Chương 50

Editor: thuthuy2203

Sao, sao, nhưng, có thể, hỏi, đề nghị,

không, lớn!

Phương Cảnh Xán vừa nghe Quả Quả muốn sang nước ngoài công tác ba tháng, thậm chí có khả năng

đi

nửa năm, liền lập tức bùng nổ, trước đó

một

giây vẫn là lắc lắc đuôi chó tỏ vẻ trung thành, sau

một

giây lập tức biến thành quý mèo lạnh lùng xinh đẹp, bộ dạng như là đựng đυ.ng đến vẻ kiêu ngạo của ta

Trước mắt, hai người cứ như vậy ở bên trong nhà hàng, ngồi đối diện nhau giằng co

không

nghỉ

Xem bộ dạng này, cho dù hôm nay



có ăn mười bát cơm cũng vô tích

sự

Trước khi tới đây



nghĩ

anh

có thể

sẽ

mất hứng, nhưng

không

nghĩ tới phản ứng của

anh

sẽ

kịch liệt như vậy, giống như là

không

phải



đến nước

anh

công tác mà là

đang

muốn trốn sang nước ngoài

đi

nɠɵạı ŧìиɧ vậy

“Em

không

phải là cảm thấy

anh

so với công tác

không

quan trọng bằng, chỉ là hai chuyện này vốn

không

có liên quan với nhau! Lại

nói

em chỉ

đi

có ba tháng mà thôi, cũng

không

phải là cả đời

không

trở lại,

hiện

tại công nghệ phát triển như vậy chúng ta có thể gọi điện thoại, video clip, em được nghỉ

sẽ

quay về thăm

anh...”



không

muốn làm nữ cường nhân, chỉ hi vọng cuộc sống mình độc lập, phong phú để thể

hiện

được giá trị của mình,

không

phải luôn coi tình

yêu

trở thành thứ duy nhất, tính như vậy

thì

đối với tình

yêu

sẽ

tương đối tự tin

Kết quả, Quả Quả tận tình khuyên bảo, cổ họng đều muốn bốc khói, đối phương vẫn quyết

không

thay đổi, giống như đâm vào khối băng vậy quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ

Những điều nên

nói

đều

nói

rồi, Quả Quả nhấp

một

ngụm hồng trà thấm giọng, vừa muốn đưa lên miệng miếng bít tết

đã

cắt

nhỏ

lạnh ngắt

thì

bị Phương Cảnh Xán dùng dao ngăn lại

Quả Quả giận giữ chuẩn bị trở mặt, Phương Cảnh Xán

đã

rung chuông gọi bồi bàn tới “Đem hâm nóng lại”

nói

xong lại giống như cũ,

không

liếc nhìn



một

cái

một

lát sau, hai phần bít tết nóng hổi được bưng lên, Phương Cảnh Xán đầu tiên đem đĩa bít tết trước mắt mình thuần thục cắt thành miếng

nhỏ, sau đó mặt

không

đổi sắc đổi đĩa với Quả Quả, làm xong tất cả lại tiếp tục duy trì trạng thái băng giá phát ra

không

khí lạnh lẽo

Quả Quả cúi đầu nhìn đĩa bít tết

đã

được cắt cẩn thận, lại nhìn người đàn ông cáu kỉnh trước mặt, vừa

yêu

vừa giận

Dưới

không

khí đè nén như vậy, Quả Quả ăn được vài miếng, Phương Cảnh Xán

một

miếng cũng

không

đυ.ng vào, giằng co đến cuối cùng, hai người tan rã trong

không

vui

Sau khi thanh toán tiền, Phương Cảnh Xán chân dài sải bước dài

đi

phía trước, Quả Quả

đi

giày cao gót, khó khăn đuổi phía sau

“Phương Cảnh Xán, chờ em

một

chút....”

“Phương Cảnh Xán...”

“Uy...”

Kêu vài tiếng,

anh

chẳng những

không

dừng chân, mà bước càng ngày càng nhanh, Quả Quả cuối cùng phát lửa giận, lớn tiếng hướng bóng lưng

anh

kêu lên “Phương Cảnh Xán!

anh

đi

thêm

một

bước nữa, em sang nước

anh

sẽ

không

trở lại!”

Vừa dứt lời Phương Cảnh Xán rực dừng bước chân lại, lưng cứng đờ, năm giây sau

anh

cũng

không

quay đầu lại, bước tiếp

một

bước về phía trước sau đó là kiên định tiếp tục

đi.

Khoảng khắc

anh

nhấc chân rời

đi, Quả Quả xiết chặt hai nắm đấm, chằm chằm nhìn

anh

hai giây, hốc mắt đỏ hồng, sau đó quay đầu nhấc mũi giày cao gót lộc cộc bước

đi

Vì thế, hai người cứ như vậy

không

quay đầu lại cứ thế

đi

về hai hướng ngược nhau

Bởi vì tức giận, Quả Quả càng chạy càng nhanh, kết quả

không

cẩn thận vấp chân

một

cái, nhe răng trợn mắt thống cập nhéo nhéo mắt cá chân, sau đó khấp khểnh

đi

về phía trước,

đi

chưa được mấy bước, bầu trời lại bắt đầu nổi cơn mưa, giọt mưa lớn như hạt đậu tí tách rơi xuống, sau đó mưa ngày càng nặng hạt, càng ngày càng nhanh,

không

lâu sau đó biến thành mưa to, rào rào rơi xuống người

cô….

Quả Quả đầu tiên là cố gắng chạy nhanh, nhưng mà vì chân rất đau, vì thế dứt khoát

không

chạy nữa, cam chịu tháo giày cao gót ra, oán giận ném đôi giày vào lề đường, trong lòng ủy khuất hốc mắt càng lúc càng đỏ hơn,

một

thân chật vật dưới trận mưa to chậm rãi

đi

về phía trước….



đang

quá thương tâm nên



không

nghe thấy, phía sau mình là bước chân dồn dập cộp cộp càng ngày càng gần, thẳng cho đến lúc cảm giác

trên

đầu mình có

một

cái bóng to lớn, gió mưa bão bùng lập tức biến mất, quanh quẩn người bị bao phủ bởi

một

cái áo khoác mùi cỏ xanh thoang thoảng quen thuộc….

không

kịp đợi



phản ứng,

một

giây sau, hai chân Quả Quả lơ lửng

Phương Cảnh Xán

một

tay cầm trong tay đôi giày Quả Quả ném vệ đường lúc nãy, cởϊ áσ khoác của mình bao quanh

cô, sau đó giang hai tay ôm lấy….

Quả Quả kinh ngạc hô

nhỏ

một

tiếng, theo bản năng ôm cổ Phương Cảnh Xán, nhìn vẻ mặt quen thuộc của

anh, nước mắt nhẫn nại từ lâu rốt cục rơi xuống, hơn nữa có xu thế giống trận mưa này, càng về sau càng nhiều

Cùng lúc đó, Quả Quả

một

bên khóc, trong đầu lại có chút suy nghĩ lệch khỏi quỹ đạo, cái kiểu bế công chúa này



lần đầu tiên được bế, còn tưởng rằng đời này

không

có cơ hội,

nói

Phương Cảnh Xán tuy rằng khí lực rất lớn, nhưng mà là bởi vì mình gần đây vì vài chuyện gầy

đi

không

ít…

Phương Cảnh Xán thấy



khóc thương tâm như vậy, trong ánh mắt lóe lên

sự

bối rối, hai môi mím mím lại, sau đó nhanh chóng bế



tới bãi đỗ xe, đặt Quả Quả xuống, mở cửa xe, sau đó lại cúi người bế



vào trong xe, sau đó tự mình vòng sang ngồi vào ghế lái.

Quả Quả ngồi ở vị trí phụ lái,

trên

người khoác chiếc áo vét cao cấp dính phải nước mưa, tiếp tục khóc, hoàn toàn

không

cần có ý tứ

Phương Cảnh Xán đưa

một

hộp giấy cho



lau nước mắt, lại tìm

một

chiếc khăn khô cho

cô, sau đó luống cuống tay chân xách

một

túi lớn phía sau xe

đi

ra, bên trong chứa

một

đống đồ ăn vặt….

Quả Quả nhìn Phương Cảnh Xán vội vàng bày

một

túi lớn đồ ăn vặt lên đùi mình,tiếng khóc có

nhỏ

đi

một

chút

Sau đó, Phương Cảnh Xán trong

một

góc hẻo lánh của xe lấy ra

một

hộp socola,

một

túi đậu phộng Mạt La,

một

túi cánh gà chiên nước tương,

một

túi thịt lợn khô,

một

lọ đào vàng,

một

túi rong biển…một

cỗ thức ăn đều nhét vào lòng



Theo số lượng đồ ăn vặt càng ngày càng nhiều, tiếng khóc của Quả Quả ngày càng

nhỏ, cuối cùng

thì

hít mũi, tiếng khóc thút thít ngẹn ngào

nhỏ

nhỏ

lật lật

một

túi cánh gà chiên nước tương ra, kết quả tìm

một

vòng cũng

không

thể xé miệng túi, mắt thấy sắc mặt Quả Quả càng ngày càng trầm… Phương Cảnh Xán bên cạnh vội vàng cầm lấy, trực tiếp giúp



xé ra sau đó đưa cho Quả Quả, còn tỉ mỉ mở túi khăn ướt giúp



lau tay sạch

sẽ.

Vười rồi ở nhà hàng Quả Quả ăn chưa được vài hớp, lại hao phí quá nhiều thể lực, lúc này rất đói bụng, trực tiếp bắt đầu, nắm cánh gà lên gặm….

Phương Cảnh Xán thấy cảm xúc người

yêu

dần ổn định lại, cuối cùng

nhẹ

nhàng thở ra

Thời điểm Quả Quả bắt đầu cắn miếng cánh gà thứ hai, Phương Cảnh Xán trầm mặc cả buổi tối rốt cục mở miệng “Quả Quả,

thật

xin lỗi, lúc nãy

anh

không

khống chế được tâm trạng”

Phương Cảnh Xán dừng

một

chút, sau đó tiếp tục giải thích “chỉ là,

anh

vốn vui vui vẻ vẻ chạy tới đây hẹn hò với em, trong đầu

đã

nghĩ đến hết thảy kế hoạch nghỉ hè, trong lòng hưng phấn muốn cùng em đến nơi nào đó ăn ngon, đến nơi nào chơi vui, em đột nhiên lại

nói

với

anh

là sang nước

anh

công tác, còn

đi

lâu như vậy, vứt bỏ

anh

ở lại trong nước

anh

có thể dễ chịu sao?”

Quả Quả lúc này cũng

đã

hết tức giận, xin lỗi

nói

“thật

xin lỗi... Em cũng rất nhớ

anh! Nhưng mà em

không

muốn từ bỏ cơ hội rèn luyện lần này....anh

nếu

thật

sự

không

thích, em đây...”

Phương Cảnh Xán đánh gãy lời



“Được rồi! Em

đi

đi!

anh

chỉ nhất thời có chút khó chịu, đối với việc có lợi cho em,

anh

sao có thể níu kéo em!”

Quả Quả lập tức cảm động

không

thôi, ngao

một

tiếng, mỉm cười

đi

qua “ Cục cưng,

anh

thật

hiền lành, quả

thật

có tri thức, hiểu biết lễ nghĩa, tú ngoại tuệ trong, hiền lương thục đức, phong hoa tuyệt đại...”

Phương Cảnh Xán hừ

một

tiếng “ Sang bên đó

một

ngày

không

thể thiếu ba cuộc điện thoại, mỗi buổi tối phải có nửa giờ gọi video call, trước khi ngủ phải hát cho

anh

nghe, bằng

không

anh

khẳng định

sẽ

không

ngủ được. Chỉ cần được nghỉ phải trở về thăm

anh, điều quan trọng nhất,

không

thể liếc mắt với những người đàn ông khác, đương nhiên phụ nữ cũng

không

được, từng khắc từng giờ phải nghĩ đến

anh, mọi giây mọi phút phải nhớ kĩ

anh...”

Phương Cảnh Xán áng chừng càm ràm hơn nửa tiếng mới thỏa mãn ngừng lại, Quả Quả

không

dám đánh gãy lời

anh, liên tục giống như gà mổ thóc gật gật đầu, thiếu chút nữa bị

anh

lải nhải đến ngủ quên

Phương Cảnh Xán sau khi

nói

xong, Quả Quả đột nhiên nghĩ tới

một

việc, vội vàng

nói

“Phương Cảnh Xán, mở túi xách của em ra bên trong có

một

vật, muốn đưa cho

anh”



lúc này hai tay đều dính dầu mỡ,

không

có cách nào mở ra

“Cái gì thế?” Phương Cảnh Xán tò mò mở túi Quả Quả, liếc thấy

một

chồng giấy viết thư đầy màu sắc “Cái này sao?”

“Ừ, là thư tình

anh

muốn” Quả Quả trả lời

“Nhanh như vậy

đã

viết xong?” Phương Cảnh Xán nghi ngờ hỏi, trong ánh mắt lấp lánh chờ mong

Chồng thư kia có bảy lá, đúng theo màu bảy sắc cầu vồng, đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím, phía

trên

tờ giấy màu xanh đầu tiên duy nhất chỉ có

một

chữ - - “ Đến đây”

“Đến đây” là có ý tứ gì?

Phương Cảnh Xán

không

hiểu, đảo từng tờ, từng tờ

một, cuối cùng phát

hiện

ra

trên

mỗi lá thư đều chỉ có

một

chữ, vì thế

không

khỏi quay đầu nhìn lại từ đầu, vừa nhìn vừa

thì

thào ra tiếng “Đến đây, kết, em, các loại, hôn, quay về, liền...”

Phương Cảnh Xán lẩm nhẩm ở trong đầu xong những từ đơn giản như học sinh tiểu học đều biết sắp hàng tổ hợp, sau vài giây,

một

gương mặt tuấn tú rồi đột nhiên sáng rỡ, trong con ngươi rạng rỡ đầy sức sống, hai gò má

hiện

lên kích động đỏ ửng, ngữ khí

không

xác định hỏi: "Các loại, ta, quay về, đến đây, liền, kết, hôn...?"

Quả Quả gật đầu, thần sắc khẽ cong mỉm cười.

“Em

đang

nghiêm túc?”

“Dĩ nhiên!”

Phương Cảnh Xán đè nén nội tâm chân

thật

trong lòng, bày ra dáng vẻ

không

hề cao hứng “nói

là viết xong

một

vạn chữ đâu? Cũng

thật

là biết nhàn hạ!”

Quả Quả trừng mắt đáp “không

thích đưa em!”

Phương Cảnh Xán né tránh tay

cô, nắm chặt bảo bối trong tay, sau đó dường như quá kích động, nhất thời

không

biết làm thế nào cho phải, nếu

không

phải

đang

ngồi trong xe, đoán chừng

anh

lúc này

đã

muốn xoay quanh.

anh

nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy thế nào cũng

không

an lòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại ngón tay còn dính mỡ cánh gà của Quả Quả...

Quả Quả bị nhìn chằm chằm

không

hiểu ra sao “Làm sao vậy...”

Phương Cảnh Xán đảo tròng mắt

một

vòng, sau đó đột nhiên bắt lấy tay

cô, phấn khởi cầm ngón tay

cô, ở mỗi tờ giấy thư tình đều ấn dấu tay



lên điểm chỉ...

Sau khi điểm chỉ

không

thiếu bảy bức thư tình, Phương Cảnh Xán rốt cục bình tâm, lộ ra vẻ mặt mãn ý, vô cùng trịnh trọng cất bảy lá thư vào “Như vây, em

không

thể quỵt nợ!”

Quả Quả “...”