Chương 37

edit: thuythuy2203

Xe vững vàng chuyển bánh, mấy giờ sau dừng lại trước

một

khu du lịch.

Chu Tiểu Nam cùng Lâm Vũ hưng khởi chạy tới góp vui nên

không

chuẩn bị gì, trong khi đó Phương Cảnh Xán lại sắp xếp mọi thứ hoàn hảo.

Xe vừa dừng lại, vài nhân viên dường như

đã

chờ lâu tiến lên ân cần tiếp đón.

Quản lý nhiệt tình hô: “Phương tổng, ngài

đã

tới!”.

Phương Cảnh Xán híp mắt, nửa người dựa vào Quả Quả, vẻ mặt chưa tỉnh ngủ, “Thêm hai người nữa, ông xem rồi thu xếp thêm!”.

“Tôi

sẽ

ngay lập tức chuẩn bị nhiều nguyên liệu nấu ăn cùng dụng cụ hơn, Phương tổng còn

yêu

cầu gì nữa

không?”

Phương Cảnh Xán ngáp

một

cái, nghiêng đầu nhìn Quả Quả, “Hỏi vợ tôi ấy!”

“Phương phu nhân cần gì thêm

không?” Quản lý ngoài mặt bình tĩnh, nhưng trong nội tâm

đang

vũ bão ào ào, trăm triệu lần

không

nghĩ tới, bạn

gái

trong truyền thuyết của Phương tổng dáng người lại có thể…

mượt mà

như vậy.

“Khụ, đến lúc đó lại tính tiếp

đi.” Tiêu Quả Quả bị

một

tiếng Phương phu nhân làm cho xấu hổ, Phương Cảnh Xán

thì

ngược lại,

anh

khẽ cười, rất hài lòng.

“Được, vậy tôi

đi

trước chuẩn bị”.

Chỉ chốc lát sau, nhân viên đem cần dụng cụ đánh bắt cùng vỉ nướng tới, còn

một

thùng đông lạnh, bên trong là ít thịt tươi cùng các loại gia vị nấu nướng.

“Câu cá rất chán! Em muốn

đi

bắt tôm!” Chu Tiểu Nam cởi giày

một

cái liền tiến đến bờ sông.

Lâm Vũ bất đắc dĩ cũng cởi giày theo sau.

“Vậy chị

đi

câu cá!” Quả Quả đứng dưới bóng cây mở cần câu cá.

Phương Cảnh Xán ngồi xuống cạnh

cô.

Nhìn thấy dáng vẻ như mộng du của

anh, Quả Quả bật cười, “anh

chưa ngủ đủ

thì

ngủ tiếp

đi!”

“anh

nhắm mắt

một

lúc là được rồi…” Phương Cảnh Xán cọ cọ cổ

cô.

Ghế nằm cũng

không

lớn, hơn nữa với thể trọng của Quả Quả, hai người ngồi còn khá chật chội, Quả Quả bất đắc dĩ quay đầu liếc nhìn Cảnh Xán

một

cái, “anh

qua bên kia nằm ngủ

không

phải thoải mái hơn sao?”

Phương Cảnh Xán nhắm mắt nỉ non, “không

cần, dựa vào em cảm thấy thoải mái hơn”.

Quả Quả thở dài, đành nghe theo

anh.

Câu được

một

lúc, Quả Quả thu hoạch được

không

ít, Chu Tiểu Nam cùng Lâm Vũ cũng bắt được

không

ít tôm.

Thấy Phương Cảnh Xán vẫn

đang

ngủ say, Quả Quả cẩn thận nhấc đầu

anh

xuống, sau đó cùng Chu Tiểu Nam ra vườn hái rau.

Quả Quả vừa

đi

không

lâu, Phương Cảnh Xán liền tỉnh, trong lúc mơ hồ câu đầu tiên

anh

hỏi là: “Gối đầu của

anh

đâu rồi?”

Lâm Vũ

đang

dựng lều vải, cười

nói: “ha ha,

anh

hỏi chị dâu sao? Chị cùng Tiểu Nam

đi

hái rau!

anh

mau tới đây giúp em dựng lều trại a!”

Phương Cảnh Xán đút tay vào túi quần, sau đó

đi

bộ tìm nàng dâu của mình, hoàn toàn

không

nghe thấy lời thỉnh cầu của người nào đó.

Nửa đường gặp Chu Tiểu Nam cùng Quả Quả xách rổ trở về, Phương Cảnh Xán

một

tay nhận lấy rổ rau của Quả Quả,

một

tay kéo



ôm vào lòng, tiếp tục

đi

về phía trước.

“anh

tỉnh rồi!” Quả Quả cầm

một

quả cà chua từ rổ rau xanh đưa cho

anh, “Em rửa qua rồi!”

Phương Cảnh Xán cũng

không

đưa tay nhận mà trực tiếp cúi đầu há mồm ngậm lấy.

Chu Tiểu Nam đứng

một

bên nhìn xem, chậc lưỡi lắc đầu, “anh

họ, anhbám chị dâu quá. Cẩn thận chị dâu cảm thấy phiền nha!”

“Nhóc con

không

biết xấu hổ xấn xổ

đi

theo còn dám

nói

người khác, có ai

nói

em rất đáng ghét chưa!”

“Em đáng ghét chỗ nào?!”.

“Chỗ nào cũng đáng ghét hết!”.

...

Quả Quả nhìn hai người đấu võ mồm phì cười,

thật

ra



cũng thấy Phương Cảnh Xán hôm nay hơi lạ, tuy bình thường

anh

cũng như keo dán lấy

cô, nhưng hôm nay còn dính người hơn nhiều.

*

Màn đêm buông xuống, bốn người bắt đầu nướng thịt.

Thịt nướng

trên

vỉ phát ra những tiếng “Xì xèo…” tuyệt vời. Tiêu Quả Quả rắc rắc gia vị chính



mang tới lên, chớp mắt, mùi thơm ngào ngạt lan tỏa…

Chu tiểu Nam xán tới, thèm rỏ dãi, "Chị dâu, chị cho cái gì đó? Thơm quá!"

"Này a? Là gia vị

anh

chị làm! Chị mang theo

một

ít tới." Tiêu Quả Quả trả lời.

Chu Tiểu Nam ngạc nhiên, “anh

trai chị tự mình làm?

anh

của chị trâu bò quá

đi. Nhà chị toàn người tài a.”

“Ha ha,

anh

chị nấu nướng rất giỏi...”

“Chả trách chị dâu lại mập mạp như vậy!” Chu Tiểu Nam cảm thán.

“Quả

thật

không

thể bỏ qua công lao của

anh

ấy!” Quả Quả cười khẽ, đem

một

xiên thịt

đã

nướng xong đưa cho Chu Tiểu Nam.

“Cảm ơn, cảm ơn chị!” Chu Tiểu Nam vui vẻ thổi thổi, kết quả còn chưa đưa tới miệng

đã

bị Lâm Vũ cướp mất.

Chu Tiểu Nam nóng nảy, “Sao lại lấy thịt của em!”

Dưới ánh hận đến nghiến răng nghiến lợi của Chu Tiểu Nam, Lâm Vũ cắn

một

miếng lớn, “không

phải em muốn giảm béo sao? Còn ăn nhiều thịt như vậy…”

Chu Tiểu Nam lập tức trở mặt tại chỗ, “Em biết

anh

ghét bỏ em béo!

anh

còn ép em giảm cân! Em muốn

nói

cho ba mẹ

anh

biết

anh

bắt nạt em!”

“Em

nói

chuyện có đạo lý chút

đi,



ràng chính em muốn giảm cân, còn vạn lần căn dặn

anh

nhất định phải chú ý kỹ tới em...”

“Em giảm béo còn

không

phải vì

anh,

anh

không

cho em ăn thịt, chính là ghét bỏ em béo!

anh

nhìn

anh

họ em

đi, hiền lành hơn

anh

nhiều! Đều là đàn ông, sao lại khác nhau nhiều như vậy chứ!” Chu Tiểu Nam thở hồng hộc chạy

đi.

Lâm Vũ xoa đầu, “Càng ngày càng khó tính...”

Quả Quả nhìn đôi vợ chồng trẻ đột nhiên ầm ỹ, hoàn toàn

không

phản ứng kịp, “Ây, hai người họ

không

việc gì chứ? Có cần

đi

khuyên nhủ

không...”

Phương Cảnh Xán chuyên tâm thổi thổi thịt nóng, đút cho

cô, vẻ mặt thờ ơ,"không

cần để ý đến hai đứa nó, hai người này từ

nhỏ

đến lớn đều ầm ỹ như vậy,

anh

quá quen rồi!"

“Từ

nhỏ

đã

vậy?”

“Đúng vậy, hai người họ ở cùng

một

trong đại viện, coi như thanh mai trúc mã

đi, năm nay mời vừa đủ tuổi kết hôn

đã

đi

lĩnh giấy chứng nhận luôn, kết hôn xong vẫn như trẻ con, mỗi ngày đều ầm ỹ

không

ngừng”.

"Thanh mai trúc mã a...".

Phương Cảnh Xán nhíu mày, "Lại nghĩ đến Thẩm Nham à?"

Tiêu Quả Quả nhìn bầu trời đêm,

nhẹ

giọng cảm khái

một

câu, “Chẳng qua là cảm thấy đời người

thật

không

thể nào đoán trước được,

anh

vĩnh viễn cũng

không

biết được

một

giây sau

sẽ

phát sinh chuyện gì”.

Chuyện của Thẩm Nham vẫn ảnh hưởng đến

cô, từ lúc kết đôi với Phương Cảnh Xán đến nay, cho dù

anh

đối xử rất tốt với

cô, lại còn cố gắng xây dựng kế hoạch tương lai của hai người để cho



có cảm giác an toàn, nhưng sâu trong lòngcô vẫn giữ lại chút tâm tư,

không

trao hết cho

anh.

Vừa dứt lời,

trên

bầu trời đột nhiên nổ tung những tràng pháo hoa lớn, thế giới trước mắt bỗng tỏa sáng lấp lánh, nhưng còn lung linh hơn pháo hoa chính chính là đôi mắt ngập tràn sao đêm của

anh.

Dưới bầu trời nở rộ pháo hoa, Phương Cảnh Xán đem Quả Quả còn

đang

ngạc nhiên ôm vào lòng, “Từ nay về sau,

anh

sẽ

cố gắng mang đến cho em mỗi giây cuộc sống đều là hạnh phúc”.

Lâm Vũ bị bà xã vứt bỏ nghẹn họng trân trối đứng

một

bên nhìn hai người, khâm phục vạn phần, đồng thời cũng nhức đầu

không

thôi. So với Phương Cảnh Xán như vậythì

anh

liền trở thành cặn bã, Lâm Vũ có thể dự cảm được, sau khi trở về, những ngày sau đó

anh

sẽ

trải qua chuyện gì.

nói

xem, rốt cuộc hôm nay mình tới đây làm chi? Để tự ngược à? Lâm Vũ thở dài, chấp nhận số phận,

đi

tìm vợ thôi.

Thời gian cứ như vậy trôi qua, Quả Quả cùng Phương Cảnh Xán ngọt ngọt ngào ngào bên nhau, còn bên này Chu Tiểu Nam cùng Lâm Vũ cũng vượt qua vụ cãi vã.

Buổi tối, Phương Cảnh Xán nhìn hai cái lều trại

đã

dựng xong trước mặt, trầm ngâm

một

lát,

nói

vớiChu Tiểu Nam:“Đêm nay em ngủ chung với Quả Quả

đi,

anh

ngủ cùng Lâm Vũ”.

Quả Quả hơi ngạc nhiên liếc nhìn Phương Cảnh Xán

một

cái,



đã

đáp ứng

anh



buổi tối

không

ngủ cùng Phương Cảnh Xán, nếu chỉ có Phương Cảnh Xán ở đây,

nói

thẳng với

anh

không

quá khó, nhưng mà, tình huống

hiện

tại còn có người khác, đề xuất như vậy, chẳng phải là khiến Phương Cảnh Xán mất mặt sao? May mà trong lúc



còn

đang

khó xử,

thì

anh

đã

chủ động lên tiếng trước rồi.

Chu Tiểu Nam nháy mắt hỏi: "A? Vì sao?"

“Bảo em làm

thì

em làm theo

đi, hỏi nhiều như vậy làm gì?” Giọng

nói

Phương Cảnh Xán có hơi nghiêm khắc.

“anh

họ,

anh

đơn thuần quá...” Chu Tiểu Nam cười trộm

một

tiếng, cố ý thân mật kéo tay Lâm Vũ, “không

được,

anh

họ, em lạ giường, em muốn ngủ cùng Lâm tiểu Vũ nhà em,

không

có Lâm tiểu Vũ, em

không

ngủ được!”.

Cho dù biết vợ mình cố ý, Lâm Vũ vẫn cảm động nhìn Chu Tiểu Nam.

Chu Tiểu Nam hơi mất tự nhiên

nói, “Chứ

không

phải là vì

anh

đâu,

anh

họ!”.

“Con nhócxúi quẩy này...” Phương Cảnh Xan khẽ rủa

một

tiếng, gọi điện thoại để người ta lại mang thêm

một

chiếc lều vải nữa tới.

Mà Quả Quả thở phào

nhẹ

nhõm

một

hơi, đồng thời

không

hiểu sao



cũng có cảm thấy hơi mất mát.

Sau khi chúc nhau ngủ ngon xong, mọi người đều tự

đi

về lều của mình.

Quả Quả nằm trong lều, xoay trái phải

không

ngủ được, mắt cứ mở to, xuyên thấu qua cửa sổ

nhỏ

trên

đỉnh lều nhìn ngắm những ngôi.

Nhìn

một

lúc, vẫn là

không

ngủ được, lại nhàm chán sờ soạng di động.

Đột nhiên có cảm giác xúc động muốn gửi

một

tin nhắn cho Phương Cảnh Xán hỏi

anh

đã

ngủ chưa, nhưng sau đó



lại từ bỏ ý nghĩ này, giờ cũng hơn hai giờ rồi, nổi cơn gì a.

Nhắm mắt lại trong chốc lát, Quả Quả rốt cục vẫn phải xoay người ngồi dậy, kéo cửa lều

đi

ra ngoài.

Kết quả,



vừa mới mở cửa lều

đi

ra lập tức ngây ngẩn cả người, trước cửa lều Phương Cảnh Xán nghe được tiếng cũng quay đầu lại, nhìn Quả Quả, sửng sốt.

Quả Quả hồi phục tinh thần, hỏi “

anh… hơn nửa đêm rồi

anh

không

đi

ngủ, ngồi chỗ này làm cái gì?”

Phương Cảnh Xán nháy mắt, trong con ngươi dường như có vài phần tủi thân, nhưng rất nhanh liền biến mất, “Em muốn

đi

vệ sinh sao?

anh

đưa em

đi!”.

“Ách...

không

phải...” Quả Quả ngồi quỳ trước cửa, gãi đầu

một

cãi,

không

biết ma xui quỷ khiến thế nào lại mở miệng

nói: “Muốn vào ngủ cùng hay

không?”

Dưới ánh trăng, Phương Cảnh Xán ngẩn ra, sau đó tủi thân trong con ngươi lại lập tức trỗi dậy.

Quả Quả thở dài,



ràng chính

anh

muốn tách ra ngủ riêng, sao bây giờ lại trở nên uất ức do bị



nhẫn tâm bỏ vậy?.

Tiêu Quả Quả đem lều vải mở ra lần nữa, nắm tay

anh

bước vào, sau đó kéo cửa lều lại.

Hai người sóng vai nằm xuống,

không

gian trong lều rât rộng,đủ sức cho hai người ngủ.

Phương Cảnh Xán

một

tay ôm hông Quả Quả, gắt gao kéo



vào lòng.

Quả Quả sờ lên tóc của

anh, “anh

hôm nay làm sao vậy? Tại sao lại dính người như vậy?”

Giọng

nói

Phương Cảnh Xán buồn rầu, “Ngày mai

anh

phải sang Pháp công tác,

một

tuần sau mới trở về. Hơn nữa còn là hội nghị kín, ngay cả điện thoại cũng

không

được gọi”.

“Em còn tưởng là chuyện gì,

không

phải chỉ có

một

tuần thôi sao,

anh

đừng nên làm như cả đời

không

gặp vậy được

không?”

Phương Cảnh Xán nghiêm túc

nói: “anh

không

có cảm giác an toàn!”.

Tiêu Quả Quả méo miệng, lời này phải là



nói

mới đúng chứ, phụ nữ Pháp đều nóng bỏng như lửa vậy!

Im lặng

một

lúc, Quả Quả

nhẹ

giọng

nói: “Chờ

anh

đi

công tác về, em

sẽ

đưa

anh

tới gặp ba mẹ em”.

“thật?”.

"Ừm, ngủ

đi, ngủ ngon.".

"anh

hưng phấn lắm,

không

ngủ được!"

"Ngủ mau!"

"Ờ."