Vào mùa hè năm ấy Nguyễn Đường được 12 tuổi, cha Nguyễn qua đời trong một vụ tai nạn khi bay từ nước ngoài về, chỉ để lại một đứa bé yếu đuối ở trên đời.
Khi nhà họ Tiêu ở phía xa mãi thành phố C biết được tin này, lập tức quyết định cử người đến đưa tiểu Nguyễn Đường về nhà họ Tiêu. Khi đó Tiêu Yến - vừa kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, cả ngày đi chơi với đám bạn học, nhiều ngày không thấy anh trở về nhà. Lúc về thì cơ thể đầy mùi lưu manh.
Cha Tiêu rất bất mãn với hành vi của anh, đến bước này bà nội Tiêu đề nghị nói chuyện này có thể giao cho Tiêu Yến. Cha Tiêu lập tức gọi điện thoại cho Tiêu Yến, nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy ai nghe máy.
"Alo, cha à." Đang định tắt máy thì có người nghe.
"Thằng nhóc thối đang đi chơi ở đâu! Mau về nhà nhanh." Giọng nói cha Tiêu không tốt, sợ thằng nhóc này coi lời đó như gió thoảng bên tai thì bổ sung một câu: "Bà nội có chuyện muốn nói với con."
Cho dù không nói bà nội Tiêu tìm anh thì Tiêu Yến cũng sẽ trở về, bởi vì anh chơi lâu rồi vẫn chưa về nhà. Sau khi lau sạch nước trên người, anh xoay người chào hỏi đám con trai kia rồi thu dọn trở về nhà mình.
Vừa đi vào trong phòng khách, anh đã nhận được cái nhìn từ cha Tiêu, Tiêu Yến hờ hững nhướng mày.
"A Yến đã về rồi." Bà nội Tiêu vẫy tay với anh.
"Bà nội." Tiêu Yến đi về phía bà nội Tiêu và đặt mông ngồi xuống sô pha đối điện bà. "Có chuyện gì mà bà gọi cháu về gấp thế?”
"Con chuẩn bị một chút rồi đi thành phố T đón một người." Bà nội Tiêu còn chưa nói thì đã bị cha Tiêu đoạt trước.
Tiêu Yến không vui, vừa muốn từ chối thì bị bà nội Tiêu cắt ngang.
Bà Tiêu nhìn anh, tình cảm dạt dào giải thích cho anh nghe, còn nói: "Bây giờ con bé chỉ sống một mình, bà nội hy vọng con đón con bé tới đây, chúng ta cũng chăm sóc con bé thật tốt, trả lại ân tình năm đó cho nhà họ Nguyễn."
Dứt lời, Tiêu Yến ngẩng đầu nhìn bà nội Tiêu, chạm vào ánh mắt mong đợi của bà thì thỏa hiệp.
Sau đó Tiêu Yến đã bị họ đuổi đi để kịp chuyến bay gần nhất đến thành phố T.
...
Nhà họ Nguyễn ở thành phố T.
Tiêu Yến xuống máy bay, anh được một người do cha Tiêu sắp xếp đến đón lai đến chỗ tiểu khu nhà họ Nguyễn, đứng ở dưới lầu, Tiêu Yến không nói lên lời trước hành động này của cha.
Đến thành phố T rồi, chẳng lẽ anh còn có thể trốn sao?
Nhìn tin nhắn của cha Tiêu, Tiêu Yến dứt khoát ấn thang máy đi lên lầu.
"Đing đang, đing đang." Nghe được tiếng chuông cửa, tiểu Nguyễn Đường mới tỉnh táo lại, bước từng bước nhỏ ra mở cửa.
Tiểu Nguyễn Đường kiễng chân nhìn người bên ngoài thông qua mắt mèo, đoán chắc là người vừa mới bảo đón cô ở đầu bên kia điện thoại.
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra một khe nhỏ, một đôi mắt trong veo từ trong khe cửa ngó ra, mang theo nghi hoặc nhìn anh, có chút ngây thơ vô tội không biết phải làm sao.
Tiêu Yến nhìn thấy cô rồi thì trong lòng dễ chịu không ít: "Nhóc con, anh tới đón em. Cho anh vào nhé?"
Thiếu niên áo trắng quần đen ở ngoài cửa đẹp trai không thể tả, tiểu Nguyễn Đường quan sát anh từ trên xuống dưới một phen, sau đó buông tay đang nắm chốt cửa ra, nghiêng người để anh vào nhà.
Sau khi mang chiếc vali nhỏ vào, tiểu Nguyễn Đường lại đóng kỹ cửa, từ chỗ cửa vào lấy một đôi dép mới ra cho anh.
Tiểu Nguyễn Đường nhìn anh đổi giày, lại thấy anh đi tới phòng khách ngồi xuống ghế sô pha.
Tiêu Yến quay đầu nhìn cô vẫn đứng ngơ ngác ở đó thì bật cười.
Nhìn thiếu niên cười lên có chút lưu manh, trong lòng tiểu Nguyễn Đường hơi sợ hãi.
"Đứng ngây ra đó làm gì?" Tiêu Yến nhìn xung quanh. Đứng dậy và kéo cô xuống, còn tự rót hai cốc nước.
Một cốc đặt vào trong tay cô, một cốc anh uống một hơi hết nửa.
Cô bé này nhìn rất ngoan, cả người mềm mại, thấy cô cúi đầu ngồi ở chỗ đó mà Tiêu Yến không tự chủ suy nghĩ.
Nhưng một giây tiếp theo, cô bé đang cúi bỗng ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng hỏi anh: "Anh ơi, em phải đi sao?"
Tiêu Yến bị cô hỏi khó, nhìn mũi nhỏ của cô hơi nhăn lại, đôi mắt ngấn lệ thì anh không trả lời.
Tiểu Nguyễn Đường không nghe được câu trả lời của anh, cho rằng chuyện này không thể thương lượng, đột nhiên từng giọt nước mắt rơi xuống.
Nhìn cô gái nhỏ rơi nước mắt không ngừng, trong lòng Tiêu Yến mềm nhũn. Anh ngồi xổm trước mặt cô, vươn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở khóe mắt cô.
"Đừng khóc..." Tiêu Yến êm ái nói: "Chuyện này... Cũng không chắc chắn."
Cô gái ngăn nước mắt, nghẹn ngào trả lời: "Nhưng mà, nhưng mà em không muốn đi..."
Tiêu Yến hơi đau đầu, bên kia bà nội Tiêu nhất định phải gặp người, mà bên này lại không muốn đến đó. Bây giờ anh chỉ có thể dỗ dành trước, dù sao cô gái này vẫn còn nhỏ như vậy.
Tiêu Yến thở dài, sờ sờ đầu cô, hỏi cô: "Ăn cơm chưa?"
Tiểu Nguyễn Đường dụi dụi đôi mắt đỏ hoe, khẽ đáp: "Em không đói."
Trên lông mi cô gái nhỏ còn vương nước mắt, chóp mũi đỏ ửng, dáng vẻ đáng thương khiến người xót xa. Xem ra là chưa ăn, cũng may mình cũng chưa ăn gì, không bằng dỗ cô ra ngoài.
"Đi ra ngoài với anh không?"
Tiểu Nguyễn Đường khó hiểu nhìn anh, Tiêu Yến bị nhìn thì hơi khó chịu, giơ tay nhéo mặt cô.
"Anh còn chưa ăn cơm."
Thật mềm, khuôn mặt này nhỏ nhắn trắng nõn nà, sờ vào mềm nhũn. Xúc cảm thật tốt.
Cùng với lúc Tiêu Yến đứng dậy thì anh kéo cô theo, tay choàng qua vai đưa cô ra cửa. Tiểu Nguyễn Đường kinh ngạc nhìn anh và nói: "Trong nhà có đồ ăn."
Tiêu Yến hỏi lại cô: "Em biết nấu cơm không?"
Tiểu Nguyễn Đường lắc đầu, cô không biết.
Tiêu Yến nhún vai: "Anh cũng không biết."
Sau đó, anh cầm chìa khóa ở cửa nhà và dẫn cô ra ngoài.
....
Vở kịch nhỏ
Tiêu Yến: Từ nhỏ đến lớn ông đây chưa từng nấu cơm.
Sau đó thì
Nguyễn Đường: Anh à, món anh nấu là ngon nhất.
Tiêu Yến: Thích hả, về sau ngày nào anh cũng nấu cho em.