Chương 4.2: Lén lút

Đôi mắt anh đảo quanh vài lần nhưng vẫn không tìm thấy bông hoa nhài hồng vừa rồi, như anh vẫn không chịu bỏ cuộc, anh lùi lại hai bước để nhìn những giỏ hoa khác.

Một trong những khách hàng nữ vừa bước vào cửa hàng tiến đến gần anh, nghiêng đầu hỏi: "Chào anh, xin hỏi có trà mới của năm nay không ạ?"

Người phụ nữ là đang cùng anh nói chuyện, Giang Kiêu quay đầu nhìn sang, có lẽ ánh mắt của anh quá sắc bén, làm cho người phụ nữ sợ hãi lập tức quay đầu trở lại vị trí cô ta vừa đứng lúc đầu.

Thấy anh không nói gì, cô ta nhận ra mình vừa làm phiền người khác liền xin lỗi: "Xin lỗi anh, tôi tưởng anh là chủ tiệm trà."

Chủ tiệm chính là người vừa đi vào cửa sau.

"Chào chị, chị cần gì ạ?"

Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng ở phía sau, Giang Kiêu đột nhiên quay đầu nhìn ra phía sau.

Tuy nhiên, sự chú ý của Lục Tri Diên không hướng về phía anh, đôi mắt như nước nhẹ nhàng nhìn về phía khách hàng nữ.

Khách hàng nữ bước tới và hỏi: "Cô có phải là chủ tiệm không ạ?"

Lục Tri Diên gật đầu, một tay cầm ấm nước, một tay bắt tay nói: "Xin lỗi, tôi vừa đi lấy nước từ sân sau."

Khách hàng nữ nói chuyện cũng rất tự nhiên, cười nói: "Tôi vừa rồi còn... " Nói rồi, cô ta còn giơ ngón tay về phía sau lưng nói: "Nhầm một khách hàng khác thành chủ tiệm."

Lục Tri Diên cười: "Cần tôi giới thiệu cho chị không?"

Giang Kiêu đứng ở bên cạnh giỏ hoa như không khí, sau đó mới nhớ ra lần này mình quay về là để lấy chìa khóa xe máy.

Lúc này, từ trong giỏ hoa trước cửa thò ra hai cái đầu: "Anh Kiêu?"

Giang Kiêu thu hồi ánh nhìn và nhìn sang đó.

Là Trương Bắc và Tiểu Dã, đương nhiên Tiểu Dã là bị Trương Bắc lôi tới đây.

Giang Kiêu đi tới cửa, cau mày hỏi: "Hai người sao lại ở đây?"

Sau đó Trương Bắc nở nụ cười ngốc nghếch với anh, ánh mắt cậu ta bắt đầu đảo vòng quanh cửa hàng.

Một người đàn ông và hai người phụ nữ đang quay lưng về hướng cửa, cậu ta không phân biệt được ai với ai, liền bị một cái tát vào đầu.

Bởi vì lén lút nhìn trộm, eo của Trương Bắc quay gần 90 độ, quay đầu lại liền thấy Giang Kiêu đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mình.

Trương Bắc ngay lập tức đứng thẳng người, mặc dù lần này cậu ta đến không phải là vì rượu, nhưng lúc tới cậu ta đã nghĩ tới một lý do: "Không phải đến giờ ăn sao? Trương Hạ bảo em đến gọi anh."

Chưa đến 11 giờ, làm gì đến giờ ăn trưa?

Một câu nói vô nghĩa.

Bất quá Giang Kiêu lại lười vạch trần cậu ta, hai tay đút túi áo khoác, nghiêng đầu: "Đi thôi."

Chỉ khi đi đến ngã tư, Giang Kiêu mới dừng chân: "Hai người đợi ở đây." Nói xong, anh xoay người đi về tiệm trà.

Trương Bắc đứng ở nơi đó muốn đi theo, lại bị Tiểu Dạ kéo lại: "Anh Kiêu nói chúng ta ở chỗ này chờ!"

Trương Bắc: "..."

Đường phố đầy ắp du khách đi lại, Giang Kiêu đút hai tay vào túi, dùng chân bước những bước dài, dù cúi đầu nhưng vẫn thu hút sự chú ý của rất nhiều cô gái.

Khi đến cửa hàng, hai khách hàng vừa rồi đã bước ra ngoài, mỗi người cầm một hộp quà bên trong chứa trà.

Giang Kiêu đứng giữa cửa hàng, chẳng hề có ý nhường đường, người đàn ông đứng sau khách hàng nữ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lùng của anh, vươn tay nắm lấy tay người phụ nữ, tránh xa Giang Kiêu để bước qua cánh cửa.

Sau đó Giang Kiêu bước vào.

Lục Tri Diên đang ngồi xổm trước tủ kính ngay tường phía đông, sắp xếp đồ đạc ở tủ bên dưới.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác len màu trắng kem, viền sau của chiếc áo khoác len được xẻ đôi, mặc dù cô đang cúi xuống để sắp xếp đồ, nhưng tà áo hai bên do cử động của phần thân trên vẫn rơi xuống đất.

Ánh mắt của Giang Kiêu từ khi bước vào tiệm đã tập trung vào vạt áo len của cô.

Từ cửa trước đến cửa sau, khoảng năm, sáu mét, bình thường chỉ vài bước chân đã bước vào sân, nhưng hôm nay, không hiểu sao đường lại dài hơn nhiều.

Cho đến khi bước chân của anh đặt ở cửa sau, Lục Tri Diên vẫn chẳng quay đầu nhìn anh.

Cô mở tiệm không sợ có trộm vào trộm đồ sao? Cô thậm chí còn không có một chút cảnh giác nào cả?

Giang Kiêu thu hồi ánh mắt, rẽ trái đi đến phòng phía tây.

Khi anh bước ra lần nữa, anh lại liếc nhìn giỏ hoa trong sân, nhưng lần này anh không bước tới nữa, chiếc chìa khóa nằm trên ngón tay áp út của anh theo bước chân của anh lắc lư theo nhịp.

Khi bước tới cửa sau, Lục Tri Diên đã ngồi ở trước bàn trà, thấy anh trong đôi mắt của Lục Tri Diên có một chút bất ngờ: "Anh về khi nào vậy?"

Giang Kiêu không để ý tới cô, sải bước đi ra cửa, đi thẳng ra đường.

Thị trấn Thanh Vân không phải là một thành phố du lịch, nhưng có núi có sông và không khí tốt, nhiều người vô tình đi qua đây đều muốn đến lần thứ hai.

Cũng vì ngày càng có nhiều người đến ngắm núi và ngắm sông, những người sống ở ngay đường phố đã dọn dẹp những ngôi nhà ven đường để bán những đồ đặc sản.

Trong sáu con đường, cửa hàng nghệ thuật của đường số 3 và nhà hàng của đường số 6 là những nơi náo nhiệt nhất.

Trương Bắc và Tiểu Dã theo Giang Kiêu trở lại tiệm net ở tầng một tại ngã tư đường số 6.