Chương 4.1: Lén lút

"Trẻ vị thành niên không được phép vào tầng một, cậu không biết đọc chữ hay nghĩ tôi nói đùa."

Giọng nói trầm đến mức khiến người ta tê cả da đầu.

Nước nóng đến mức dù đã có một lớp nhựa mỏng bao bọc, vẫn nóng đến mức làm đầu ngón tay Trương Hạ đau nhức. Dù vậy, cậu ta vẫn không dám để nước xuống.

"Đúng rồi, cậu nhóc đó sống gần chỗ của chúng ta." Không biết Trương Hạ rụt rè trước câu hỏi của Giang Kiêu hay vì đầu ngón tay đau nhức, cậu ta lại dùng giọng run run giải thích: "Ban đầu em đã đuổi nó đi, nhưng nó không chịu đi, nó van xin em cả nửa ngày, nói chỉ chơi một ván thôi, em , em còn không lấy tiền của nó!"

Tiểu Dã ở bên cạnh, mặc dù không nói nhiều, nhưng lại vô cùng tinh mắt, khi nhìn thấy Giang Kiêu liếc nhìn tay cầm ly nước của Trương Hạ, cậu ta vội vàng đưa tay cầm lấy ly nước, đặt xuống trước mặt Giang Kiêu.

Khi cốc nước nóng rời khỏi tay, Trương Hạ mới "kêu" lên một tiếng, ngón tay nằm chặt, sau đó cậu ta nói những lời dễ nghe để giảm bớt sự tức giận của Giang Kiêu: "Lần sau em sẽ không bao giờ để nó vào đây nữa!"

Nhìn thấy ánh mắt Giang Kiêu vẫn dán chặt vào mặt mình, Trương Hạ liền giơ tay thề: "Cho dù là hoàng đế, chỉ cần chưa đến tuổi trưởng thành, em sẽ không để người đó bước vào!"

Tiểu Dã ở bên cạnh không nhịn được mỉm cười.

Giang Kiêu mới thu hồi ánh mắt.

Khi thấy anh đứng dậy khỏi ghế, Trương Hạ ngây người chớp mắt hỏi: "Anh Kiêu…"

Giang Kiêu là người rộng lượng, anh không thích nhớ lại chuyện cũ, những chuyện nên nói ra thì phải nói ra, anh sẽ không vĩnh viễn giữ nó trong người.

"Tôi về nhà lấy đồ."

Trương Hạ đi theo sau anh: "Trưa nay em đặt bàn ở đường số 6, đến giờ em sẽ gọi điện thoại cho anh."

Giang Kiêu “ừ” một tiếng: "Đặt hai món thôi."

*

Hôm nay là thứ Bảy, với số lượng khách du lịch đến thị trấn Thanh Vân nhiều hơn so với những ngày thường, họ đều là mở cửa để kinh doanh, náo nhiệt vừa rồi tại tiệm trà cũng dần tan biến khi có khách đến.

Có lẽ là vì trước tiệm trà có đặt rất nhiều giỏ hoa, hoặc có thể tại đường số 6 này chỉ có một tiệm trà của Lục Tri Diên, nên lượng khách vào không ngừng nghỉ.

Thỉnh thoảng có người hào phóng mua vài hộp trà đắt tiền từ cửa hàng của cô.

Lục Tri Diên không giống như những chủ cửa hàng khác, không thích la hét mời gọi, cũng không đi theo từng khách hàng để giới thiệu mỗi sản phẩm. Sau khi khách hàng bước vào, cô nhẹ nhàng nói một câu: "Cần gì cứ liên hệ tôi."

Sau đó cô lặng lẽ ngồi ở bàn trà bằng gỗ cây Ngọc Lam cạnh tường phía bắc để pha trà.

Bà nội chỉ ở trong tiệm nửa tiếng rồi rời đi, khi Giang Kiêu quay về, Lục Tri Diên đang đứng ở tường phía tây, tay cầm một hộp trà đang giới thiệu cho khách hàng.

"Nó được xông hương từ hoa nhài, nên giữ mùi thơm rất lâu."

Nói xong, Lục Tri Diên quay đầu nhìn sang, nhưng tầm nhìn lại không khớp với ánh mắt của Giang Kiêu. Lục Tri Diên thấy ánh mắt anh đang tập trung nhìn vào tay mình.

Nhưng chỉ vài giây ngắn ngủi, Lục Tri Diên chưa kịp chào anh, Giang Kiêu đã đi qua sau lưng cô đi thẳng vào sân sau.

Nhìn thấy hai giỏ hoa được đặt trong sân, ánh mắt của Giang Kiêu dừng lại vài giây, cuối cùng không thể kiềm chế được tò mò, anh liền đi qua đó.

Trong giỏ hoa được bọc bởi lá, có cả hoa hướng dương và hoa cẩm tú cầu màu xanh hồng, nhưng sự chú ý của Giang Kiêu lại bị thu hút bởi một vài nụ hoa nhỏ màu trắng bên trong có màu hồng.

Đó là hoa nhài, nhưng lại có màu hồng. Đó là lần đầu tiên anh thấy hoa nhài màu hồng.

Tò mò, anh đưa tay mân mê nụ hoa chỉ to bằng ngón tay cái, đầu ngón tay không thể dập tắt được sự tò mò, anh nhéo nhéo nụ hoa định kéo nó ra nhưng còn chưa kịp dùng lực, nụ hoa đã rơi ra và rơi thành chùm lớn rớt trên bông hoa cẩm tú cầu.

Như thể đã làm sai điều gì, anh quay người nhìn về phía cửa sau của cửa hàng, thật trùng hợp, Lục Tri Diên vừa bước ra khỏi cửa trên tay cầm một chiếc ấm đun nước màu trắng.

Có vẻ như cô đang đi lấy nước.

Giang Kiêu nhanh chóng giấu bàn tay phải vừa làm điều xấu ra đằng sau lưng, ánh mắt tránh khỏi ánh nhìn của cô, nhấc bàn chân sang trái một chút, sau đó liền quay sang phải, nhìn thấy Lục Tri Diên đang đi đến thùng nước bên trái, anh liền bước một lớn hướng về phía cửa sau.

Trong ánh mắt nghi ngờ của Lục Tri Diên, anh vẫn giữ chặt tay phải vừa làm điều xấu, xoay bước chân của mình, giống như kẻ vừa mới đi trộm về, anh chạy trở lại cửa hàng. Khi anh sắp đến cổng trước cửa hàng, có hai khách hàng một nam một nữ bước vào cửa hàng.

Giang Kiêu không bao giờ nhường đường cho người khác, ngay cả khi đi trên đường phố, thậm chí khi anh đang đi ngược chiều.

Hiện tại, anh lại dừng chân người dựa vào tường phía Tây. Đương nhiên, không phải anh đang nhường đường cho người khác.

Tầm nhìn của anh tập trung vào ba giỏ hoa ở cạnh tường.

Những giỏ hoa này khác với những giỏ hoa ở trong sân, chúng có lá rơi rải rác nhưng thay vì là hoa hướng dương, chúng lại là những bông hoa đồng tiền màu đỏ và vài bông hoa huệ màu trắng.