Editor: thuthuy2203
Buổi tối trước khi
đi
một
ngày, Quả Quả, Phương Cảnh Xán, Tống Kiêm Hà, còn có đôi vợ chồng son Chu Tiểu Nam, Lâm Vũ cùng
đi
ăn cơm chung, xem như làm cơm tiễn Quả Quả sang
anh
Ăn cơm xong, mọi người lại tới KTV ca hát
KTV này nằm ở trung tâm thành phố, khu vực phồn hoa nhất, là sản nghiệp nhà Lâm Vũ, vì thế quản lí ân cần
không
thôi, cố tình mua từ bên ngoài cho bọn họ
không
ít món ngon, cổ vịt, chân gà, hương lạt hoa giáp, ma cay tôm hùm, sò biển xào tỏi, thịt nướng xiên...bày ra tràn đầy
một
bàn
Tối nay họp mặt
nhỏ, vui vẻ nhất hội phải kể đến Chu Tiểu Nam cùng Tống Kiêm Hà, hai người ngoài ý muốn nhận thân, Chu Tiểu Nam thế nhưng lại là độc giả trung thành của tác giả Tống Kiêm Hà chuyên viết ngôn tình tổng tài cẩu huyết. Sau khi biết được Tống Kiêm Hà chính là Nhị Nha
thì
hưng phấn
không
thôi, liên tục kéo tay thảo luận nội dung chuyện, còn cầu xin Tống Kiêm Hà tiết lộ kết chuyện, tỏ vẻ cho rằng tác giả Tống Kiêm Hà nhất định là
một
người có phong thái phụ nữ trưởng thành, ai biết lại là
một
tiểu loli đáng
yêu. Hai người chỉ hận
không
gặp nhau sớm, lúc này mỗi người
một
miccro,
một
đường hát từ tình
yêu
mua bán đến tình
yêu
chân
thật, lại từ ngàn năm chờ đợi
một
hồi đến
yêu
giang sơn lại càng
yêu
mĩ nhân, miễn bàn nhiều vui.....
Quả Quả hoàn toàn bị món ma cay tôm hùm kia hấp dẫn, nghe
nói
cái mùi vị này chính là ở Cầm Phúc Cư tân thành đông, lúc này muốn mua phải xếp hàng 1h đồng hồ mới mua được. Sắp phải chia tay bạn
gái
tới nơi xa xôi, Phương Cảnh Xán
một
bên buồn bực
không
vui,
một
bên lưu loát lột tôm hùm cho bạn
gái....
Chu Tiểu Nam hát bài “Tình
yêu
cung cấp nuôi dưỡng hát hải” cởi giày đứng lên ghế sô pha, cầm míc la lớn “Chư vị xem xem nét mặt
anh
họ tôi bây giờ, xin dùng
một
câu để hình dung chút!”
“Em hát
thì
hát, yên ổn đứng dưới hát được
không? Cẩn thận bị ngã” Lâm Vũ
nói
mấy lần đều vô dụng, căn bản
không
quản được bà xã, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn vợ
yêu
một
cái, sau đó
nói
“Thương cảm? Khổ sở?”
Chu Tiểu Nam vẻ mặt khinh bỉ “không
có chút trí tưởng tượng nào!”
Tiếp theo, mọi người lập tức nghe được Tống Kiêm Hà chậm rì rì đọc diễn cảm
một
câu thơ, giọng
nói
còn pha chút thở dài “Nhi
đi
ngàn dặm, mẫu thân lo lắng...”
“A cáp cáp cáp cáp...” Chu Tiểu Nam cười nghiêng ngả, ôm bụng
trên
ghế salon lăn lộn “thật
đúng,
thật
giống,
thật
giống...”
Quả Quả liếc mắt nhìn Phương Cảnh Xán mấy ngày nay giống hệt Đường Tăng lảm nhảm càm ràm mấy câu giống nhau, cũng xì cười
một
tiếng
“...” người
không
tí tưởng tượng Lâm Vũ nhếch mép
một
cái, nghĩ là, cái này so với ví dụ. Mặc dù
không
thỏa đáng, nhưng
thật
ra hình tượng rất sinh động
Phương Cảnh Xán đen mặt vì bị cười nhạo, nhét
một
vỏ tôm vào miệng Chu Tiểu Nam “Câm miệng cho
anh!”
nói
xong đoạt lấy mic trong tay Chu Tiểu Nam, nhìn Lâm Vũ
nói
“Quả táo
nhỏ”
Lâm Vũ vội vã bật bài Quả táo
nhỏ, Chu Tiểu Nam cùng Tống Kiêm Hà hưng phấn
không
thôi,
một
tay cầm chuông,
một
tay phe phẩy cái chùy, ngồi chỗ kia gào khóc ồn ào
“Em là quả táo
nhỏ
của
anh,
yêu
em như thế nào cũng đều chê ít, khuôn mặt
nhỏ
nhắn hồng hồng sưởi
âm
trái tim
anh, thắp sáng ngọn lửa cuộc đời
anh, lửa lửa lửa...”
Hát đến đoạn cao nhất, kéo hơi dài ra, Chu Tiểu Nam cùng Tống Kiêm Hà phối hợp gào thét
không
thôi, Phương Cảnh Xán giọng hát khàn khàn mê ly,
rõ
ràng lời bài hát là vui vẻ, cứ thế lại bị
anh
hát thành cảm giác ai oán cùng vài phần thâm tình
Quả Quả vụиɠ ŧяộʍ mở điện thoại, vào phần lưu
âm, lưu lại
một
đoạn
Hát xong
một
bài, Phương Cảnh Xán lại hát thêm mấy bài, về sau
trên
cơ bản hoàn toàn là buổi biểu diễn cá nhân của
anh, hát căn bản bản
không
dừng lại được
“yêu
anh
chớ
đi, nếu em
nói
em
không
thương
anh,
không
thích nghe gặp em
thật
sự
nói
ra miệng, lại cho
anh
chút ôn nhu…”
“anh
và em nụ hôn tạm biệt nơi phố
không
người, làm cho gió cười ngớ ngẩn
anh
không
thể cự tuyệt,
anh
và hôm nụ hôn đêm cuồng loạt, trai tim
anh
chờ đónbi thương…”
….
“Em muốn chạy
đi
đâu, mang theo linh hồn
anh, nó vì em mà mê muội, để lại nơi đây ích lợi gì, em là điện, em là quang, em là thần thoại duy nhất,
anh
chỉ
yêu
em, you are my super star…”
Cuối cùng hát xong
một
bài, Quả Quả
thật
sự
không
chịu nổi, ba người kia cũng bị tàn phá
không
khác là bao, sôi nổi ôm lỗ tai kêu rên
“Hôm nay tới đây thôi! Mọi người về nhà nghỉ ngơi sớm
đi!” Quả Quả
nói
Ba người vội vã gật đầu
không
ngừng, vẻ mặt xanh xao vội vã thoát cái
không
thấy bóng dáng
Quả Quả lái xe đem kẻ say khướt Phương Cảnh Xán về nhà, cố gắng giúp đỡ
anh
ấn mật mã mở cửa, kết quả bởi vì mặt hàng này quá lớn, lại như người mềm nhũn
không
xương, toàn bộ sức nặng đều đặt lên
cô, Quả Quả vừa đến cửa,
không
kịp đỡ ổn định, hai người cùng nhau ngã xuống mặt đất
“anh
không
sao chứ?” Quả Quả ngã xuống ngực Phương Cảnh Xán, nhanh chóng nhấc người đứng lên
Phương Cảnh Xán vươn tay dài lên, đem bàn tay
đang
xoa bóp của
cô
trở về, nhắm mắt
thì
thào “Quả Quả,
anh
không
muốn xa em, từng giây từng phút cũng
không
muốn,
không
có em cả người
anh
liền
không
sống nổi…..anh
đưa em rời
đi
ngàn dặm, em
không
tiếng động hắc bạch, trầm mặc niên đại có lẽ
không
nên, rất rất xa
yêu
nha…”
“Đừng hát nữa, yên tĩnh
một
chút được
không…” Quả Quả nhịn
không
nổi
nói
một
câu “Trước khi biết em,
anh
vẫn sống…”
“thật
muốn đem em treo vào cổ bên người…”
“Bỏ vào cổ
anh
không
được, cổ
sẽ
bị đứt…”
Phương Cảnh Xán
không
biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên cấp tốc cầm lấy tay Quả Quả, vẻ mặt hốt hoảng, lần từng ngón tay sờ sờ “Quả Quả, nhẫn em đâu? Nhẫn đâu?”
Quả Quả vươn bàn tay còn lại ra “không
phải đây sao?”
Phương Cảnh Xán nhìn ngón tay
trên
bàn tay trai kia chiếc nhẫn bạch kim thuần khiết, cuối cùng mới an tâm
Bởi vì Phương Cảnh Xán đưa nhẫn cầu hôn
thật
sự
rất khoa trương, Quả Quả liên tục
không
muốn đeo, vì thế hôm qua Phương Cảnh Xán có ý lôi kéo
cô
một
lần nữa mua nhẫn đôi. Nhưng đến cửa hàng mới phát
hiện
ra, nhẫn tình nhân dành cho nữ so với bàn tay mập mạp của Quả Quả đều có chút
nhỏ,
không
thể nào vừa tay, nhưng lại có thể đeo vừa kiểu nam
đi. Bởi vì thời gian vội vàng,
không
kịp làm theo
yêu
cầu, thế nên Phương Cảnh Xán liền lãng phí mua hai đôi, cuối cùng hai người đều đeo kiểu nhẫn nam
Cứ duy trì tư thế bị nằm đè, Phương Cảnh Xán
một
bên vừa hát,
một
bên
nói, cứ như vậy hơn nửa giờ
“Quả Quả, em
yêu
anh
hay
không
yêu
anh?
yêu
hay
không
yêu?”
Quả Quả sợ đè hỏng
anh, vẫn liên tục dùng tay chống lên, cánh tay vì chống đỡ lúc này
đã
tê rần,
thật
sự
là bị
anh
làm phiền
không
chịu được, vì thế ghét bỏ
nói
“không
yêu”
Phương Cảnh Xán nghe xong như bị sét đáng, lộ ra vẻ mặt bị đả kích lớn, quay lưng lại bắt đầu lê hoa đái vũ, Quả Quả đành phải phía sau dụ dỗ “yêu
yêu
yêu,
anh
như vậy ai cũng thích, làm sao có thể
không
yêu!”
Chờ cho dỗ được người này lên giường
đi
ngủ, Quả Quả
đã
bị ép buộc đến mức sắp hư rồi
Đột nhiên chân có chút nhột, Quả Quả cúi đầu nhìn xuống,
thì
là chú mèo tiểu mềm mại, Phương Cảnh Xán mấy ngày trước
đã
mang về từ chỗ
anh
trai, lí do là
cô
còn chưa
đi,
anh
đã
cảm thấy tịch mịch
Quả Quả ờ sờ cái đầu xù lông, lấy cho nó chút thức ăn mèo, sau đó chuẩn bị nước nóng lau người cho Phương Cảnh Xán, giúp
anh
thay quần áo sạch
Người đàn ông nằm
trên
giường, trước sau vẻ đẹp có thể thay cơm. Ngay từ đầu giống như gió mát trăng sáng, ôn nhuận như ngọc trai như món chim trĩ hầm canh, dần dần bên trong lại như có
một
thầy giáo đầy tri thức dạy dỗ nàng các loại tri thức giống như cháo hạt hen hầm bát bảo,
đi
sâu vào tìm hiểu
thì
là hoạt bát đáng
yêu
như thịt viên tứ hỉ, thường thường tính trẻ con, cuối cùng sao, hẳn là xem như
một
bàn mãn hán toàn tịch...
Quả Quả từ chỗ Phương Cảnh Xán trở về, lúc lái xe trở về, giữa đường nhận được
một
cuộc điện thoại, là của Hùng Bảo Đình
đã
lâu
không
liên lạc gọi tới
“Quả Quả…cứu mình…”
Di động truyền đến giọng
nói
yếu ớt vô cùng thống khổ của Hùng Bảo Đình, Quả Quả hoảng sợ “Đại bảo, cậu làm sao vậy?”
“Quả Quả…mình sắp chết…”
“nói
mê sảng gì vậy! rốt cục là xảy ra chuyện gì? Cậu
hiện
tại
đang
ở đâu? Mình lập tức tới ngay!”
Di động bên kia truyền đến giọng
nói
nghẹn ngào của Hùng Bảo Đình, sau đó dưới
sự
thúc giục của Quả Quả đọc ra địa chỉ
Quả Quả chân trước vừa tới, Tống Kiêm Hà đuổi phía sau lưng
“Ai! Quả Quả, cậu cũng tới rồi?”
“Ừ, đại bảo xảy ra chuyện gì?”
“Cậu ấy gọi điện cho mình, lúc ấy
trên
xe buýt rất ồn ào, mình nghe
không
được, sau đó mình gọi lại, cậu ấy
nói
đã
gọi cho cậu, bất quá mình vẫn
đi
tới, mình cũng
không
biết là tình huống gì, vẫn liên tục
nói
cái gì mà sắp chết, sắp chết…”
Tiểu khu Hùng Bảo Đình chỉ có 6 tầng,
không
có thang máy, mà
cô
ấy lại ở tầng cao nhất, hai người leo lên thở hồng hộc, đứng ngoài gõ cửa thùng thùng
Hơn hai phút sau mới có người mở cửa
Quả Quả cùng Tống Kiêm Hà nhìn thấy trước cửa
một
bóng người Hùng Bảo Đình đứng đó gầy gò, vô cùng xanh xao vàng vọt
thì
đều thất kinh, thiếu chút nữa
không
nhận ra được, đứng nguyên tại chỗ hơn nửa ngày
không
phản ứng kịp
Gặp Hùng Bảo Đình giống như tờ giấy mỏng, mọi lúc có thể té xỉu, Tống Kiêm hà chạy nhanh tới đỡ “Cậu
đang
làm cái gì vậy?”
Hùng Bảo Đình há miệng thở dốc, tròng mắt trắng lên, sau đó
thật
sự
hôn mê bất tỉnh
Vì thế Quả Quả cùng Kiêm Hà đành phải vội vàng đưa
cô
đi
bệnh viện
không
cần hỏi, xem bộ dáng này khẳng định tất cả đều là giảm béo
Bởi bị giảm béo quá độ dẫn đến biếng ăn, thân thể lập tức suy sụp,
đi
làm kiếm được chút tiền đều chia 5 sẻ 7 dùng đến, cho nên dù biến thành như vậy cũng
không
có ý định đến bệnh viện trị liệu
Quả Quả cùng Kiêm Hà ứng trước tiền thuốc men cho Hùng Bảo Đình. Lúc này Tống Kiêm Hà
đang
lạnh lùng nhìn người
trên
giường bệnh truyền nước biển “Bạn tốt của cậu, Diệp Vi đâu? Cậu
đã
sắp chết đến nơi cũng
không
đến liếc nhìn
một
cái!”
Từ sau khi náo loạn chuyện Diệp Vi cùng Trầm Nham, bởi vì Hùng Bảo Đình thái độ mập mờ, Tống Kiêm Hà và Quả Quả vì thế đều xa cách, Hùng Bảo Đình cùng Diệp Vi càng ngày càng thân thiết…
“thật
xin lỗi, mình biết mình
không
có mặt mũi nào gọi điện thoại cho hai người…” Hùng Bảo Đình khuôn mặt phờ phạc
nhỏ
nhắn, lúc này
thật
đúng là “Khuôn mặt
nhỏ
nhắn” nhưng
trên
gương mặt đó lại
không
có
một
tia huyết sắc, giống như bệnh nhân mắc bệnh nguy kịch, nhìn có phần đáng sợ
“đang
tốt như vậy cậu bị cái gì kí©h thí©ɧ?” Quả Quả hỏi, lấy cá tính của Hùng Bảo Đình ba bữa đực
một
bữa cái, nếu
không
bị kí©h thí©ɧ
sẽ
không
có khả năng liều mạng giảm cân như vậy
Tống Kiêm Hà tức giận
nói
“Cái này cần phải hỏi sao? Nhất định là vì đàn ông rồi!”
Hùng Bảo Đình sắc mặt trầm xuống
một
cái, hiển nhiên là bị
nói
trúng rồi “Ngay lúc đầu qua lại,
anh
ấy chưa bao giờ
nói
mình mập, mình
thật
sự
vô cùng vui vẻ, nhưng mà về sau mình mới phát
hiện
ra có chỗ
không
thích hợp,
anh
ấy chưa bao giờ đem mình
đi
gặp đồng nghiệp của
anh
ấy,
không
mang mình
đi
gặp bạn bè và người nhà…Sau đó mình thuận miệng hỏi
một
câu,
anh
ấy
nói
bởi vì mình rất béo, tuy rằng
anh
ấy
không
ngại, nhưng là sợ người khác thấy được
nói
nhảm, lo lắng mình
sẽ
khó chịu…..”
“Quả thực so với Trầm Nham còn dối trá hơn” Tống Kiêm Hà hừ mạnh
một
tiếng “Cho nên cậu liền liều mạng giảm cân?”
“Lúc
anh
ấy
nói
như vậy, trong lòng mình vừa cảm động vừa mắc cỡ, cho nên hạ quyết tâm giảm béo, vốn là mình kiên trì
không
được bao lâu, là có Diệp Vi vẫn liên tục cổ vũ mình, dạy mình rất nhiều phương pháp giảm béo, còn dẫn mình
đi
mua mấy loại thuốc giảm cân thử xem,
nói
là
không
có tác dụng phụ,
không
ảnh hưởng. Mình dùng hai đợt trị liệu, tuy rằng quá trình rất gian khổ, nhưng
thật
sự
rất tốt! Mình lập tức gầy
đi
mười cân!” Hùng Bảo Đình lộ ra vẻ mặt hưng phấn “Cảm giác gầy
đi
thật
tốt, ánh mắt bạn trai nhìn mình đều ôn nhu rất nhiều…Mình quả thực mê mẩn, nhưng mà, thuốc giảm cân kia quá đắt,
một
đợt điều trị cũng hết nửa tháng lương của mình, mình hạ quyết tâm mua hai đợt trị liệu, kết quả, mấy ngày sau cảm thấy
không
thoải mái, ăn cho có mà thôi, nhưng đắt tiền như vậy, mình
không
muốn lãng phí, liền kiên trì dùng hết, sau đó đột nhiên bị thượng tổ hạ tả mất nước, chóng váng, lần đó thiếu chút nữa
thì
chết….”
“Cậu có thể ngu ngốc đến thế sao?” Tống Kiêm Hà
không
thèm nhìn mặt
nói
tiếp “thứ Diệp Vi đề cử có gì tốt!”
“Sau đó mình mới biết thứ đồ kia, quả
thật
không
ít người ăn vào bị chết, mình rất tức giận
đi
tới hỏi Diệp Vi, cậu ta
nói
cũng
không
biết, còn tức giận phát tiết với mình,
nói
có lòng tốt
không
được báo đáp,
nói
phụ nữ nên độc ác với bản thân
một
chút…” Hùng Bảo Đình vẻ mặt chết lặng “Sau đó mình lại bắt đầu
không
ăn gì để giảm béo, vừa vặn có thể tiết kiệm tiền, ngay từ đầu còn phải cố nén nhịn khống chế bản thân, dần dần tự bản thân cũng
không
muốn ăn gì, cuối cùng là dù cho đói cũng chịu được, cũng
không
ăn gì cả, ăn vào
sẽ
nôn ra…”
Hai người ở lại chăm sóc Hùng Bảo Đình
một
lúc, mấy tiếng sau mẹ Hùng Bảo Đình từ tỉnh khác tới chăm sóc, lúc đó hai người mới yên tâm rời
đi
Lần này gặp lại Hùng Bảo Đình, hai người nhận được
một
tin tức, Diệp Vi
không
ở trong nước, mà
đang
đi
Hàn Quốc
“Xem ra là chuyện vội vã tìm cách tăng cân, cũng tốt, mấy ngày cậu
không
có ở bên Phương Cảnh Xán, cũng
không
cần lo lắng cậu ta
sẽ
giở trò gì!” Tống Kiêm Hà
nói
Thấy Quả Quả
đang
thất thần đứng trong gió tôi, Tống Kiêm Hà vỗ vỗ bờ vai bạn thân “Còn
đang
suy nghĩ chuyện của Hùng Bảo Đình?”
Quả Quả thở dài “ Lúc trước nếu như
không
có Phương Cảnh Xán, có lẽ mình cũng
sẽ
kết cục như thế này, cho dù cuối cùng mình giảm béo thành công, sợ là về sau cũng
không
bao giờ
thật
tâm thích người nào nữa”
Giờ khắc này, cảm xúc
thật
mãnh liệt, đột nhiên rất nhớ
anh
ấy
Quả Quả đầu tiên là đưa Tống Kiêm Hà về nhà, sau đó lái ô tô
đi
đến nhà Phương Cảnh Xán
Mở cửa, vào trong nhà
Trong phòng phi thường yên tĩnh, điều hòa nhiệt độ ổn định, so với bên ngoài có chút hơi lạnh, nhưng bởi vì có
anh
trong này, làm cho toàn thân
cô
đều vô cùng ấm áp
Quả Quả rón rén
đi
đến cửa phòng ngủ, vặn cửa, lạch cạch mở đèn
Phương Cảnh Xán ngoan ngoãn nằm yên
trên
giường, hơi gập người cuộn thành
một
đoàn, phát ra
âm
thanh
cô
lỗ, nghe được có người
đi
tới, mí mắt hơi hé ra, thấy Quả Quả đưa tay vuốt ve đầu mình, cà cà thân mật mu bàn tay
cô
một
cái, sau đó đổi tư thế tiếp tục ngủ
Trước mắt chứng kiến
một
màn ấm áp này làm lòng Quả Quả xúc động mãi
không
thôi, chờ đến khi phải ứng lại được,
đã
là
không
kìm lòng được cúi người xuống hôn lên môi
anh
một
cái, sau đó dừng như còn chưa
đã
lại cắn thêm
một
cái.
Sau khi đứng dậy rời
đi, Quả Quả ngây ngẩn cả người
Phương Cảnh Xán vừa tỉnh lại, cũng trừng mắt lớn
nhỏ
sửng sốt nhìn
cô
Đánh lén vừa vặn bị bắt, Quả Quả nhanh chóng xấu hổ đỏ bừng mặt, ngượng ngùng tránh tầm mắt
anh
“Khụ,
anh
tỉnh...”
Kết quả, Phương Cảnh Xán ánh mắt mê ly buồn ngủ nhìn
cô, oán giận lầm bẩm
một
câu “Lại nằm mơ...” Sau đó liền nhắm mắt lại ngủ tiếp
Quả Quả nhếch mép
một
cái,
anh
bình thường đều là nằm mơ lộn xộn cái gì hả, uy!
Phương Cảnh Xán mơ mơ màng màng ngủ, trong lúc ngủ mơ còn mơ hồ ngâm nga vài câu
không
rõ
“anh
nghĩ tới tưởng niệm là
một
loại bệnh,
thật
lâu
không
thể chữa khỏi, làm cho ta xuyên sơn càng lĩnh bên kia,
anh
cô
độc
trên
đường
không
có cuối...”
Quả Quả đứng trước giường, dở khóc dở cười, vuốt vuốt trán
anh, sau đó nhanh chóng cởi giày, trèo lên giường, chui vào trong chăn
anh, nằm xuống bên cạnh, vươn
một
ngón tay chọc chọc vào gương mặt
anh
“Ngốc nghếch, em còn chưa có
đi
xuyên sơn càng lĩnh bên kia đầu đâu,
anh
tưởng niệm cái quỷ gì...”
Phương Cảnh Xán bị chọc chọc
một
lúc rốt cục tỉnh ngủ, chợt mở to mắt, quay đầu nhìn chăm chú người bên cạnh mình, như là nhìn thấy chuyện “không
thể bàn cãi” gì đó “Em, em, em, Vợ,
thật
là em!!! Em
không
phải
đi
rồi sao?
anh
nói
này, trễ thế này sao em lại đến đây?
đã
trễ thế này...anh
trai em...”
Phương Cảnh Xán
nói
năng có chút lộn xộn
Đêm khuya mệt mỏi, Quả Quả nằm trong chăn ấm áp, thoải mái híp mắt
một
cái, buồn ngủ ngáp dài “Hùng Bảo Đình thân thể
không
thoải mái gọi điện thoại cho em, em cùng Nhị Nha đưa
cô
ấy vào viện, sau đó mẹ
cô
ấy tới, em cùng Nhị Nha trở về…Vừa rồi em gọi điện thoại cho
anh
trai em,
nói
đêm nay em muốn ở bệnh viện chăm sóc Đại Bảo,
không
về nhà…”
“Ách, như vậy lừa
anh
trai em xem ra
không
được tốt lắm?” Phương Cảnh Xán
hiện
tại sợ nhất là vị
anh
rể đại nhân Tiếu Mộ Bạch này, cố gắng lâu như vậy
anh
không
muốn thất bại trong gang tấc
Quả Quả mất hứng, phồng má
nói
“Em lúc này trở về…”
“Được,
anh
đưa em…” Phương Cảnh Xán
nói
xong,
thật
sự
chuẩn bị đứng lên
QUả Quả “….”
Đứng dậy được
một
nửa, Quả Quả nhào tới đem
anh
đặt dưới thân, nổi giận đùng đùng
nói
“anh
sao lại ngốc như vậy?”
Phương Cảnh Xán quanh minh chính đại
nói
“nói
dối
không
tốt”
Quả Quả nheo nheo mắt nguy hiểm, hôn thêm lên môi
anh, đầu lưỡi tham lam tiến vào, Phương Cảnh Xán lúc đầu còn gắt gao mím môi liều chết
không
theo,
một
thoáng sau lập tức tùy ý cho
cô
quấy rối…
“thật
sự
muốn em
đi?” Quả Quả hôn xong, trong tiếng thở hổn hển của Phương Cảnh Xán hỏi
“Vợ
không
thể…chẳng mai bị
anh
trai em biết,
anh
ấy khẳng định
sẽ
nổi giận, em tuổi
nhỏ
không
hiểu chuyện,
anh
không
thể cũng theo em làm chuyện xằng bậy, cuộc sống về sau còn dài,
thật
sự
lúc này
không
nên vội vã nhất thời…”
Quả Quả oán hận, nhằm đúng hầu kết nhạy cảm của Phương Cảnh Xán cắn
một
cái, chấm dứt
anh
thao thao bất tuyệt
Hầu kết Phương Cảnh Xán chuyển động từng chút, từng chút, xoay người
một
cái, đặt Quả Quả dưới thân, giọng
nói
khàn khàn khác thường “anh
bị em hại chết…”
Nhưng mà, can tâm tình nguyện đem mạng cho em
Nhưng mà, tối hôm đó, Phương Cảnh Xán
đã
biết cái gì là sống
không
bằng chết, hao phí sạch tự chủ lớn nhất cuộc đời mới có thể nhịn được
không
động đến người nằm bên cạnh
Buổi chiều ngày hôm sau Quả Quả lên máy bay rời
đi
Lúc ấy Phương Cảnh Xán nhìn thấy bóng dáng
cô
biến mất sau cửa đăng kí, lại hao phí hết
một
lần tự chủ mới có thể
không
kiếm chiện dây dưa với công ty hàng
không
cũng như làm cho người
đang
ở
trên
máy bay kia bom tin nhắn, làm cho nàng
đi
phải
không...
Quả Quả rời
đi
được
một
tuần, Chu Tiểu Nam, Lâm Vũ, Tống Kiêm Hà
một
đám người tất cả đều đồng loạt phát blog kêu gọi
Chu Tiểu Nam thiếu chút nữa đem blog Phương Cảnh Xán vào danh sách đen, khẩn thiết
yêu
cầu Quả Quả: Chị dâu, chị mau trở lại
đi, chúng em sắp bị
anh
họ bị bệnh thần kinh làm điên rồi,
anh
nhìn xem
anh
ấy đăng cái gì a!
Dưới đó là
một
vòng blog Phương Cảnh Xán phát ra trong
một
tuần/
[ Quả Quả
đi
ngày đầu tiên, nghĩ đến
cô
ấy]
[ Quả Quả
đi
ngày thứ hai, nghĩ đến
cô
ấy, nghĩ đến
cô
ấy]
[ Quả Quả
đi
ngày thứ ba, nghĩ đến
cô
ấy, nghĩ đến
cô
ấy, nghĩ đến
cô
ấy!]
[
một
ngày
không
có em
anh
thật
cô
đơn, cõi lòng tan nát làm bạn cùng
anh,
không
có em thành phố này
thật
tối mờ mịt, tất cả vui sướиɠ
không
còn quan hệ với
anh]
[ Em mau trở lại,
một
mình
anh
thật
sự
hư vô, em mau trở lại, sinh mệnh
anh
vì em mà hồi sinh. Em mau trở lại, đem tưởng niệm
anh
quay về, đừng khiến cho trái tim
anh
không
giống như biển rộng]
[ Còn mình
anh
với
cô
đơn, hư
không
mất mát, tràn ra như lửa tàn]
[
anh
cô
đơn,
cô
đơn là tốt rồi, lúc này đừng ai đến an ủi
anh, khiến cho
anh
vì người mà đau đớn,
không
chịu nổi thương tổn sắp điên mất thôi...]
Sau đó Lâm Vũ cũng khóc lóc gọi điện thoại cho Quả Quả: chị dâu, cầu chị
nói
với
anh
họ
một
chút đừng tới tìm chúng em chơi mạt chược được
không, mấy ngày nay đến quần cũng đều thua mất? Bảo
anh
họ tìm phương thức khác mà phát tiết, đừng có giáng họa lên đầu chúng em được
không, cầu xin chị! Chúng em vẫn còn là trẻ
nhỏ...
Cuối cùng Tống Kiêm Hà cũng
không
nhìn nổi: Quả Quả, mình nghĩ cậu có thể trở về sớm
một
chút
thì
mau trở về
đi, BOSS nhà cậu cả ngày hư
không,
cô
đơn với lãnh đạm, nếu tiếp tục như vậy, mình sợ
anh
ấy mất cân đối nội tiết tố đó...