Chương 3.2: Sống cùng một nhà, cửa sát cửa

Lục Tri Diên vội vàng đi đến: "Đúng."

"Đây là từ cô Lục khác gửi đến." người đàn ông nhìn nhìn cửa: "Tổng cộng có sáu giỏ hoa, cô muốn để ở đâu?"

Lục Tri Diên nhìn về phía cửa, nếu cả hai bên đều đặt tám giỏ hoa, sẽ làm chật chội đến cửa hàng bên cạnh, Lục Tri Diên quay đầu lại nhìn: "Đặt vào trong cửa hàng đi!"

Chưa đến 8 giờ trên con phố nhỏ, vẫn chưa có du khách, đa số là người dân địa phương.

Lần lượt những giỏ hoa được khiêng từ ngã tư đường đến cửa hàng ở trung tâm con phố, nhiều người đến để tham gia vui chơi.

Trong tiếng thì thầm, một bà cụ khoảng tám mươi tuổi, mặc áo khoác lớn màu xanh đậm, đi từ ngã tư đi đến.

Tóc của bà ấy đã chuyển sang màu trắng nhưng bước đi vẫn tràn đầy ưu nhã, được một người đàn ông trung niên đỡ đi tới.

Trương Bình Tuệ đang đứng ở cửa nói chuyện với dì Lý phía đối diện, dì Lý kéo tay bà ấy: "Bà cụ kia đến tìm người thuê nhà của bà à?"

Trương Bình Tuệ nhìn theo ánh mắt của bà ta, thấy Lục Tri Diên từ trong cửa hàng đi ra, đang định xách thêm hai giỏ hoa trong tám giỏ hoa ở cửa vào nhà.

"Diên Diên."

Lục Tri Diên nghe thấy tiếng gọi liền nhìn qua, lông mày cô lập tức cong lên.

"Bà nội." Cô chạy nhanh tới chỗ bà cụ, nắm lấy tay của bà ấy, vui vẻ nhảy lên: "Sao bà nội lại đến đây?"

Bà cụ vỗ nhẹ vào mũi cô: "Bà đến để chúc mừng cháu!"

Lục Tri Diên mỉm cười nhấc nhẹ vai, đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, cô ngọt ngào gọi: "Chào chú Lưu."

Người đàn ông tên Lưu gật đầu và mỉm cười với cô.

***

Ồn ào ở cửa hàng số 3 đã lan rộng khắp thị trấn Thanh Vân, thậm chí còn lan sang tòa nhà hai tầng ở góc đường số 6.

Trong phòng bi-a ở tầng hai, Giang Kiêu đang chơi bi-a một mình. Trương Bắc đang nằm trên bàn, nói về tin tức vừa nghe được dưới lầu: "Nghe thấy không, ở đường số 3 có chiếc xe bảy chữ số đậu ở đấy."

Thị trấn Thanh Vân chủ yếu là người họ Trương và Lý. Quản lý phòng bi-a ở tầng hai, Trương Hạ và Trương Bắc, đều là người địa phương. Trương Hạ cười hỏi: "Số đầu tiên bắt đầu là số bảy hay số chín?"

Trương Bắc vẽ một con số sáu bằng tay, Giang Kiêu nhắm mắt lại, cây cơ bi-a trong tay anh đâm thẳng về phía trước, làm cho bảng bi-a tam giác vỡ thành năm phần.

"Chơi hay quá!" Nói xong Trương Hạ lại liếc nhìn một bên: "Biển số xe ở đâu?"

Trương Bắc chỉ lên trời, sau đó chỉ xuống đất.

Trương Hạ cười: "Theo cách cậu nói, trên thiên đàng không đủ tiền mua xe, dưới địa ngục thì có người đốt hả?"

Giang Kiêu người ít khi mỉm cười, nhếch môi đôi chút.

Trương Hạ ngay lập tức đứng thẳng dậy: "Cậu thấy không, cậu thấy không, tôi đã làm cho anh ấy cười, trưa nay cậu phải mời tôi ăn trưa!"

Trương Bắc không để cậu ta lợi dụng mình: "Nếu không có chủ đề do tôi đưa ra, sao cậu có thể làm anh Kiêu cười được?"

Giang Kiêu đi tới, đưa cây cơ bi-a từ tay anh chọc vào bụng Trương Bắc, Trương Bắc ngay lập tức đứng dậy để nhường chỗ, bóng vừa vào lỗ. Trương Bắc tiếp tục nói thêm một tin tức, nhưng lần này cậu ta không giống như trước đây, ra vẻ vừa nghiêm túc vừa không chắc chắn.

"Anh Kiêu, nghe nói nhà anh thuê ở vừa chuyển đến một người phụ nữ?"

Đoạn "tin tức" này hấp dẫn hơn tin tức về chiếc xe sang kia nhiều, làm cho Trương Hạ và Tiểu Dã luôn đứng bên cạnh không nói lời nào cũng chạy đến.

Nhưng ngay sau khi Giang Kiêu nghe xong câu này, anh chỉ đi vòng quanh nửa bàn bi-a mà không có bất kỳ phản ứng nào.

Trương Bắc đi theo sau anh, trên mặt đầy vẻ tò mò: "Nghe nói cô ấy là người ngoại tỉnh?"

Trương Hạ lại gần và hỏi: "Có đẹp không?"

Trương Bắc quay đầu và nghiêm túc đưa ngón tay cái lên: "Nghe người khác mô tả, sau đó dùng chính ngôn từ của mình diễn đạt.."

Trương Hạ đang sắp nổ tung: "Tuyệt đẹp?"

Giang Kiêu vừa mới cúi người liếc nhìn hai người phía đối diện, trong khoảnh khắc đó, cây cơ bi-a trong tay anh kéo dài rồi thu lại, một cú đánh làm bóng chọc vào hai lỗ, dừng lại trước cánh tay đang nằm của Trương Bắc.

Trương Bắc vẫn nằm đó, đùa giỡn với Trương Hạ: "Thế chúng ta đợi đến lúc ăn trưa, hai anh em ta đi nhìn xem?"

"Được."

"Trương Bắc."

Cả hai người cùng quay đầu lại.

Giang Kiêu nâng chân đi quanh bàn, dùng giọng điệu bình tĩnh nhắc nhở: "Không xuống tầng một canh chừng sao?"

Trương Hạ vỗ nhẹ lên cánh tay của Trương Bắc.

Trương Bắc đứng dậy ngay lập tức: "Đi, em đi xuống ngay bây giờ!"

Khi cậu ta đi mất, Trương Hạ quay người sang bên trái rồi sang bên phải, cuối cùng đổi chủ đề: "Anh Kiêu, em rót nước cho anh uống!"

Giang Kiêu đặt cây bi-a vào tường, liếc nhìn Tiểu Dã người luôn đi theo anh nhưng rất ít nói: "Bà nội của cậu ổn chứ?"

Tiểu Dã bị phân tâm, phản ứng chậm một chút, sau đó cậu ta "A?" một cái, rồi "Ồ" một cái: "Bệnh già thôi anh khi lại đau, khi lại khó chịu." cậu ta lắc đầu mấy cái nói: "Không sao."

Giang Kiêu thấp giọng nói một tiếng "ừ, trong giọng nói thản nhiên có chút nghiêm túc: "Nếu cậu cần tiền cứ nói với tôi."

Tiểu Dã nghe xong liền gật đầu, sau đó cười ngốc nghếch: "Em không cần trả tiền, em chỉ là một đứa trẻ mà thôi."

Giang Kiêu ngồi xuống quầy thu ngân, từ trong hộp thuốc lá trên bàn móc ra một điếu thuốc: "Người khác chi là của họ, còn cậu chi là của cậu."

Bật lửa bùng cháy, đốt cháy điếu thuốc anh đang ngậm trong miệng.

Chỉ cần hút một hơi, lông mày anh đã nhăn lại.

Đúng lúc Trương Hạ mang theo một cốc nước đến, nhìn thấy anh đang nhìn chằm chằm vào hộp thuốc lá, rồi nhìn xuống chiếc điếu thuốc nằm giữa ngón tay anh, cốc nước trong tay cậu ta còn chưa kịp đặt xuống, cậu ta đã nhanh chóng giựt điếu thuốc từ tay Giang Kiêu, rồi vứt xuống đất và đạp nát.

Giang Kiêu liếc mắt nhìn cậu ta.

Trương Hạ cười xấu hổ: "Tối qua có đứa nhỏ chơi ở đây, hút mấy cái chảy máu mũi, chắc là muốn hút thuốc mà lại không có tiền, nên mua loại thuốc rẻ tiền như thế. Lúc rời đi cũng không dám mang theo, để em giữ lại, nói sau..."

Nhìn thấy ánh mắt không tốt của Giang Kiêu, Trương Hạ dừng lại lời cậu ta tính nói tiếp, chớp mắt nghe thấy anh nói:

"Trẻ vị thành niên không được phép vào tầng một, cậu không biết đọc chữ hay nghĩ tôi nói đùa."