Edit: TemoBiệt thự Phương gia.
Phương Cảnh Xán mới tắm xong, bưng ly sữa nóng ngồi chống đầu, tựa vào
trên
sô pha thả lỏng người. Sau khi gửi
đi
tin nhắn, ngón tay
anh
cứ gõ
nhẹ
vào thành cốc chờ đợi hồi
âm
từ người kia.
Lúc này Tô Tiểu Đường
đang
ở trong phòng ngủ
trên
lầu lập kế hoạch theo đuổi. Còn ngồi đối diện Phương Cảnh Xán là người hiếm khi
không
phải tăng ca Phương Cảnh Thâm,
anh
đang
chơi xếp hình cùng đứa con trai bốn tuổi.
Thấy Phương Cảnh Xán gửi tin nhắn mập mờ như vậy, Phương Cảnh Thâm có vẻ
không
đồng ý, "Chú như vậy có phải nhanh quá
không
?"
Phương Cảnh Xán liếc nhìn
anh
ấy, giọng điệu bình tĩnh
nói, "Nếu như là
cô
gái
khác
thì
là nhanh, nhưng với Quả Quả
thì
không.
cô
ấy đối với em
không
hề có đề phòng, cũng hoàn toàn
không
có ý đồ gì khác. Hôm nay em ngủ mơ nên ôm
cô
ấy,
cô
ấy hoàn toàn
không
phản ứng, chỉ cho là ngoài ý muốn."
Cho nên có thể tùy tiện làm bậy đúng
không?
Vốn cho rằng gửi kiểu tin nhắn như vậy cho
cô
gái
mới quen ngày đầu tiên
đã
là quá khoa trương, ai dè mình còn đánh giá thấp trình độ vô sỉ của nó, thậm chí ngay cả ôm cũng
đã
ôm...
Phương Cảnh Thâm chẳng còn gì để
nói
.
Đột nhiên, chuông điện thoại di động vang lên, Phương Cảnh Xán mặt vui vẻ đứng bật dậy, nhưng nhìn lại màn hình điện thoại
thì
mặt mày lại méo xẹo,
thật
không
muốn nhận cuộc gọi này. Mẹ gọi điện thoại tới!
"Dạ, mẹ..."
"Giỏi, giỏi, giỏi lắm, mẹ
không
gọi, con có chịu gọi cho vị đại mỹ nhân kia
không?"
"Mẹ! Mẹ! Mẹ... mẹ đừng nóng mà! Con thành
thật
cam đoan con tuyệt đối
không
phải lấy cớ, con
thật
sự
chỉ thích những
cô
gái
như vậy, hơn nữa con cũng
đã
có đối tượng theo đuổi rồi,
không
tin mẹ hỏi
anh
hai
đi..."
nói
xong đưa điện thoại cho Phương Cảnh Thâm,
không
ngừng nháy mắt cầu cứu.
Phương Cảnh Thâm
không
nhanh
không
chậm nhận lấy điện thoại.
"Alo”
"Vâng."
" Được, con biết rồi."
Sau đó cúp điện thoại rồi đưa lại cho Phương Cảnh Xán.
Phương Cảnh Xán vẻ mặt ngây ngốc, "Như vậy là xong?
nói
cái gì vậy?"
"Mẹ bảo
anh
nhắn với chú
một
câu, năm nay là đại thọ 50 của bà, nếu chú vẫn tham dự
một
mình
thì
cũng
không
cần
đi, bà nhìn thấy chú liền muốn chết sớm."
"..."
"Hồi nãy chú
nói
chú ngủ mơ, là hôm nay ngủ?" Phương Cảnh Thâm đột nhiên hỏi.
Phương Cảnh Xán gật đầu, "Em
đang
muốn cùng
anh
nói
chuyện này!"
Phương Cảnh Xán kể lại chuyện
đã
xảy ra lúc chiều, rồi hỏi: "Sau khi Quả Quả rời
đi, em thử ngủ lại nhưng vẫn ngủ
không
được dù rất mệt, có cách nào giải thích chuyện này
không?"
Vẻ mặt của Phương Cảnh Thâm đăm chiêu: "Giống như trẻ con lúc nào cũng phải ôm gấu bông mới ngủ được,
không
có gấu bông
thì
không
thể
đi
vào giấc ngủ, đây là
một
loại tâm lý ỷ lại. Dĩ nhiên, trường hợp của chú có khác
một
chút, có thể vì
sự
tồn tại của
cô
ấy làm chú thả lỏng. Trường hợp của chú là thân thể vô cùng mệt mỏi, nhưng bộ não lại liên tục truyền phát tín hiệu như có
một
bộ phim trong đầu. Mà
sự
tồn tại của Tiêu Quả Quả giống như bàn tay tắt
đi
cái TV trong não chú."
"Ặc, ánh măt của em quả nhiên đủ độc! Tùy tiện lượn
một
vòng cũng có thể nhặt được
một
cô
nàng khác người như vậy!" Phương Cảnh Xán nhìn hình Tiêu Quả Quả trong di động rồi thở dài, "Haizz,
thật
muốn bắt ngay về nhà làm gối ôm!"
Trong di động của Phương Cảnh Xán có 2 tấm ảnh của Tiêu Quả Quả,
một
tấm được chụp lúc
cô
hóa trang thành Thanh kiếm ở đại học A,
một
tấm là hình
cô
đính kèm trong sơ yếu lí lịch.
Phương Cảnh Thâm liếc mắt nhìn qua mấy tấm hình, khó được
một
lần đánh giá cao, "không
tệ."
Vẻ mặt của Phương Cảnh Xán rất là đắc ý, "Đương nhiên, so với chị dâu lúc còn béo
thì
dễ nhìn hơn!"
"Ngoại hình khác biệt mà."
"Chị dâu lúc gầy
đi
thì
trở thành tuýp người đặc biệt xinh đẹp, Quả Quả nhà em là tuýp người mập mạp mới trở nên đặc biệt. Quả nhiên cùng em là trời sinh
một
đôi! Trước khổ sau ngọt, cổ nhân
nói
không
hề sai!"
"Chú hai, là ai vậy?
thật
xinh đẹp nha!" cậu bạn
nhỏ
Phương Nhạc Trừng ở bên cạnh bu lại, rướn cổ hỏi.
Phương Cảnh Xán sờ đầu cháu, "Ánh mắt
không
tệ nha nhóc con, thế nào, đẹp
không?"
"thật
là xinh đẹp! Chú hai, chú giới thiệu cho cháu làm quen
đi!" Phương Nhạc Trừng nháy mắt, tỏ vẻ thành khẩn.
Phương Cảnh Xán ra vẻ ghét bỏ, "đi
qua
một
bên! Tuổi còn
nhỏ
không
lo học cho giỏi, làm bóng đèn làm cái gì!"
"Ba ba, bóng đèn là gì thế?" Phương Nhạc Trừng quay đầu nhìn về phía Phương Cảnh Thâm, vẻ mặt ngơ ngác
không
hiểu.
"À, là giống như chú hai của con vậy." Phương Cảnh Thâm trả lời.
"A... con biết rồi!" Nhóc con gật đầu.
Phương Cảnh Xán
không
nói
gì, "Nhóc
thì
biết cái gì! Qua bên kia chơi
đi!"
anh
(Phương Cảnh Xán) cũng đâu có muốn ở đây nha! Mỗi tháng đều có vài ngày tình trạng sức khỏe của
anh
không
được tốt lắm, ba mẹ
anh
ở Mĩ sợ nếu
anh
ở nhà
một
mình lỡ có gì
thì
không
ai biết, nên bắt ép
anh
phải qua ở bên này tạm thời.
"Chú hai, chú nhanh
nói
cho con biết
đi! Nếu
không
chú đưa WeChat của chị ấy cho con, con tự mình kết bạn..." Cậu nhóc vẫn cứ quấn lấy
anh
không
tha.
"không
cho!" Phương Cảnh Xán dấu
đi
di động, "Tại sao chú phải
nói
cho nhóc biết?"
"Con đối với chị
gái
này nhất kiến chung tình!" Cậu bé thành
thật
trả lời.
"..." Phương Cảnh Xán cuối cùng cũng nổi giận, "Phương Cảnh Thâm,
anh
xem con trai của
anh
đi, còn
không
chịu quản nó nữa?!"
Phương Cảnh Thâm ôm lấy con trai, "Đều là do chú làm hư nó."
Sao lại đổ thừa cho em? Con trai của
anh
rõ
ràng là ‘tự học thành tài’ mà?
Phương Cảnh Xán
đang
muốn lý luận tiếp
thì
di động vang lên, Tiêu Quả Quả rốt cuộc cũng trả lời, vì thế
anh
nhanh chóng nghe xem
cô
ấy
nói
gì, đem
sự
tình vừa rồi quăng lên chín tầng mây.
Lúc này trong ký túc xá của Tiêu Quả Quả, Hùng Bảo Đình, Tống Kiêm Gia, và Diệp Vi đều dùng ánh mắt 500Volt trừng Quả Quả.
Hùng Bảo Đình nhiều chuyện, "Thế mà còn có tiếng đàn ông khác trừ Thẩm Nham nha, wow, hơn nữa giọng rất hay! Nhanh phát lại lần nữa cho mình nghe coi..."
Tống Kiêm Gia tỏ vẻ rất hài lòng, "Quả nhiên có gì đó
không
bình thường, xem ra cảm giác của mình vẫn còn nhạy lắm..."
Diệp Vi cũng
không
vội
đi
tắm, tò mò hỏi
một
câu, "Quả Quả, ai vậy? ở công ty có người theo đuổi hả?"
Vẻ mặt của Tiêu Quả Quả
không
có biểu
hiện
gì,
cô
hoàn toàn
không
rảnh phản ứng lại lời mấy đứa kia, giọng điệu của Phương Cảnh Xán lại
không
giống như
đang
bàn luận công việc, sau khi đắn đo cân nhắc
một
hồi Quả Quả hơi cứng nhắc trả lời: Vẫn còn chưa ngủ, Giám đốc có việc gì khẩn cấp sao?
Hùng Bảo Đình nghe xong liền hết hồn, "Mẹ nó, hôm nay trời sập à, hóa ra là Giám đốc của cậu? Sếp của cậu? Mới có ngày đầu mà quan hệ 2 người
đã
tốt thế ư?
anh
ta cứ vậy mà gọi cậu ‘Quả Quả’, còn dùng giọng điệu mập mờ như vậy hỏi cậu
đã
ngủ chưa?"
Tống Kiêm Gia trầm ngâm, "Cái này vượt quá
sự
hiểu biết của mình, mình cũng
không
giải thích được…”
Diệp Vi suy đoán: "Chắc là
nói
chuyện công việc thôi?"
Hùng Bảo Đình lắc lắc cánh tay của Quả Quả hỏi
không
dứt: "Cuối cùng
đã
xảy ra chuyện gì thế Quả Quả?"
Tiêu Quả Quả bị hỏi nhiều đến váng hết cả đầu, "Các cậu hỏi mình, mình biết hỏi ai đây!”
Mấy
cô
nàng vẫn cứ tranh luận liên tục, Phương Cảnh Xán trả lời lại: Bây giờ em có thuận tiện để
nói
chuyện điện thoại
không?
Tiêu Quả Quả nhìn ba
cô
nàng
đang
vây quanh mình, người nào cũng ngừng thở nhìn lại mình chằm chằm, bộ dáng vô cùng phấn khởi, yên lặng trả lời: Thuận tiện...
Cấp
trên
gọi điện thoại, Quả Quả sao dám
nói
là mình
không
tiện chứ?
Khó khăn đến mấy cũng phải vượt qua a!
"Khụ, kính nhờ các chị trước buông tha em, em
nói
chuyện điện thoại xong cam đoan
sẽ
báo cáo hết cho các chị nhé!?" Tiêu Quả Quả giơ di động vẫn
đang
kết nối lên thỉnh cầu.
Lúc này ba người mới nhường đường, ánh mắt sáng quắc nhìn theo
cô
ra ban công.
Tiêu Quả Quả thở dài nhận điện thoại, "Alo, Giám đốc,
anh
có chuyện gì sao?"
"không
có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi thăm em ngày đầu công tác thấy như thế nào, có ai quấy rầy hay làm khó em
không?" Phương Cảnh Xán thân thiết hỏi.
"không
có!" Tiêu Quả Quả vội vàng
nói.
Giám đốc hỏi cảm tưởng của
cô
về công việc,
cô
đương nhiên
không
thể trả lời giống như trả lời với Hùng Bảo Đình rằng đồ ăn của công ty rất ngon, vì thế Quả Quả rất nghiêm túc
nói
lên ý kiến của mình về môi trường làm việc đến hoàn cảnh công tác…
Phương Cảnh Xán lắng nghe giọng
nói
nghiêm túc lại mềm mại của
cô
gái
ở đầu bên kia, cảm giác thoải mái như chính mình
đang
ngâm mình trong vùng nước biển ấm áp, vì thế giọng điệu của
anh
càng thêm thả lỏng, "Bình thường sau khi tan tầm em thích làm gì?"
Đây là hỏi vấn đề riêng sao? Giám đốc hỏi những thứ này bởi vì mình là trợ lý của
anh
ấy, phải hiểu
rõ
đối phương mới có lợi cho công việc à?
Tiêu Quả Quả gãi gãi đầu, nên trả lời như thế nào đây?
Bình thường ngoại trừ học hành, phần lớn thời gian
cô
đều dành để ăn uống; có đôi khi
cô
lên weibo xem người ta đề cử món gì ăn ngon rồi
đi
tìm món đó mà thưởng thức.
Nhưng cũng
không
thể trả lời trừ bỏ ăn là
đi
tìm đồ ăn nha?
Tiêu Quả Quả ngẫm nghĩ
nói: "Tôi cũng
không
có đam mê gì đặc biệt, lúc nãy vừa mới cài game online, chuẩn bị lúc
không
có gì làm
thì
chơi."
"Ồ? Trò gì thế?" Phương Cảnh Xán hứng thú hỏi.
"Liên Minh Giang Hồ."
"Là game này à, hồi tôi học đại học cũng có lúc từng chơi game này, nhưng lúc đó
không
phải tên như vậy mà gọi là《 Giang Hồ Tranh Bá 》, đồ họa lúc bấy giờ khá tệ, cũng
không
có hệ thống mặt mũi, chơi
một
được thời gian
thì
bỏ quên luôn, tôi có thuộc Hiệp Hội Ngoại Hình, nhân vật
không
đẹp khiến tôi
không
muốn chơi tiếp. "Phương Cảnh Xán vừa
nói
vừa vào máy tính, bắt đầu tải xuống trò chơi, nghiên cứu ‘tiến công chiếm đóng’".
Hiệp Hội Ngoại Hình thế mà còn tuyển tôi làm trợ lý, Boss à cho dù là Hiệp Hội Ngoại Hình, nhưng cũng là
một
cái Hiệp Hội đấy!
Tiêu Quả Quả nghĩ vậy nên trong lòng càng thêm vài phần kính nể, đồng thời cũng triệt để an tâm đối với vị Boss hay làm những việc khiến người ta dễ hiểu lầm này.
Bởi vì cách
nói
của Phương Cảnh Xán thoải mái
nhẹ
nhàng nên Tiêu Quả Quả cũng buông lỏng rất nhiều, cảm giác giống như là
nói
chuyện phiếm cùng bạn bè bình thường, "Bây giờ
thì
đồ họa tốt hơn nhiều rồi, tạo hình nhân vật cũng rất đẹp! Tôi rất ít khi chơi game online vậy mà nhìn rồi cũng muốn chơi..." Ý thức được chính mình
nói
có phần thoải mái quá,
cô
vội vàng bổ sung, "Nhưng mà Giám đốc
anh
yên tâm
đi,
đi
làm về tôi mới chơi, tuyệt đối
sẽ
không
làm ảnh hưởng đến công việc!"
"Ảnh hưởng cũng
không
sao." Phương Cảnh Xán
nhẹ
giọng
nói.
"A?"
"Khụ,
không
có gì. Em chơi nhân vật nào? Lạc Y?"