Chương 1.2: Lạnh lùng và ôn nhu

Người trong xe hạ cửa xe xuống và hét lớn: "Anh Kiêu!"

Người đàn ông ngẩng mặt nhìn lên, những sợi tóc đen xõa xuống trán, sống mũi cao, môi mỏng, đường nét khuôn mặt như được vẽ bằng than, đường nét thẳng và sắc nét, một khuôn mặt kiêu ngạo lộ ra vẻ lười biếng.

Anh bước tới mở cửa xe, không khí lạnh lẽo của buổi sáng tháng ba làm cho không khí ấm áp bên trong xe tan đi hết.

Sương mù còn chưa tan, chiếc xe di chuyển trên mặt đất đá xanh không dám chạy nhanh. Tài xế lái xe tên là Trương Bắc: "Anh Kiêu, mấy giờ anh đi?"

"9 giờ 40." Giọng nói trầm thấp và từ tính.

Trương Bắc thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt."

Trầm mặc một lát, Trương Bắc lại hỏi: "Tối mai anh có trở lại không?"

Người đàn ông nuốt nước bọt lẩm bẩm một tiếng: "Ừ".

"Anh muốn tôi đón anh lúc mấy giờ?"

Khi đôi môi mỏng của người đàn ông mở ra và khép lại, hàng mi dài của anh khẽ run lên: "Không cần, tôi sẽ tự mình gọi taxi về." Sau khi nói xong, anh nhắm mắt lại, đường nét khuôn mặt của anh ngoài cửa sổ dần mờ nhạt bởi sương mù.

"Không được!" Trương Bắc nhìn ra ngoại cửa sổ nói: "Từ đây đến ga xe cũng không xa, nếu anh nói một tiếng, tôi sẽ lao nhanh đến đón anh!"

Người đàn ông không nói gì.

Trương Bắc quay người liếc mắt nhìn, biết anh cả đêm qua xem quán net cũng không ngủ được bao nhiêu, nên rất sáng suốt cũng không hỏi thêm câu nào nữa.

Khi đến nhà ga, người đàn ông mở mắt ra, trầm giọng nói: "Cậu để mắt đến tầng một và tầng hai dùm tôi, có việc gì thì gọi cho tôi."

Sau khi nói xong, anh lấy chiếc nón lưỡi trai màu đen kẹp dưới cánh tay đội lêи đỉиɦ đầu, mở cửa xe và bước ra ngoài.

Giao thông ở thị trấn Thanh Vân không thuận tiện lắm, nếu muốn đi du lịch ở đây bạn phải đi ô tô đến huyện Hồng Tương rồi chuyển sang đi xe buýt khoảng 50 phút mới đến được.

Người đàn ông tên là Giang Kiêu, anh không phải người địa phương, nhà anh ở thành phố Hải Phiên cách đây sáu trăm kilômét, anh mới đến thị trấn Thanh Vân ba năm trước. Cả hai tầng của cái nhà nhỏ kia, tầng một là quán net, tầng hai là phòng bida, đều là do anh mở.

Khi bước vào nhà ga, Giang Kiêu đeo khẩu trang, đi đến quầy bán vé và mua một tấm vé xe đi đến thành phố.

Trên đường trở về, Trương Bắc nhận cuộc gọi từ Tiểu Dã, người phụ trách việc thu tiền tại quán net.

"Anh tôi đã đi rồi à?"

Trương Bắc "ừ" một tiếng, không hài lòng nói: "Tối qua cậu đi đâu đó, để Giang Kiêu giúp cậu trông quán cả đêm, cậu không biết xấu hổ à?"

"Trong nhà tôi có chút việc quan trọng." sau khi giải thích Tiểu Dã tiếp tục hỏi: "Tâm trạng của anh tôi trước khi đi như thế nào?"

"Không được tốt lắm."

Tiểu Dã nói với giọng ủ rũ: "Vậy khi anh tôi trở về, tôi sẽ đền bù cho anh ấy."

"Không phải tại cậu, không pharai cậu không biết ngày mai là ngày gì?" Trương Bắc thở dài: "Về nhà rồi nói, tôi đang lái xe!"

Chỉ sau mười giờ, thị trấn Thanh Vân mới bắt đầu đón một vài khách du lịch, con phố số 3 mà Lục Tri Diên thuê đều là những cửa hàng bán đồ thủ công. Đây là con phố có lượng du khách nhiều thứ hai sau con phố số 6 nơi có các nhà hàng.

Giữa tiếng chuông reo, hai chiếc xe tải màu xanh dừng lại trên đường, một người đàn ông lực lưỡng cầm điện thoại bước xuống xe.

"Cô Lưu phải không? Xe của chúng tôi không vào được đường này. Nếu chuyển đồ đến đó cho cô thì cô phải trả thêm tiền cho chúng tôi."

Lục Tri Diên từ trong phòng đi ra: “Làm phiền anh chờ tôi hai phút, tôi tới ngay.”

Nhìn thấy Trương Bình Tuệ ngồi trên ghế đá, Lục Tri Diên mỉm cười với bà ấy: “Dì Trương, xe đến rồi cháu qua xem một chút.”

Trương Bình Tuệ đứng lên: “Cần dì giúp gì không?”

"Không cần, có thợ ở đó rồi."

Nói xong, cô mở cửa sau cửa hàng, bước nhẹ bước ra ngoài.

Sau khi nói xong, cô mở cửa sau cửa hàng, chân nhẹ nhàng bước ra ngoài.

Cánh cửa gỗ mở ra, theo tiếng chuông đồng trên cửa vang lên. Vài cặp mắt ngẫu nhiên từ cửa hàng đối diện nhìn sang.

Cả con phố này đều là do những người phụ nữ địa phương trông coi cửa hàng, khi không có khách hàng họ thường thích tụ tập lại để buôn chuyện.

"Là cô gái đó tuần trước đến thuê nhà của dì Trương." Người nói tên là Lý Minh Diễm người bán các món trang sức thủ công ở góc đối diện.

"Ôi trời, dáng người của cô ấy thật đẹp, màu sắc của chiệc áo khoác đó thật đẹp!" Dì Lý nói tiếp, ánh mắt dán chặt vào bóng lưng của cô khi cô quay người nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Khi Lục Tri Diên quay người, ánh vô tình chạm vào những người phụ nữ bên kia đường, dưới mái tóc mỏng, một đôi lông mày thanh tú lộ ra vẻ dịu dàng nhưng lại ẩn chứa vẻ lạnh lùng.

Lục Tri Diên gật đầu và mỉm cười nhẹ với những người phụ nữ đang nhìn trộm cô.

Mãi đến khi cô quay lưng đi, dì Lý mới kìm lại được trái tim đang nhảy loạn của mình: "Trời ơi, khuôn mặt này..." Bà ta không tìm được từ nào để diễn tả.

Nhìn thấy Lục Tri Diên đã đi được vài mét, hai bóng hình một mập một ốm từ phía đối diện chạy qua.

Trong sân, Trương Bình Tuệ ngồi tựa lưng vào ghế đá và tiếp tục bóc tỏi.

Nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng, bà ấy ngẩng đầu nhìn lên và nhăn mặt: "Hai người lén lút làm gì đó!"

Dì Lý thoăn thoắt bước vào sân: "Cô gái mặc chiếc áo len màu xanh có phải là người mà lần trước bà nói đã thuê cửa hàng của bà không phải?"

Trương Bình Tuệ mím môi cười: "Làm sao các bà biết vậy?"

Dì Lý thì thầm hai tiếng: "Đẹp gái quá, đây là lần đầu tiên tôi gặp một cô gái đẹp như vậy." Nói xong, bà ta nhìn qua phía sau: "Cô gái này đến từ đâu vậy, khí chất này, thân hình này, không giống như người đến đây để kiếm chút tiền lẻ đâu!"

"Bán trà." Trương Bình Tuệ phủi vỏ tỏi bám trên tay và đứng dậy: "Hai người đừng hỏi lung tung nữa, cô gái này rất may mắn, đừng dọa cho cô ấy chạy mất, cô ấy là thần tài của tôi đó!"

Con gái của dì Lý, Trương Mộc Nhiên ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm: "Cô ấy đến đấy để quyến rũ anh Kiêu của con phải không?"

Dì Lý vỗ đầu cô ta nói: “Ai là của con, con không thấy xấu hổ hả?”

Trương Mộ Nhiên: “Con không quan tâm, nếu cô ấy dám dụ dỗ anh Kiêu, con sẽ, con sẽ...”

Dì Lý đẩy cô ta sang một bên: “Con muốn làm gì thì làm, con sư tử đó…” Bà ta đột nhiên dừng lại, nhìn về phía cánh cửa trên bức tường phía đông, sau đó hạ giọng một chút hét lên: “Về nhà đi!”

Trương Mộc Nhiên bĩu môi, không muốn rời đi, miễn cưỡng liếc nhìn cánh cửa trên bức tường phía tây, hỏi: "Dì, tối hôm qua anh ấy không trở về sao?"

Dì Lý giậm chân: “Còn hỏi nữa!”

Thấy con gái quay người bỏ đi, dì Lý lại hỏi: “Cô bé đó có bạn trai chưa?”

Trương Bình Tuệ ngay lập tức hiểu ý định ẩn sau lời nói của bà ta: "Bà đừng mơ tưởng đến chuyện đó, bà cũng nhìn thấy cô ấy rồi, làm sao cô ấy có thể yêu những người đàn ông thô lỗ ở đây !"

Lý Minh Diễm nhếch môi một chút: "Cháu trai của tôi cũng không tệ đâu, dù sao nó cũng là sinh viên đại học!"

Trương Bình Tuệ không tranh luận với bà ta nữa, cười nhạo bà ta một chút: "Không sao đâu, sao bà không mang cháu trai của mình đến để người ta xem mặt?"

Lý Minh Diễm nhíu mày một chút: "Dẫn tới thì dẫn..." Lời còn chưa dứt, đã có vài giọng đàn ông vang lên:

"Ở đây phải không, được rồi, cửa đủ rộng, có thể vào..."