ xấu xa, anh cũng không phải là chưa từng gϊếŧ người, phù hợp chẳng còn ai ngoài anh đâu"

Lạc Ân quay lại đối diện với Phó Thiên Hàm, gương mặt này khiến cô rung động thật không thể dối lòng mà kiểng chân nhẹ nhàng hôn hắn.

"Đừng hối hận đấy" - Lạc Ân khẽ cười rồi nhìn đôi mắt ẩn chứa sự vui sướиɠ của hắn.

"Đồ ngốc...chắc chắn sẽ không bao giờ hối hận"