Editor: thuthuy2203
Vật quay về với chủ xong, Quả Quả đầu tiên là chạy hết
một
vòng tiêu cơm, sau đó về nhà ngồi vào máy tính trước mặt, bắt đầu đau đầu xử lý bức thư tình
một
vạn chữ kia
“A Xán thân mến,
anh
như nắng gắt đem em chiếu xạ, lại đem mãnh liệt nhất tâm tình trở thành sóng ngắn cho dù
ẩn
nấp vào trong vẫn có thể nhận ra, than trong thời kỳ -14 mới bán phân rã,
không
kịp trong chỗ u minh ta chờ ngươi thời gian
một
phần nghìn. 375℃ khi có dịch thái nước,100℃ nước cất ở 102Kpa khi
không
phí, mới dám cùng quân tuyệt..."
một
bên là
một
ly cà phê nóng bốc khói, trong tay là mấy quyển sách giáo khoa thời trung học, Quả Quả cảm thấy thời khắc này quả thực so với cấp ba đại chiến hăng hái thi vào đại học còn thống khổ hơn, càng làm cho
cô
thống khổ hơn là sớm
đã
vượt qua cái tuổi tuổi tràn đầy tâm tình mông ảo của thiếu nữ,
hiện
tại bảo
cô
viết mấy cái này,
cô
càng viết càng thấy buồn nôn, cuối cùng,
thật
sự
chịu
không
nổi, mới viết
một
đoạn đầu
đã
không
viết tiếp được nữa
Ném sách hóa học trong tay
đi, Quả Quả mặt đập vào bàn phím máy tính, sau ba phút giãy giụa,
cô
quyết đoạn xin
sự
giúp đỡ của nhân sĩ chuyên nghiệp
Nhìn list bạn bè online QQ
đang
sáng, vừa vặn Tống Kiêm Hà
đang
online, vì thế
cô
lập tức gửi tin nhắn trò chuyện
Bíp bíp vài cái, Tống Kiêm Hà trả lời, Quả Quả lập tức hỏi “Nhị Nha, cậu gần đây có rảnh
không? Tớ đây có chút chuyện riêng, có
nói
chuyện được
không?”
“Có chuyện riêng gì a?”
“Viết thư tình”
“Thư tình? Được a, cái này mình am hiểu! Có
yêu
cầu gì
không?” Tống Kiêm Hà sảng khoái đáp ứng
“yêu
cầu a, đầu tiên, muốn viết
một
vạn chữ, sau đó...”
Tống Kiêm Hà chỉ nghe đến đây lập tức nhảy dựng lên “một
vạn chữ! Cậu TMD là viết luận văn sao? Thư tình gì muốn
một
vạn chữ chữ? Này người nào áp bức a, lại muốn
một
bức thư tình dài như vậy, cho dù mình viết
đi
nữa, đưa tới người kia có đủ kiên nhẫn đọc sao? Đầu năm nay bắt đầu lưu hành ba hàng thư tình được
không?
“...” Quả Quả trầm mặc
Sau vài giây, Tống Kiêm Hà chần chừ hỏi “
không
phải tên ngốc nhà cậu ép chứ?”
“...” Quả Quả tiếp tục im lặng, hiển nhiên là đồng ý
Tống Kiêm Hà đỡ trán “Thua! Cậu muốn viết cho ai đây?”
Quả Quả vô lực hỏi lại
một
câu “Còn có thể là ai?”
“Phương Cảnh Xán? Có lầm hay
không?”
“Mình
không
muốn được sao? Là
anh
ấy ép mình viết!”
Tống Kiêm Hà chậc chậc lưỡi “ Thứ cho mình
thật
sự
không
thể lý giải chuyện tình thú của vợ chồng son nhà các người....”
Vì thế Quả Quả than thở đem chân tướng giải thích
một
lần.
Tống Kiêm Hà nghe xong, kích động
không
thôi, vỗ bàn rầm
một
cái “Con mẹ
nói! Diệp Vi kia rốt cục là muốn làm gì? Cậu ta có lòng tin ở đâu, khẳng định có thể chính mình thu phục Phương Cảnh Xán?”
“Lúc mình
nói
chuyện với Trầm Nham,
anh
ấy
nói
cho mình biết
một
việc”
“Chuyện gì sao?”
“Chính là nguyên nhân cậu ta có lòng tin như vậy, bởi vì cậu ta biết Phương Cảnh Xán khác với người thường, khẩu vị thích người nặng” Quả Quả cố ý tăng thêm lực chữ “nặng” này
Tống Kiêm Hà cả kinh “ Cậu
nói
là Diệp Vi biết việc Phương Cảnh Xán thích người béo?”
“Ừ, hình như lúc mình cùng Phương Cảnh Xán tranh cãi, trong lúc
không
cẩn thận để cậu ta cùng Trầm Nham nghe được”
“Mình
nói
đâu...” Tống Kiêm Hà chợt hiểu ra, lập tức cười ha hả “Diệp Vi
sẽ
không
phải là chuẩn bị ăn thành
một
người mập hơn cả cậu, sau đó
đi
tán tỉnh quyến rũ Phương Cảnh Xán đấy chứ?”
“Nghe Trầm Nham
nói, cậu ta dường như thực
sự
tính làm như vậy” Quả Quả
nói
Tống Kiêm Hà khẽ nguyền rủa
một
tiếng “Đoạt
một
cái
không
đủ, còn chuẩn bị đoạt lần thứ hai, mình
thật
sự
nghĩ mãi mà
không
ra,
cô
ta rốt cục có bao nhiêu thù oán với cậu a?”
“Phụ nữ bình thường thường chỉ thích
một
kiểu đàn ông, mình nhớ ngày đó cậu ta vô cùng thích Trầm Nham
hiện
tại, có thể là
không
cam lòng...”
Quả Quả
nói
xong, tự cảm thấy kinh ngạc, mình như thế mà lại có thể trong lòng bình tĩnh, thoải mái
nói
lên chuyện này, lập tức trong đầu
cô
hiện
lên hình ảnh Phương Cảnh Xán ban đầu những thứ “tâm linh canh gà” kia, mặc dù có thời điểm rất, nhưng
thật
đúng có tác dụng chữa khỏi
“Diệp Vi chính là
không
thể chứng kiến cậu sống tốt hơn cậu ta, hơn nữa Diệp Vi là loại phụ nữ có dã tâm, trước mắt có cơ hội leo lên làm sao có thể
không
làm!” Tống Kiêm Hà
nói
đến đây dừng
một
chút, vẻ mặt lộ ra
sự
lo lắng “Lại
nói, Tròn Tròn cậu
hiện
bao nhiêu cân?”
“Chờ
một
chút, mình nhìn xem lại, cái này rất lâu
không
chú ý...” Quả Quả vừa
nói
vừa
đi
đến cái cân điện tử đặt trong góc kéo ra, đứng lên cân, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sau đó quay trở lại ngồi trước máy tính
nói
cho Tống Kiêm Hà “Vừa kiểm tra lại
một
chút, là 146 cân...”
“Oa, giống như gầy
đi
không
ít đây!”Tống Kiêm Hà giọng
nói
càng ưu sầu
Quả Quả trong lòng vui buồn lẫn lộn “Mình cũng
không
còn cố ý giảm béo a, có khả năng bởi vì công việc càng lúc càng bận rộn,
không
giống như ngày xưa có thời gian ăn uống, ăn cơm ở nhà mẹ mình lại thường xuyên dặn dò mình ăn ít, những lúc hẹn hò cùng Phương Cảnh Xán ăn được tương đối nhiều, hơn nữa gần đây luôn bị
anh
trai giao cho nhiệm vụ bất tri bất giác lại có thể gầy
đi
như vậy, nhưng mà mình cảm thấy dường như
không
có gì biến hóa đặc biệt gì cả...”
Quả Quả lúc béo nhanh nhất chính là lúc học đại học, khi đó vì
một
chén thịt bò xào có thể chạy từ thành đông đến thành tây, khi
đi
học có thể lén lút để đồ ăn vặt đề dưới ngăn bàn, sau khi tan học lại có thể lòng vòng xung quanh trường học mấy quán ăn vặt, buổi tối còn có thể mua thức ăn khuya, cuộc sống quả thực quá phất,
hiện
tại lại
không
được an nhàn thanh thản như vậy
“Đó là bởi vì cận nặng lớn, chia đều cho ba vòng cảm giác
sẽ
không
còn
rõ
ràng!” Cuối cùng, Tống Kiêm Hà
nói
xong vẫn còn bày ra vẻ lo lắng “ Cái kia, Diệp Vi cậu chuẩn bị ứng phó sao giờ? Đến lúc cậu giảm cân còn
cô
ta lại tăng, Phương Cảnh Xán
sẽ
không
làm phản chứ?”
Tiếu Quả Quả buông lỏng
nói
“không
sao!
anh
ấy
sẽ
không!”
Tống Kiêm Hà có chút ngoài ý muốn thấy
cô
lạc quan”A, có lòng tin với người ta như vậy?”
Quả Quả “anh
trai
anh
ấy
nói, nếu
anh
ấy khi dễ mình
thì
anh
ta
sẽ
đánh gãy chân
anh
ấy, đến lúc đó
anh
trai mình nhất định
sẽ
đánh gãy nốt chân còn lại!”
Tống Kiêm Hà “...”
thì
ra có hai
anh
trai làm chỗ dựa
Kì
thật, giờ phút này Quả Quả vẫn tin tưởng Phương Cảnh Xán, chỉ là thời gian qua trải qua nhiều thứ khiến
cô
không
dễ dàng
nói
ra hai chữ “tin tưởng” này
Hai người
đang
trò chuyện,
thì
tiếng gõ cửa “thùng thùng “ vang lên, phía bên ngoài, truyền đến giọng
nói
của Tiếu Mộ Bạch - - “Quả Quả!”
Vì thế, Quả Quả vội vàng
nói
với bạn thân “không
thèm nghe cậu
nói
nữa,
anh
trai mình
đang
gọi!”
đang
chuẩn bị cúp điện thoại, Tống Kiêm Hà gọi với theo
cô, truy hỏi “ Thư tình kia...định giải quyết thế nào nha?”
“Ách, cái này...Quên
đi, mình tự mình nghĩ cách, nếu biết mình tìm người viết thay khi bị phát
hiện
còn thảm hại hơn!”
Tống Kiêm Hà cười theo “Chúc cậu may mắn!”
Quả Quả cúp điện thoại, kết thúc cuộc
nói
chuyện, sau đó
đi
mở cửa phòng, nhìn bên ngoài thấy
anh
trai mình vẻ mặt mệt mỏi, vui vẻ
nói
“
anh,
anh
đã
đi
công tác về rồi a!
đã
ăn cơm chưa?”
Ánh mắt Tiếu Mộ Bạch
đang
còn khí lạnh khi nhìn thấy em
gái
nhỏ
nhà mình
thì
lập tức có hơi ấm “Ăn rồi!”
nói
xong, đưa cho Quả Quả
một
cái túi
nhỏ
“Quà!”
Quả Quả hoan hoan hỉ hỉ ôm túi
nhỏ
vào lòng
nói
“Cám ơn
anh
trai!”
Mỗi lần Tiếu Mộ Bạch
đi
công tác về, bất kể là bận rộn bao nhiêu, lúc trở về
trên
tay nhất định
sẽ
mang quà về cho em
gái
Quả Quả thấy
anh
mắt
anh
mình dường như có điều muốn
nói
với mình, vội vã mở cửa phòng nghênh đón “anh, có chuyện gì sao?”
“Có chuyện muốn thương lượng với em” Tiếu Mộ Bạch ngồi xuống chiếc ghế hồng nhạt trong phòng Quả Quả, cân nhắc từ ngữ thích hợp, sau đó
nói
“ Em
đi
theo
anh
cũng được
một
khoảng thời gian, bây giờ công ty có
đang
tìm người sang nước
anh
làm công tác giám thị chi nhánh mới mở, em là
sự
lựa chọn thích hợp nhất, vừa vặn lại có thể cho em
đi
luyện tập
một
chút, em có ý kiến gì
không?”
Tiếu Mộ Bạch từ
nhỏ
đến lớn đối với em
gái
vô cùng
yêu
thương nhưng mà
không
có cưng chiều, thời điểm buông tay để Quả Quả độc lập cũng tuyệt đối nghiêm túc. Chỉ là
anh
có chút bận tâm, Quả Quả cùng Phương Cảnh Xán lúc này
đang
yêu
đương cuồng nhiệt,
sẽ
không
quá nguyện ý
đi
tới
một
nơi xa như vậy làm việc, cho nên
không
quá chắc chắn em
gái
mình có đồng ý hay
không?
Quả nhiên, Quả Quả nghe xong, vẻ mặt có chút khó coi rối rắm ngồi
một
chỗ
nói
“Nước
anh
a...!”
“Có vấn đề gì
không?” Tiếu Mộ Bạch hỏi, đồng thời trong lòng
đã
nghĩ kĩ lý do khuyên bảo em
gái, nhưng mà nếu con bé
không
muốn,
anh
trai mình cũng
không
miễn cưỡng
“Có” sắc mặt Quả Quả có chút ngưng trọng
Tiếu Mộ Bạch bảo
cô
nói
tiếp
Quả Quả bĩu môi, ai oán nhìn
anh
trai “Tại sao lại là nước
anh?”
Tiếu Mộ Bạch “anh
quốc
thì
sao?”
Quả Quả “thức ăn bên
anh
quá khó ăn a!”
Mộ Bạch “...”
Năm đó các vận động viên đáng thương lên sóng truyền hình Trung Quốc bi phẫn thét lên về đồ ăn mà người
anh
quốc đảm nhiệm - - Đồ ăn của
anh
Quốc chính là nhạt nhẽo! Năm 2008 Bắc Kinh tổ chức thế vận hội Ô-lym-pic,
một
vị phóng viên nào đó của
anh
quốc tỏ vẻ về trình độ thưởng thức ẩm thực của
anh
quốc là tinh tế đẳng cấp cuối cùng
đã
làm cho chúng ta biết chúng ta
đã
thưởng thức
một
loại thức ăn
thật
là tẻ nhạt... Năm đó đầu bếp
anh
quốc tưởng chừng
sẽ
thành công nhưng tổng thống Pháp quốc Shiela
đã
chua xót
nói
một
câu "không
hiểu thế vận hội Ô-lym-pic quốc tế tại sao phải đem tất cả các bữa ăn của
một
đoàn thể vận động viên thi thế vận hội giao
một
một
cái đầu bếp chế biến thức ăn tệ như thế,
thật
là
một
quốc gia tổ chức kém", thậm chí bởi vậy dẫn đến phong ba trong ngoại giao các bên...
Quả Quả vô số lần cảm thấy mình may mắn được sinh trưởng ở tổ quốc, vừa nghĩ tới việc sang
một
quốc gia đáng sợ, dạ dày
đã
bắt đầu co quắp
Nghe xong câu trả lời của em
gái, Tiếu Mộ Bạch trầm mặc
thật
lâu những lời muốn khuyên nhủ phía trước
một
câu cũng
không
nói
lên lời
anh
hẳn nên sớm nghĩ tới....
Quả Quả
một
hồi vất vả mới đem tâm lý bi thương hoãn lại đôi chút,
nói
“ Nhưng mà, đúng là
một
cơ hội tốt để rèn luyện, em
thật
sự
muốn thử
một
chút!”
nói
chuyện hoàn toàn lệch hướng dự đoán, Tiếu Mộ Trắng chủ động đề suất “ Thời gian ra nước ngoài ít nhất phải ba tháng, có thể lâu hơn Phương Cảnh Xán bên kia
không
có vấn đề gì sao?”
Vì thế, Quả Quả lập tức sửng sốt vừa rồi còn mải đắm chìm trong bóng ma đồ ăn
anh
quốc, thế nên
cô
hoàn toàn
không
nhớ đến việc Phương Cảnh Xán, lẩm bẩm
nói
“A, cái này...Quay đầu em
sẽ
nói
chuyện với
anh
ấy sau, đây
không
phải vấn đề lớn...
đi!”