Chương 39

edit: thuythuy2203

Việc cần đối mặt

thì

sớm muộn cũng phải đối mặt, hai người sửa soạn

một

chút sau đó

đi

ra ngoài.

Hai vợ chồng già

đang

xì xào bàn tán nhìn thấy hai đứa

nhỏ

đi

ra lập tức ngồi ngay ngắn, vẻ mặt phức tạp nhìn bọn họ.

Quả Quả vụиɠ ŧяộʍ cầm tay Phương Cảnh Xán, nắm chặt lại

nói: “Ba, mẹ, giới thiệu lại với hai người. Đây là bạn trai con Phương Cảnh Xán.”

Phương Cảnh Xán nghe thế lòng run lên, nắm chặt tay, “Cháu chào bác trai, bác

gái.”

Mẹ Tiêu oán trách nhìn con

gái, “Ai, cái đứa này... như thế nào

một

chút cũng

không

tiết lộ ra vậy! Đây là muốn hù chết mẹ con sao?

anh

trai con cũng vậy, mẹ vừa gọi điện thoại cho nó hỏi chuyện này,

thì

ra nó

đã

biết lâu rồi, lại còn giúp con lừa gạt chúng ta nữa!”

“Xin lỗi mẹ...” Quả Quả thè lưỡi.

“Hai đứa quen nhau được bao lâu rồi?”,ba Tiêu nghiêm mặt hỏi.

Quả Quả gãi gãi đầu, “Hơn ba tháng ạ.”

Phương Cảnh Xán nghiêm túc trả lời: “Hôm nay vừa tròn

một

trăm ngày.”

Quả Quả kinh ngạc, “Hả? Phải

không? Thảo nào

anh

lại về sớm

một

ngày...”

Nhị vị phụ huynh đối với Phương Cảnh Xán lộ ra tia tán thưởng, sau đó lại nhìn đứa con

gái

vô tâm vô phế nhà mình.

Phương Cảnh Xán thành khẩn

nói: “Xin lỗi

đã

để hai bác thấy được chuyện ban nãy, con vừa mới từ nước ngoài trở về,

một

tuần

không

gặp, con rất nhớ Quả Quả, cho nên mới hơi thất lễ...”

Mẹ Tiêu nhìn thấy bộ dang này của

anh, lập tức mềm lòng, “không

sao, chúng ta

không

phải người

không

hiểu chuyện, tiểu biệt thắng tân hôn, lý giải được mà, chỉ là hai con

không

nên giấu chúng ta lâu như vậy, con xem chúng ta cái gì cũng

không

biết, bị hoảng sợ đó...”

Quả Quả chủ động thừa nhận sai lầm, “Việc này là lỗi của con,

anh

ấy luôn muốn con dẫn về gặp ba mẹ, nhưng do con lo lắng ba mẹ có ý kiến với

anh

ấy, cho nên muốn chờ cho quan hệ ổn định

một

chút mới

nói

cho ba mẹ biết, con định đợi

anh

ấy trở về sau chuyến công tác này

sẽ

nói, nào biết... ách, đúng rồi, ba mẹ

không

phải

nói

muốn

đi

chơi

một

tuần sao? Sao lại trở về sớm như vậy?”.

Mẹ Tiêu trừng mắt tức giận liếc con

gái

một

cái, “Còn

không

phải lo cho con ở nhà

một

mình

không

có ai chăm sóc sao?”

Quả Quả thở dài, “Con

đã

lớn như vậy rồi, còn luôn xem con là trẻ con, chẳng lẽ con ở nhà còn có thể chết đói được...”

Phương Cảnh Xán lần này lại

không

thuận theo ý bạn

gái, phản bác: “Dù lớn tới đâu

thì

trong lòng ba mẹ, em vẫn là trẻ con.”

Mẹ Tiêu gật đầu, “Tiểu Phương

nói

trúng tâm ý của bác rồi.”

Phương Cảnh Xán tiếp tục

nói

xin lỗi: “Xét đến cùng vẫn là lỗi của con, là con làm chưa tốt, nên mới khiến các bác

không

yên tâm gửi gắm Quả Quả cho con”.

Ba Tiêu nãy giờ vẫn trầm ngâm lúc này mới

nói: “Thực ra, sau khi cháu

đi, chúng ta có nghĩ đến chuyện của hai đứa, nhất là sau khi Quả Quả đột ngột từ chức, bác cùng mẹ nó vẫn hơi lo lắng, muốn quản lí Quả Quả

thật

chặt, dù sao chúng ta là cha mẹ, đều đứng ở góc độ khách quan nhìn nhận vấn đề mà chưa từng hỏi ý kiến của Quả Quả...”

Quả Quả nhân cơ hội thể

hiện

tấm lòng của mình, “Con cũng thích

anh

ấy”.

Phương Cảnh Xán lập tức cảm động

không

thôi nhìn

cô, như thể đây là lần đầu tiên



chính miệng

nói

thích

anh

vậy.

Gặp cặp vợ chồng son tình ý triền miên nhìn nhau, mẹ Tiêu ho

nhẹ

một

tiếng, “Quả Quả, con có thể

nói

lý do vì sao đột nhiên đồng ý quen với Tiểu Phương

không?”

Vì thế Quả Quả bắt đầu

nói

lại thời điểm hai người quen nhau, từng chuyện từng chuyện...

Đây cũng là nguyên nhân



dự tính thẳng thắn

nói

với ba mẹ chuyện của hai người họ, những câu chuyện được tích lũy trong quá trình hai người quen nhau, đây chính là lý do mà



định dùng để thuyết phục ba mẹ.

Bên này Phương Cảnh Xán

đang

cùng ba mẹ vợ làm thành

một

hội, dưới lầu, hai ông

anh

trai cũng bắt đầu chạm trán nhau.

Tiêu Mộ Bạch sau khi nhận được điện thoại của mẹ Tiêu, đầu tiên là giải thích với bà

một

phen, sau đó nhanh chóng trở về nhà, vừa đến dưới lầu, cùng lúc gặp phải Phương Cảnh Thâm

đang

từ trong xe bước ra.

Tiêu Mộ Bạch hơi nhíu mày,

không

ngờ được Phương Cảnh Thâm

sẽ

tới, còn đến nhanh như vậy, “Có thể

nói

chuyện riêng được

không?”

Phương Cảnh Thâm gật đầu, “ Đương nhiên”.

Vì thế hai người

đi

đến quán café gần đó ngồi xuống.

“Đúng là

đã

lâu

không

gặp,

không

nghĩ tới từ lần gặp cuối, Phương tổng hoàn toàn quy

ẩn

giang hồ.” Giọng

nói

Tiêu Mộ Bạch mang theo chút rầu rĩ cũng tiếc nuối.

Khi đó tập đoàn Phương thị vẫn do Phương Cảnh Thâm quản lý, hai người

đã

qua lại mấy lần, rất tán thưởng đối phương, nhưng mà quân tử chi giao đạm như nước[1], hai người bình thường cũng

không

thường xuyên qua lại

nói

chuyện.

“Chi là chuyển công việc càng thích hợp với tôi hơn thôi.” Phương Cảnh Thâm thoải mái

nói.

[1] Quân tử chi giao đạm như thủy (君子之交淡如水): Tình cảm giao hảo của người quân tử nhạt nhẽo như nước lã. Nghĩa là

sự

giao thiệp giữa những người bạn (trong hàng quân tử) là như nước lã, tình hữu nghị này được xây dựng

trên

cơ sở của

sự

nhất trí về tư tưởng, lý giải với nhau, nên nó bằng phẳng, nhạt nhẽo như nước lã nhưng mưa gió lại cùng thuyền, sống chết

không

thay đổi.

Nhớ tới danh tiếng của Phương Cảnh Thâm trong giới y học, Tiêu Mộ Bạch thán phục gật đầu tỏ vẻ đồng ý, lập tức sửa lại xưng hô, trực tiếp

đi

thẳng vào vấn đề hỏi: “Bác sĩ Phương lần này tới đây có phải vì chuyện của hai đứa nhóc kia

không?”

“Đúng vậy, tôi cũng

không

vòng vo nữa,

nói

thật

chắc là Tiêu tổng

đã

điều tra



ràng Phương gia từ trong ra ngoài, đứa em này của tôi, cái khác tôi

không

dám

nói, nhưng tác phong lối sống tuyệt đối là tử tế.” Phương Cảnh Thâm

nói.

Tiêu Mộ Bạch cũng

không

phủ nhận, “Đúng vậy”.

Đây là

sự

thừa nhận

anh

đã

điều tra qua Phương Cảnh Xán, thừa nhận Phương Cảnh Thâm

nói

không

sai, kết quả điều tra cho thấy, Phương Cảnh Xán

không

chỉ tác phong lối sống đĩnh đạc tử tế, mà thậm chí phương diện tình cảm cũng chỉ như

một

tờ giấy trắng.

“Cảnh Xán từ

nhỏ

đều đối địch với tôi, rất ít khi cầu xin tôi việc gì, có thể thấy được là nó rất để ý Quả Quả.”

“Điều này tôi

không

phủ nhận...” Tiêu Mộ Bạch nhìn người đàn ông đối diện, đôi mắt khẽ chớp dưới

anh

đèn vài lần, ngừng

một

chút, sau đó

nói, “Chỉ là gần đây, tôi nghe được

một

ít tin đồn,

không

biết có phải là

thật

hay

không?”

Phương Cảnh Thâm hơi nheo nheo mắt, “Tin đồn?”

Tiêu Mộ Bạch cười cười, “Nghe

nói

thẩm mĩ của em trai

anh

không

bình thường?”

Mặc dù

đã

hơi đoán được, nhưng nghe Tiêu Mộ Bạch

nói

ra

sự

thật, Phương Cảnh Thâm cũng vẫn giật mình, dù sao việc này trừ

anh

cùng ba mẹ ra, ngay cả vợ

anh

Tô Tiểu Đường cũng

không

biết, làm sao có thể tùy tiện “nghe được”? Rốt cục Tiêu Mộ Bạch tra được điều này ở đâu?

Nhưng mà, Phương Cảnh Thâm rất nhanh chóng tỉnh táo lại, vẻ mặt thản nhiên, “Đúng vậy, nhưng điểm này, cũng

không

phải chuyện gì nghiệm trọng mà?”

“Đương nhiên, đây cũng phải chuyện gì xấu, cũng có thể coi đó là

sự

may mắn của Quả Quả, nhưng mà, khi bắt đầu quen nhau, em trai

anh

vẫn

không

nói



điều này, có gì đó

không

ổn ở đây đúng

không?" Ánh mắtTiêu Mộ Bạch đầy bức khí hỏi tiếp.

Phương Cảnh Thâm vẻ mặt

không

thay đổi,“Trong chuyện này, Cảnh Xán đúng là vì cái lợi trước mắt

một

chút, có tâm tư

nhỏ

dấu diếm. Xin hãy tha thứ cho nó, bởi vì

một

người 28 năm trời lần đầu tiên thích

một



gái, khó tránh khỏi việc IQ của nó bị tụt dốc thành thằng ngốc. Tôi lấy nhân cách của tôi cùng y đức bản thân ra đảm bảo, Sau này Cảnh Xán tuyệt đối

sẽ

không

làm ra những việc tổn thương Quả Quả, nếu

không, người làm

anh

này đánh gãy chân nó.”

Tiêu Mộ Bạch

không

còn cách nào thở dài,

không

thể

không

nói, bác sĩ Phương rất biết

nói

chuyện,

anh

tức giận ngập tràn đến đây, lại

không

phát hỏa được, “Bác sĩ Phương

nói

quá lời, chỉ là, chuyện này, nếu tôi

đã

biết rồi, như vậy tôi phải trở về cùng Quả Quả thương lượng

một

chút, nghe xem ý tứ của Quả Quả ra sao, dù sao mọi quyền quyết định đều là của em ấy”.

“Được.” Phương Cảnh Thâm

nhẹ

nhàng thở ra.

Thằng nhóc chết tiệt, đúng

không

để cho người khác bớt lo được mà,

anh

cũng chỉ giúp chú được tới đây thôi...

hiện

tại phải xem Quả Quả

sẽ

quyết định thế nào

đã.

Nhưng mà

anh

vẫn

không

nghĩ ra, Tiêu Mộ Bạch từ đâu biết được chuyện này?

*

Phương Cảnh Xán được ba mẹ Quả Quả đồng ý cho quen, khi về đến nhà tràn ngập vui sướиɠ, chờ đợi tin tức từ phía

anh

trai.

đang

ở trong phòng tắm

thì

chuông cửa réo rắt vang lên như đòi mạng.

Phương Cảnh Xán còn tưởng là

anh

trai đến, cũng

không

thèm để ý mình mới tắm rửa được

một

nửa, vội vàng mặc quần áo, nhanh chóng chạy

đi

mở cửa, kết quả, cửa vừa mở ra nhưng lại thấy Mục Dao

đang

thở hồng hộc, ướt sũng.

Mục Dao cũng

không

chờ đợi Cảnh Xán mở miệng

đã

la lên: “Phương nhị thiếu, sao

không

nhận điện thoại của mình, xảy ra chuyện lớn rồi! Quả Quả

đã

biết được bản chất

thật

của cậu rồi!”

Đêm hôm khuya khoắt,



đột nhiên chạy tới, dáng vẻ còn trông như vậy, Phương Cảnh Xán vẫn chưa kịp thích ứng,

không

hiểu chuyện gì xảy ra hỏi: “Bản chất

thật

gì cơ?”

“Chính là việc cậu thích mập mạp á!” Mục Dao vừa thở vừa

nói.

Phương Cảnh Xán giống như bị điểm huyệt, cứng ngắc tại chỗ, nửa ngày sau mới hồi phục tinh thần, “Cậu

nói

cái gì? Quả Quả làm sao mà biết?”

“Bởi vì

anh

trai



ấy biết!”

“anh

của



ấy làm sao mà biết được?”

Mục Dao ho

nhẹ

một

tiếng, “Mình

nói

cho

anh

ấy biết…”

Phương Cảnh Xán quả thực sắp điên rồi, “Mọe! Giỏi

thật! Thừa nhận

đi

Mục Dạo, cậu có phải là vì

yêu

sinh hận cố ý trả thù mình phải

không?”

Vẻ mặt Mục Dao so với Cảnh Xán còn kích động hơn, “Thối lắm! Lão nương là trúng kế mới kích động

nói

ra!”

Phương Cảnh Xán

một

chữ cũng

không

tin, “Cái kế gì có thể khiến cậu phun ra toàn bộ vậy hả?”

Mục Dao vẻ mặt đầy khuất nhục “Mỹ nam kế.”

Phương Cảnh Xán nóng nảy vòng

đi

vòng lại

một

chỗ, “Cậu lừa ai chứ? Cậu nhìn gương mặt của mình nhiều năm như vậy mà vẫn còn bị người khác dùng mỹ nam kế?”

“Mình nhổ vào! Cậu có cái khí chất khiến cho đối phương vừa nhìn thấy

đã

nghĩ đến việc xé quần áo sao? Biết cái gì gọi là khí chất cấm dục

không?” Mục Dao hừ

anh

một

tiếng.

Phương Cảnh Xán gào lên: “Nhưng cậu

không

phải

đã

nói

đối với đàn ông

không

có hứng thú sao?”

“Cho nên mình mới càng thất vọng đây? Lần đầu tiên bị người ta dùng mỹ nam kế, lại còn dùng thành công nữa chứ. Mọe nó! Cậu

không

biết a,

anh

vợ tương lại của cậu vẻ mặt

thì

vô hại, bên trong

thì

một

bụng xấu xa,

anh

ta ở quán bar mình thường tới ngồi hơn

một

tuần lễ, mỗi ngày đều

không

làm gì cả, chỉ gọi

một

ly rượu đỏ ngồi trong góc mặt đầy u buồn, moẹ nó, mỗi ngày

không

có biết bao nhiêu ong bướm bỏ mình quỳ rạp dưới quần

anh

ta, sau đó

một

tối mình cùng bạn bè uống quá say liền đánh cược nhau xem ai có thể giải quyết được

anh

ta,

một

đám con

gái, có cả con trai luôn, ai cũng

không

thành công…”

Phương Cảnh Xán cười lạnh, trưng vẻ mặt "Cậu đúng là đồ ngu ngốc" rồi

nói: “Sau đó tới cậu hả?”

Mục Dao lau nước mưa

trên

mặt, “thì

tới mình, mình vừa mới đứng lên lại gần,

anh

ta

đã

chủ động đáp lời a! Cậu có biết

anh

ta

nói

với mình cái gì

không?”

“nói

gì?”

“nói

anh

ta chờ mình rất lâu rồi! Con mọe nó, toàn thân mình đều mềm nhũn đó? Giọng

nói

kia quả

thật

như

đã

đợi mình mấy đời rồi ý! Nhưng cái quan trọng nhất là

anh

ta cự tuyệt toàn bộ mọi người trong phòng, duy nhất chọn mình, cậu có hiểu niềm vui này

không?”

Phương Cảnh Xán đỡ trán,

anh

có thể nghĩ đến tình huống tiếp theo rồi đó.

“Sau đó mình cùng

anh

ta tới khách sạn, đem người ta áp lên giường,

đang

cắn xé nút áo

trên

người

anh

ta, mình tiện thuận miệng hỏi

một

câu, soái ca, còn

không

biết

anh

tên là gì…”

—— Tiêu Mộ Bạch,

anh

trai Tiêu Quả Quả.

anh

trai họ Tiêu trả lời y như vậy.

Mục Dao vừa

nói, vừa hoảng loạn cầm tay bạn thân, “Mợ nó, quần áo của lão nương đều cởi rồi,

anh

ta lại

nói

với mình điều này! Mình cảm thấy đây

sẽ

là bóng ma cả đời mình, Phương Nhị à, mình

thật

sự

là bị cậu hại chết rồi…”

“Rốt cục là ai hại ai đây?” Phương Cảnh Xán gào lên, suy sụp ngồi xuống ghế sa lon, ôm đầu, mặt xám như tro tàn

thì

thào, “ Mình lần này

thật

sự

là xong rồi…”

“Cậu

không

hiểu à, bây giờ Quả Quả

sẽ

khẳng định mình và Thẩm Nham là cùng

một

loại người, cảm thấy mình thích



ấy chỉ vì bề ngoài, ở tình huống

không

biết yếu tố này, mình làm tất cả mọi chuyện, đều là lành mạnh,

không

lợi ích, hoạt bát đáng

yêu, lúc này bị vạch trần, mình hoàn toàn từ

một

tác phẩm nghệ thuật xuất sắc biến thành tác phẩm cây nhà lá vườn, Quả Quả nhất định

sẽ

chia tay mình…”

nói

cái gì mà

không

thẹn với lương tâm, kết quả

sự

thật

bị vạch trần còn

không

phải là chột dạ muốn chết, đủ mọi áp lực lo lắng trong lòng lúc này tất cả đều bừng lên.

Mục Dao nhìn thấy bộ dạng này của Cảnh Xán, cảm thấy rất có lỗi, dù sao họa này cũng do chính mình gây ra, an ủi khuyên nhủ

một

câu: “Cũng

không

cần phóng đại như vậy chứ?”

Phương Cảnh Xán cười khổ, “thật

ra trong lòng mình hiểu

rõ, nếu lúc trước mình

nói

với



ấy, mình trời sinh thích người mập mạp, nhìn thấy người gầy đều đau đầu,



ấy chắc chắn

sẽ

không

quen mình…”

Mục Dao phản bác: "Mình cảm thấy

không

đến mức như vậy đâu, nhiều lắm là ầm ỹ

một

trận,

yêu

đương nào

không

có gây gổ, làm gì tới mức chia tay nghiêm trọng như thế chứ! Cậu cũng

không

phải làm chuyện gì quá đáng, ra ngoài tìm tiểu tam gì đó, những chuyện lớn gì đó... cậu nghĩ quá nghiêm trọng rồi, Quả Quả

sẽ

không

vì chuyện này mà ghét bỏ cậu đâu…”

Phương Cảnh Xán ôm đầu, “Hạnh phúc của mình bây giờ đều là trộm được, sớm biết như vậy mình từng bước từng bước chân

thật

theo đuổi,

không

nên dùng mấy trò qua mặt này, bây giờ

nói

cái gì cũng

không

còn kịp rồi, nếu ông trời cho mình thêm

một

cơ hội...”

Mục Dao nhức đầu

không

thôi nhìn cái người nào đó hoàn toàn đắm chìm trong đại dương bi thương,

không

thể tự kiềm chế, “Này này này, cậu rốt có nghe mình

nói

hay

không

vậy?

không

cần tự bổ não bằng mấy chuyện tào lao đó, được

không? Lúc này tốt nhất vẫn là nghiêm túc gọi điện thoại cho Quả Quả tâm

sự

đi?”

đang

nói

chuyện, đột nhiên “Cốp”

một

tiếng.

Phương Cảnh Xán cùng Mục Dao đồng thời xoay đầu lại, nhìn thấy Chu Tiểu Nam

đang

đứng ở cửa, vẻ mặt khϊếp sợ, di động rơi xuống đất.

“Em…em cùng Lâm tiểu Vũ gây gổ, muốn tìm tới chỗ

anh

ở nhờ, em…

không

nghe thấy gì hết!”

Mục Dao “…” biểu cảm kia của em



ràng là nghe thấy hết rồi, đúng

không?

“anh

họ,

anh

yên tâm, em

sẽ

không

nói

ra ngoài đâu!”

đã

biết chuyện tình khó

nói, lo lắng bị gϊếŧ người diệt khẩu, Chu Tiểu Nam như

một

làn khói chạy biến

đi, vừa chạy vừa gọi cho Lâm Vũ, “Ông xã, em sai rồi,

anh

mau tới đón em…”

Phương Cảnh Xán

không

có thời gian chú ý đến người khác, dường như

đang

đắm chìm trong

sự

kiện bị Quả Quả vứt bỏ,

một

lần nữa biến thành cẩu độc thân, sống quãng đời còn lại trong thế giới



độc bi thảm...