Chương 2.1: Ngửi mùi hương hoa nhài trên người của cô

Cô đã ký hợp đồng ba năm với ngôi nhà này, cho nên lần này Lục Tri Diên mang đến rất nhiều đồ đạc, trong đó có hai chiệc chở đồ dùng gia dụng , hai xe chở đồ đạc cho cửa hàng. Sau khi dọn dẹp xong mọi thứ, Lục Tri Diên chỉ kịp kết thúc việc sắp xếp vào tối hôm sau.

Sau khi thu dọn đồ đạc trong phòng, cô quay lại cửa hàng đi lòng vòng hai vòng. Cô mở cửa ra vào ra mấy lần, nhưng vẫn cảm thấy bàn trà bằng gỗ cây Ngọc Lam không phù hợp lắm khi đặt ở gần tường phía nam. Cô đẩy hai chậu hoa ở tường phía bắc ra, Lục Tri Diên bước ra cửa nhìn đi nhìn lại, cuối cùng cô vẫn cảm thấy bàn trà cần phải được chuyển đến bức tường phía bắc.

Thật không may, bàn trà nặng đến mức cô không thể di chuyển dù chỉ một chút. Sau khi mở cửa sau ra, thấy đèn trong phòng sau vẫn còn sáng, Lục Tri Diên nghĩ đến việc đi nhờ sự giúp đỡ của Trương Bình Tuệ. Cô chưa kịp đi ra ngoài, đã nghe thấy tiếng vòng kim loại phía sau cô vang lên.

Hai ngày nay, có rất nhiều hàng xóm ghé qua, mang theo bánh ngọt, quà làm bằng tay đến trước cửa nhà của Lục Tri Diên để xem người ngoài như cô tại sao lại đến phố núi này mở quán trà.

Lục Tri Diên mặc dù biết mình sau bữa tối sẽ trở thành chủ đề bàn tán của người khác, nhưng cô vẫn luôn mỉm cười với họ, không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn.

Nhưng người đàn ông mở cửa bước vào đội một chiếc mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang che mặt và mặc đồ đen...

Lúc này đã hơn chín giờ tối, quần áo của người đàn ông này rất khác với quần áo đơn giản của những người xung quanh, thấy anh sau khi bước vào liền đóng cửa cửa hàng lại, Lục Tri Diên trên mặt lộ ra vẻ cảnh giác, bước về phía trước và nói lời chào nồng nhiệt.

"Xin chào, tôi có thể hỏi anh đang tìm ai không?"

Người đàn ông quay mặt lại, chỉ để lộ đôi mắt sắc bén trên khuôn mặt được che kín bởi khẩu trang.

Không giống như Lục Tri Diên vừa mới nhìn anh bằng ánh nhìn khó hiểu, anh không đáp lại cái nhìn đó. Ánh nhìn của anh lướt nhẹ qua khuôn mặt của Lục Tri Diên và sau đó đi thẳng về phía cửa sau, cho đến khi vượt qua Lục Tri Diên, giọng nói có chút trầm thấp của anh mới phát ra từ trong khẩu trang.

"Tôi sống ở sân sau." Mấy chữ này dần nhỏ dần vì cửa sau đang mở, nửa phần của chúng chìm đắm trong bóng đêm sâu thẳm.

Lúc Lục Tri Diên thuê một căn nhà trong sân, điều đầu tiên cô nhìn thấy chính là hai căn phòng ở bức tường phía tây, cô liền muốn thuê hai căn phòng này, lý do rất đơn giản cô chỉ thấy cây lựu cạnh cửa rất đẹp, nhưng chủ nhà lại nói có người đang sống ở tường phía tây.

Nghĩ rằng người này chắc là người đàn ông sống ở tường phía tây, trái tim hơi lo lắng của Lục Tri Diên cuối cùng cũng yên bình đôi chút. Nhưng vì trong lòng nghi hoặc và cảnh giác với cuộc sống nên trên mặt của Lục Tri Diên có chút xấu hổ. Khi cô nhìn người đàn ông bước vào sân, Lục Tri Diên nuốt xuống lời "xin lỗi" cô muốn nói. Khi cô ngoái đầu nhìn về phía tây, người đàn ông vừa lúc cũng quay đầu lại.

Khi ánh mắt họ chạm nhau lần thứ hai, tim Lục Tri Diên đột nhiên đập thình thịch, cô nhanh chóng rụt đầu lại, nhớ lại bản thân mình lúc này trông như một kẻ trộm, lại nghĩ đến hàng xóm xung quanh tò mò về cô như thế nào, Lục Tri Diên không nhịn được cười.

Khi nghe "gầm" tiếng cửa đóng lại, Lục Tri Diên mới tỉnh táo lại nhìn lên cửa sổ phòng sau lần nữa, nghĩ đến việc cửa hàng sẽ mở cửa vào sáng mai, cô do dự vài giây nhưng cuối cùng vẫn quyết định đi tìm Trương Bình Tuệ để xin giúp đỡ.

Trương Bình Tuệ là một người nhiệt tình, khi nghe cô muốn chuyển bàn trà, bà ấy sẵn lòng đồng ý giúp đỡ. Tuy nhiên, bà ấy là người phụ nữ duy nhất trong gia đình, chồng bà ấy thường xuyên ra ngoài làm việc, con trai bà ấy cũng đang học xa nhà.

Trương Bình Tuệ đi vòng quanh chiếc bàn trà hình chữ nhật đó hai vòng, mặc dù bà ấy là một người đàn bà thô lỗ, nhưng bà ấy cũng có thể nhận ra chiếc bàn đó là một thứ đắt tiền.

Nghĩ đến phòng phía Tây lúc bà ấy đi ngang qua nhìn thấy ánh sáng từ cửa sổ, Trương Bình Tuệ nhếch môi: "Đợi dì một chút, dì đi gọi người đến giúp đỡ."

Trong sân, Trương Bình Tuệ đứng ở cửa phòng phía Tây "gõ" mấy tiếng trên cửa, cửa mới từ bên trong mở ra, Giang Kiêu đã cởϊ áσ khoác đen ra, nhưng bên trong vẫn còn một chiếc áo len màu đen.

"Có chuyện gì vậy?"

Người thuê này đã ở trong nhà của bà ấy ít nhất cũng ba năm rồi, Trương Bình Tuệ không nghe thấy một lời nói nào dài hơn năm từ anh ta.

Bất quá Trương Bình Tuệ từ lâu đã quen với vẻ mặt lạnh lùng của anh, bà ấy cười nói: "Cậu tới giúp dì chuyển chiếc bàn với, hai người phụ nữ chúng ta không thể di chuyển được."

Sau đó Giang Kiêu mới từ từ cởi khẩu trang trên mặt ra, trên khuôn mặt thanh tú lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

Trương Bình Tuệ nói "Ôi chao" một tiếng: "Chính là cô gái trong cửa hàng vừa rồi, khi cậu vào cũng đã nhìn thấy rồi đó." bà ấy chỉ vào phía sau: “Từ giờ trở đi, cô ấy sẽ sống cùng sân phía đối diện của cậu, mong cậu chăm sóc cho cô ấy nhiều hơn."

Tầm nhìn của Giang Kiêu vượt qua Trương Bình Tuệ nhìn về tường phía đông, sau khi Lục Tri Diên bước ra từ cửa sau cửa hàng, cả người cô đều xuất hiện trước mắt anh.

Trong sân không có ánh đèn, người đó đứng trong tia sáng từ cửa sau cửa hàng, một bộ quần áo màu xanh dương, mái tóc dài và uốn lượn hai bên vai.

Vài phút trước cô nhướng mày cảnh giác nhìn anh, bây giờ cần anh giúp đỡ ánh mắt lại trở nên mềm mại hơn.

Giang Kiêu từ trước đến giờ không phải là người nhiệt tình, nhưng bị hai người phụ nữ bốn mắt xin giúp đỡ, nếu anh không giúp đỡ có vẻ anh hình như không ga lăng

Khi tầm nhìn rút lại từ ánh sáng, Giang Kiêu bước vào sân, khi bước chân của anh chạm vào tia sáng, anh ngửi thấy mùi hoa nhài nhàn nhạt mà anh chưa từng ngửi thấy trong cái thị trấn này.