Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên,giống như hòn đá
nhỏ
đánh vỡ ảo giác trong đầu
cô.
Tiếu Quả Quả vội vàng rút tay về, lấy di động trong túi ra, là số lạ, chắc là đối tượng hẹn hò mà
anh
cô
giới thiệu gọi tới.
Chàng thanh niên Phương Cảnh Xán vừa mới cùng mối tình đầu thắm thiết
nói
yêu
đương, vừa nhìn di động kia
hiện
số lạ, lập tức hấp hối giống như bệnh nặng gần đất xa trời nhìn Quả Quả...
Tiếu Quả Quả đứng nhìn di động cũng
không
nói
chuyện, cho tới khi tiếng chuông kết thúc, gọi cho
anh
mình, đem buổi hẹn tối nay từ chối.
Phương Cảnh Xán mắt thấy Quả Quả đem buổi hẹn gặp mặt từ chối
đi, lập tức trong lòng lại dào dạt gió xuân lay động.
Tiếu Quả Quà cúp điện thoại nhìn
anh, trong mắt dường như có điều gì đó
không
như bình thường, như bầu trời trong sáng sau cơn mưa, hơn rất nhiều, hỏi
anh, “Còn đau
không?”
Phương Cảnh Xán vừa mừng vừa lo, “không
đau nữa.”
Tiếu Quả Quả lo lắng
nói
tiếp “Hôm nay
anh
bị thương, có phải là do xí nghiệp Phong Dương gây ra
không? Bởi vì hạng mục kia...”.
“Chỉ là tôm tép nhãi nhép mà thôi,
không
cần lo lắng, việc này
đã
được giải quyết.” Phương Cảnh Xán
nói
hai ba câu cho qua, khó có khi
không
khí tốt như vậy,
anh
không
muốn vì chuyện này mà bị phá hỏng.
Tiếu Quả Quả biết ngày thường Phương Cảnh Xán
không
nghiêm túc nhưng lúc làm chính
sự
vẫn rất đáng tin, nếu lúc đó
không
phải do
cô
làm cho
anh
phân tâm, chắc cũngkhông bị thương như vậy, áy náy gật đầu
nói, “Vậy là tốt rồi.”
Sau đó hai người liền
không
nói
chuyện, Phương Cảnh Xán liên tục nửa muốn
nói
nửa thôi nhìn Quả Quả,
không
nói
ra được, thấy Quả Quả cũng
không
nói
chuyện, trong lòng gấp đến mức
không
chịu được, lúc trước Quả Quả còn
nói
ra lời thề son sắt muốn cùng mình nhất đao đoạn tuyệt, cả đời
không
qua lại với nhau,
thật
sự
là khiến cho
anh
tức giận so với bị dao đâm khi nãy còn đau hơn. Bây giờ
anh
bị đam
thật, cũng coi như là
anh
hùng cứu mĩ nhân
đi,
đã
moi tim đào phế đến mức tổn thương dạ dày,
cô
ấy như thế nào mà
không
có phản ứng gì a?
Phương Cảnh Xán trong lòng đột nhiên có chút nhàn nhạt ưu thương,
anh
đã
đem hết vốn liếng, triển khai toàn bộ công kích dụ dỗ
một
lần,
cô
nhóc này dưới tình huống như vầy lại có thể bình tĩnh như thế, chẳng lẽ
anh
thật
sự
già rồi sao?
không
biết trầm mặc bao lâu, Tiếu Quả Quả thay
anh
kéo kéo góc chăn, “Phương Cảnh Xán,
anh
để cho em suy nghĩ
một
chút, sáng sớm ngày mai em
sẽ
cho
anh
câu trả lời thuyết phục.”
“Được.” Phương Cảnh Xán nắm chặt bàn tay đầy mồ hôi của mình. Mặc dù
không
phải bị cảm động ào ạt tới đòi lấy thân báo đáp, nhưng ít ra cũng khiến cho Quả Quả thay đổi chủ ýlúc đầu, nguyện ý suy nghĩ lại
một
lần nữa.
“Vậy em
đi
về trước, ngày mai trở lại thăm
anh,
anh
nghỉ ngơi cho khỏe”.
“Ừ” mắt Phương Cảnh Xán như chú chó
nhỏ
nhìn chủ nhân Quả Quả rời khỏi phòng bệnh.
*
Rời khỏi bệnh viện, Tiêu Quả Quả
đi
về tiểu khu nhà mình, từ xa
đã
nhìn thấy dưới lầu nhà mình có
một
chiếc xe thể thao mới tinh màu trắng, bên cửa xe là
một
bóng người thân thuộc, dưới chân còn có đống tàn thuốc lá, dường như người kia
đã
đợi
cô
rất lâu.
Thẩm Nham nhìn thấy Quả Quả
đi
đến, ném điếu thuốc lá
trên
tay xuống, lấy chân di di, ngước mắt nhìn
cô
rồi
nói, “Biết là gọi điện thoại cho em, em cũng
không
nghe, nên
anh
đành ở chỗ này chờ em.”
"Có chuyện gì sao?"
Thẩm Nham mở cửa xe, từ trong xe lấy ra
một
phong bì màu trắng đưa cho
cô.
Tiêu Quả Quả nhìn
anh
ta
một
cái, đem phong bì cầm lấy, mở ra nhìn, thấy bên trong là
một
xấp tiền mặt khá dày.
“anh
có ý gì?”
“Trước đây, tiểu Vi
không
cẩn thận làm hư dụng cụ phòng thí nghiệm, nghe nóilà em giúp
cô
ấy bồi thường.” Thẩm Nham đáp lại, híp mắt nhìn biểu tình của Quả Quả.
Tiêu Quả Quả
không
chớp mắt, trực tiếpđem tay sờ sờ phong bì, số tiền khi ấy
cô
bỏ ra gấp ba số tiền trong phòng bì này, hỏi tiếp “Còn có việc gì khác
không?”
Ánh mắt Thẩm Nham nặng nề hỏi: “Hôm nay em
đã
đọc báo chưa?”
Tiêu Quả Quả tự nhiên hiểu
anh
ta muốn
nói
gì, vẻ mặt bình thản hỏi lại, “
đã
đọc, rồi sao?”
“Quả Quả, cho dù chúng ta
không
thể ở cùng
một
chỗ,
anh
cũng hi vọng em có thể sống tốt,
không
cần vì
anh
mà làm những việc tổn hại bản thân.”
Tiêu Quả Quả lập tức hướng về phía cầu thang
đi
tiếp, quay lưng về phía Thẩm Nham phất phất tay, bây giờ ngay cả mỉa mai cãi cọ với
anh
ta
cô
cũng khinh thường làm.
Về đến nhà, Tiêu Mộ Bạch
thật
đúng là tri kỉ, cái gì cũng
không
hỏi
cô, đáp lại cho
cô
một
bữa ăn vô cùng ngon.
Tiêu Quả Quả cơm nước xong xuôi, tắm rửa sạch
sẽ, ngồi xuống bàn tìm giấy bút nghiêm túc viết cái gì đó,
một
hơi viết xong lại gấp kín lại, sau đó tắt điện
đi
ngủ sớm.
Buổi tối hôm nay,
cô
phá lệ ngủ ngon vô cùng.
Sáng hôm sau tỉnh lại, thần khí thanh sảng, Quả Quả lười biếng duỗi eo, tiện tay mở điện thoại, hoảng sợ.
Nháy mắt,
trên
di động xuất
hiện
mấy chục tin nhắn, tất cả đều đến từ Phương Cảnh Xán.
Gửi nhiều tin nhắn như vậy, chẳng lẽ
đã
xảy ra chuyện gì?
Tiêu Quả Quả vôi vàng mở đống tin nhắn từ dưới lên.
[Quả Quả,
anh
hối hận,
không
nên hiền lành để cho em rời
đi, em vừa
đi,
anh
liền hoảng hốt, tức ngực khó thở, còn buồn nôn.]
Nhìn thấy tin nhắn thứ nhất, Tiêu Quả Quả mặt đen như đáy nồi, hoảng hốt, tức ngực khó thở, còn buồn nôn,
anh
cho rằng
anh
đang
mang thai sao?
[Quả Quả, sáng sớm mai em có đến đây hay
không
đến đây?]
[Quả Quả,
không
thì
em
hiện
tại
nói
cho
anh
biết đáp án được hay
không?
anh,
anh
cảm giác
không
đợi được đến ngày mai.”]
[nói
anh
anh
biết
đi,
nói
cho
anh
biết di,
nói
cho
anh
biết
đi,
nói
cho
anh
biết bây giờ
đi…]
[Được rồi, được rồi,
anh
hối hận, em vẫn là
không
nên
nói
cho
anh
biết.]
[Quả Quả,
anh
bụng đau, tâm đau, lòng đau, toàn thân
trên
dưới đều đau! Em nhanh đến
đi.]
[Quả Quả,
anh
đi
tìm em, nửa giờ sau đến.]
[anh
muốn xuất viện
đi
tìm em,
anh
hai cầm thú của
anh
thế nhưng tiêm thuốc an thần cho
anh!]
[Quả Quả,
anh
tỉnh lại rồi, Quả Quả
anh
nhớ em...]
[đã
4h rồi, trời
đã
sáng, Quả Quả, em làm sao còn chưa tới?]
[5h, sáng
thật
rồi đó.]
....
thật
ra, Phương Cảnh Xán cũng biết, lúc đó Tiêu Quả Quả chắc chắn là
đã
tắt máy
đi
ngủ
không
nhìn tới, nhưng mà trong lòng khẩn trương quá độ
không
có chỗ phát tiết,
không
nhịn được
không
có việc gì làm mà thôi.
Tiêu Quả Quả đọc từng tin nhắn, thẳng cho tới lúc bật cười, ôm gối
trên
giường lăn
một
vòng. So với tên Thẩm Nham kia mặc kệ muốn làm việc gì đều để ý ánh mắt người khác, từng ánh mắt, từng câu
nói
đều muốn nghĩ 100 lần mới
nói
ra. Cùng với chuyện từ trước đến nay luôn
không
tỏ
rõ
thái độ, hành động mập mờ đối với
cô, Phương Cảnh Xán lại
không
biết xấu hổ sống chết theo đuổi,
không
tỏ tình rụt rè
một
chút nào, ngược lại khiến cho
cô
cảm thấy rất rất chân thực.
anh
giống như hoa trong gương, trăng trong nước, lung linh mỹ miều, xa vời ấy vậy mà từng ngày từng ngày hóa thành thực thể.
một
người tưởng như gần ngay trước mắt xa tận chân trời, với tay
không
tới, ấy thế mà
cô
lại thực
sự
có thể chạm được vào
anh.
Tiêu Quả Quả dùng tốc độ nhanh nhất chuẩn bị xong mọi việc, đem phong thư tối qua viết xong nhét vào túi, tùy ý cầm theo
một
cái bánh mì và
một
lọ sữa chua vội vàng
đi
tới bệnh viện.
Mặt trời nhô cao chiếu sáng,
không
khí sớm mai vô cùng tươi mát, Tiêu Quả Quả đến bệnh viện vừa lúc 7h sáng,
cô
tính toán
một
chút,
nói
chuyện
một
lúc với Phương Cảnh Xán
một
lúc rồi tới công ty là vừa đúng giờ.
đi
ra khỏi thang máy, Quả Quả bắt gặp Phương Cảnh Thâm mặc áo blouse trắng
đang
đứng.
“Bác sĩ Phương, chào buổi sáng!” Tiêu Quả Quả lên tiếng chào hỏi
anh.
Phương Cảnh Thâm
một
tay đút trong túi áo,
một
tay xoa xoa mi tâm, thoạt nhìn trông vô cùng mệt mỏi, dưới mắt là
một
quầng thâm nâu nhàn nhạt, nhìn thấy Quả Quả vỗ vỗ vai
cô, “đi
xem nó
một
chút, khổ sở cả
một
đêm, liên lụy tới mọi người đều
không
ngủ được.”
“Ách…”
Tuy rằng Quả Quả
đã
chuẩn bị tâm lý sẵn, nhưng khi chân chính mở cửa phòng bệnh nhìn thấy Phương Cảnh Xán vẫn bị
anh
làm cho hoảng sợ.
Sáng sớm, trong phòng bệnh tất cả rèm cửa đều che kín,
một
tia nắng đều
không
lọt qua được, Tiêu Quả Quả vừa từ bên ngoài tiến vào, thích ứng
một
hồi lâu nhi mới nhìn
rõ
tình huống bên trong.
Phương Cảnh Xán tựa vào đầu giường, tóc rối bời, râu ria xồm xàm, môi tái nhợt khô khốc,
một
đôi mắt mở to tràn đầy tơ máu, trang phục bênh nhân cũng nhàu nhĩ
không
biết như thế nào mặc lên người được, sọt rác bên cạnh giường bệnh đổ xuống đất, cánh hoa rơi loạn đầy sàn, trông giống như bị người túm giật xuống...
Nếu như
nói
tối qua lúc Phương Cảnh Xán nghe được chuông điên thoại của
cô
vang lên trông như gần đất xa trời,
thì
bây giờ trông
anh
như xác chết ngàn năm tuổi nằm
trên
giường…
Tiêu Quả Quả bước vào, tiện tay túi xách buông xuống, sau đó
đi
đến trước cửa sổ, kéo rém cửa ra, nâng sọt rác bên giường lên, quét sạch cánh hoa, đem bàn ghế đổ ngang dọc đặt vể vị trí cũ…
Trong lúc
cô
làm việc, mắt
anh
đều dán lên người Quả Quả
không
chớp tí nào.
Thu dọn xong xuôi, Tiêu Quả Quả ngồi xuống mép giường, từ trong túi xách lấy
một
phong thư đưa cho
anh.
Thư? Chẳng lẽ là thư tình?
Vẻ mặt Phương Cảnh Xán cuối cùng cũng cử động, hơi mím môi, tiếp nhận phong thư, vừa nhìn thấy
trên
bìa ghi 3 chữ “ Đơn Từ Chức”, chưa mở ra
đã
xé nát nó.
Vì thế,
trên
sàn nhà Quả Quả vừa mới quét xong lại đầy mảnh vụn giấy.
Tiêu Quả Quả nhìn thấy đau lòng
không
thôi, “Em viết mất nửa tiếng,
anh
tốt xấu gì cũng nên xem
một
chút a...”
“anh
không
chấp nhận!” Phương Cảnh Xán gắt gao nhìn chằm chằm
cô, vẻ mặt giống như trẻ con, trong lòng tràn đầy vui vẻ chờ mẹ
đi
làm về mua quà cho mình, kết quả lại là quyển sách tham khảo Toán học, “anh
nôn nóng bất an giống như người điên chờ đợi cả
một
đêm, liền chờ đợi được trò đùa này?”
“anh
đừng kích động được
không?”
Phương Cảnh Xán dường như nghĩ tới điều gì đó, đôi mắt dấy lên hi vọng, “Là người trong nhà ép em phải
không? Có phải là bọn họ ép em từ chức, ép em rời xa
anh!”
“không
phải, là quyết định của em, em...”.
không
đợi Tiêu Quả Quả
nói
xong, Phương Cảnh Xán lập tức biểu
hiện
như thiếu nữ ngây thơ bị người đan ông cặn bã vứt bỏ, “Chính là em quyết định như vậy...a, được, được, được...là
anh
quá ngây thơ rồi, là
anh
luôn luôn lừa mình dối người, ngay từ ban đầu em vốn
không
thích
anh, em luôn luôn đùa bỡn
anh!”
Cái từ “đùa bỡn” nghe cũng quá nghiêm trọng
đi? (=__=!!)
Tiêu Quả Quả đỡ trán, “anh
bình tĩnh
một
chút nghe em
nói!”
Phương Cảnh Xán che lỗ tai đánh gãy lời
cô, “anh
không
nghe! Dù sao
anh
cũng
không
nhận! Em tốt nhất nên suy nghĩ lần nữa!”
Tiêu Quả Quả thở dài
một
tiếng, “anh
hãy nghe em
nói
có được
không?”
“anh
không
muốn nghe,
anh
không
nghe,
không
nghe!” Phương Cảnh Xán trực tiếp nằm vật xuống, ngây thơ dùng chăn che kín đầu.
Đủ rồi!
Tiêu Quả Quả
không
nhịn được nữa, dùng sức đem chăn kéo ra, trong lúc Phương Cảnh Xán còn mải lải nhải
không
ngừng, nhanh chóng cúi xuống, ngăn chặn cái miệng của
anh… bằng đôi môi của mình.