Bước chân của anh khựng lại đôi chút, nhưng chỉ trong một nháy mắt.
Lục Tri Diên theo anh vào quán trà, đi trước an vài bước đến bàn trà, cô chưa kịp nói chuyện thì Trương Bình Tuệ đã chạy vào nói. "Chỉ di chuyển chiếc bàn, cậu chỉ cần di chuyển nó đến tường phía bắc là được rồi."
Giang Kiêu nhìn qua.
Trên chiếc bàn trà là một khay trà Huyền Vũ, bề mặt sơn mài tinh xảo như ngọc, trên các ngăn kéo là một tác phẩm điêu khắc hoa chim, được kết hợp với năm chiếc ghế, trên đỉnh ghế còn có điêu khắc hoa mẫu đơn mang ý nghĩa may mắn.
Giá trị của chiếc bàn này có lẽ đủ để chi trả tiền thuê cửa hàng này trong năm năm.
Tầm nhìn chuyển từ chiếc bàn trà sang bộ quần áo màu xanh lam bên cạnh, rồi từ từ đưa mắt lên.
Ngọn đèn sợi đốt trên cao vừa chiếu vào khuôn mặt cô, khuôn mặt thanh tú trong sáng, môi đỏ và răng trắng, khóe môi hơi cong. Xa hơn nữa là một đôi mắt dịu dàng ngấn nước.
Thị trấn Thanh Vân không bao giờ thiếu sự ấm áp và mềm mại khiến người ta cảm thấy bình yên, những cây cầu nhỏ, dòng nước chảy, sương mù nhẹ và mưa phùn có thể được nhìn thấy ở mọi nơi và mọi lúc mọi nơi.
Nhưng nó không giống với sự dịu dàng mà cô mang trong cơ thể…
Lục Tri Diên người luôn không ngần ngại bị người ta nhìn chằm chằm, nhưng cách anh nhìn cô vừa thăm dò vừa dò xét, khiến người ta có cảm giác áp bức mãnh liệt.
Bất quá Giang Kiêu cũng không nhìn cô quá lâu, anh vừa rời mắt, liền đi tới bàn trà.
Anh là một người đàn ông, giơ tay lên hai góc bàn liền rời khỏi mặt đất.
Lục Tri Diên sửng sốt đôi chút, ánh mắt rơi vào mu bàn tay có chút sưng tấy của anh, đột nhiên khóe môi công lên suýt chút nữa bật cười.
Chẳng qua cô nghĩ tới, bàn trà này rất nặng. Ngày hôm qua, bốn người đàn ông mỗi người phải nâng một góc để mang vào.
Giang Kiêu liếc nhìn nụ cười trên môi cô, sau đó lại quay qua nhìn về phía Trương Bình Tuệ, anh hất cằm về phía đối diện nói: "Hai người qua bên kia đi."
Một bên là Giang Kiêu, bên còn lại là Lục Tri Diên và Trương Bình Tuệ. Khi bàn trà hơi dịch chuyển, hai phụ nữ phát ra âm thanh “oạch” một tiếng, Giang Kiêu dùng lực nhiều thêm một chút.
Bàn trà cuối cùng đã dịch chuyển từ tường phía nam sang tường phía bắc.
Khi Lục Tri Diên thở ra một hơi thoải mái, cô liếc mắt nhìn Trương Bình Tuệ bên cạnh. Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng vì gắng sức quá nhiều của bà ấy, Lục Tri Diên nói một cách xin lỗi: "Cảm ơn dì."
Vừa chuẩn bị nói lời “cảm ơn” với người phía đối diện, cô đã thấy bóng hình mảnh mai đó đã đi tới cửa.
Lục Tri Diên nhanh chóng quay người, từ trong tủ lấy ra một hộp trà màu bạc đưa cho Trương Bình Tuệ, Trương Bình Tuệ vội vàng đẩy ra nói: "Dì không biết uống trà!"
Lục Tri Diên vẫn dúi hộp trà vào tay bà ấy: "Nếu dì không uống, có thể để lại cho chú uống."
Trương Bình Tuệ không từ chối nữa, mỉm cười cảm ơn cô.
Sau khi đưa Trương Bình Tuệ ra ngoài sân, khi cô quay trở lại, Lục Tri Diên nhìn vào cánh cửa phòng ở tường phía tây, trong lòng hơi do dự, điện thoại trong túi cô rung lên.
Cô quay lại cửa hàng và nhẹ nhàng đóng cửa sau lưng lại trước khi nhấc máy.
"Bà nội."
"Cả ngày hôm nay chẳng thèm gọi điện cho bà nội, cửa hàng bận rộn lắm hả?"
"Con xong việc rồi, ngày mai sẽ mở cửa bán hàng." Lục Tri Diên nhìn bàn trà đã được di chuyển đến phía tường bắc: "Bà nội, bàn trà này quá đắc."
"Một chiếc bàn trà thôi mà có đắc bao nhiêu đâu, con thích là được rồi."
Lục Tri Diên cuối đầu mỉm cười, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hoa mẫu đơn trên lưng ghế: "Con rất thích, cảm ơn bà nội."
"Cũng không còn sớm nữa, con đi ngủ sớm đi, một mình ở đó nếu có vấn đề gì không thuận tiện, con cứ gọi cho chú Lưu."
Lục Tri Diên ngoan ngoãn đáp lời: "Dạ".
Lại dặn dò thêm vài câu, liền tắt máy điện thoại, màn hình điện thoại thoát khỏi giao diện cuộc gọi. Lục Tri Diên nhìn vào bức ảnh chung trên màn hình điện thoại, đưa đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mái tóc bạch kim của người già, cô lại mỉm cười nói: "Bà nội, chúc bà nội ngủ ngon."
Cất điện thoại vào túi, Lục Tri Diên quay đầu nhìn vào tủ kính ở tường phía đông. Cuối cùng, cô đi đến tủ ở tường phía tây, lấy ra một hộp trà màu xanh lá cây.
Nhưng khi cô quay lại sân, cửa sổ ở tường phía tây đã không còn ánh sáng.
Lục Tri Diên cúi đầu nhìn thời trên đồng hồ đeo tay của mình.
10 giờ 10, đi ngủ sớm vậy?
Lục Tri Diên đứng trước cửa do dự đôi chút, sau đó cô liền quay lại cửa hàng, tắt đèn và quay trở lại phòng phía đông của mình. Trước khi đóng cửa, cô hơi nhướng mi nhìn về cánh cửa phòng đối diện đang đóng kín. Cô nhớ lại những lời thì thầm của những người phụ nữ trung niên vào buổi sáng trong sân:
"Tôi nghe nói, hôm qua tôi thấy người đó đi ô tô đến thành phố."
"Đi là đi, chỉ cần không quay lại là được!"
"Bà bị gì vậy, người ta chẳng làm gì có tội với bà."
"Không có tội với tôi, thì đừng quấy rối cô gái nhà tôi nữa, như con sư tử hoang dã!"
"Ôi trời ơi, là có người quấy rối cô gái nhà bà, hay cô gái nhà bà tự ý vào quán net của người ta!"
"Đừng nói nhiều nữa..."
Chuyện xảy ra lúc cô trở về nhà, khi cô đi ngang qua hai người phụ nữ đó, họ nhìn thấy cô, sau đó một người ho hai tiếng và cúi xuống, rồi nhanh chóng rời khỏi.
Sư tử hoang dã, tại sao họ gọi anh là sư tử hoang dã?
Cho đến buổi chiều, có hai người đàn ông ghé vào quán trà của cô, Trương Bình Huệ dùng cây chổi đuổi họ ra khỏi quán, sau đó bà ấy nhắc nhở cô, từ giờ trở đi nếu còn thấy những kẻ "sư tử hoang dã" đó nhất định không được nhượng bộ, không thì sẽ bị bắt nạt.
Vậy là đối với những người hàng xóm, anh và những "sư tử hoang dã" đó là một loại người sao?
Nhưng anh dường như không phải là người xấu!
Chỉ là...
Không thích cười.
* "Sư tử hoang dã" là tên địa phương ở thị trấn Thanh Vân.