Chương 70: Cha và Con

Cố Kiêu sững sờ khi nghe Úc Ninh nói, "Không phải sống mà đã chết?”

Úc Ninh gật đầu, "Đúng vậy, tự sát.”

Tần Như Hải bỏ ra bao nhiêu thời gian để vượt ngục, bắt cóc Tần Úc, gϊếŧ tài xế, dùng kế diệu hổ ly sơn, cuối cùng tự sát trước mặt Úc Ninh?

Không ai tin được điều này!

Nhưng không ai biết chuyện gì đã xảy ra lúc đó, duy nhất chỉ có người bảo vệ biết rõ ai là nạn nhân, nhưng khi mọi người đến nơi thì anh ta thậm chí còn ngất xỉu trong sân.

Hơn nữa, Úc Ninh tay trói gà không chặt, căn bản không phải là đối thủ của Tần Như Hải, sẽ không ai có thể ngờ rằng anh ta đã gϊếŧ chết Tần Như Hải.

Hai cha con nhà họ Cố và Tần Úc vào phòng dưới sự dẫn dắt của Úc Ninh, Úc Ninh chỉ vào thi thể bên cạnh ghế sô pha.

"Ở đây..."

Cố Thành ngồi xổm bên cạnh xác chết và xác nhận Tần Như Hải đã tử vong.

Hắn gật đầu với Cố Kiếu, "Cha, hắn đã chết."

Tần Úc không ngờ rằng Tần Như Hải thế nhưng lại thành xác chết, tâm trạng rất phức tạp, biết Tần Như Hải là người tội ác chồng chất, nhưng gã xét đến cùng là chính là cha của mình. Y cũng không nghĩ tới Tần Như Hải sẽ chết.

Tần Úc chống tay vịn ghế sô pha ngồi xuống, trên đường đi vừa lo lắng vừa bận rộn , lại bị kinh hách, nên thể lực thực sự cạn kiệt rất nhiều.

Cố Thành An cũng ngồi bên cạnh y, nhẹ nhàng ôm lấy y vào lòng.

Cố Kiêu thở dài và bảo thuộc hạ khiêng xác của Tần Như Hải ra ngoài.

Đối với Tần Như Hải mà nói, ông ngàn vạn lần muốn gã chết trăm lần.

Gã đã làm tất cả những điều xấu xa, không chỉ giam cầm Omega của mình, mà còn bắt cóc con trai của chính mình, đơn giản là hoàn toàn không có lương tâm.

Tuy nhiên, gã ta có manh mối về nơi ở của Lan Kỳ Năm, cái chết của hắn chứng tỏ rằng vấn đề tìm kiếm Lan Kỳ Năm càng trở nên khó khăn.

Nhưng tính mạng của người này luôn tiềm ẩn một mối nguy hiểm, đối với Úc Ninh, cũng như đối với Tần Úc.

Nghĩ đến đây, Cố Kiêu cảm thấy nhẹ lòng, quên đi, chết thì cũng đã chết rồi, dù sau nhiều nămm như vây cũng chưa tìm được, bất quá lại tìm lại từ đầu.

Cố Kiêu vỗ vai Úc Ninh, "Chỉ cần anh không sao là tốt rồi, không còn ai gây khó dễ cho anh nữa, sau này anh cũng không còn lo lắng về chuyện đó nữa.”



Úc Ninh bình tĩnh gật đầu, anh cười nhẹ nhõm, "Đúng vậy, thật tốt."

Tần Úc mới vừa biết Úc Ninh đã phải chịu nhiều đau khổ, nhất thời nhìn đến ba mình tâm trạng càng thêm nặng nề.

"Ba, thực xin lỗi, con đã không có tìm được ba, chúng ta ở rất gần, nhưng con không biết ba ở nơi nào."

Úc Ninh nhìn thấy Tần Úc có vẻ muốn khóc, lập tức ngồi vào bên cạnh y, anh nắm tay Tần Úc.

"Đứa nhóc ngốc này, sao có thể trách con được? Đây là lỗi của hắn, không bao giờ là lỗi của ba hay của con. Dù có sai thì cũng là do ba quá nhát gan, nhất định không phải là lỗi của con.”

"Con chưa từng phạm sai lầm, ngược lại, con là động lực duy nhất giúp ba duy trì sự sống trong suốt những năm dài bị giam cầm."

"Sau khi bị nhốt khoảng vài tháng, ba đã muốn tìm đến cái chết. Thậm chí, tầng hầm không hề để bất kỳ dụng cụ sắc nhọn nào, ngay cả các cạnh và góc của đồ đạc cũng được làm tròn".

"Về sau, gã ta lại nói nếu ba muốn chết lần nữa, hắn ta sẽ để con và Tần Tục bị nhốt chung, cùng chết với ba."

"A ... Lúc đó ba đã nghĩ, nhất định phải sống sót, ba vẫn còn muốn gặp các con."

"Ba là vì các con nên mới cố gắng sống."

"Vì vậy, đừng tự trách mình, được không con?"

Tần Úc không nhịn được khóc, hiện tại y đang mang thai đứa nhỏ, tự nhiên cũng biết được sự vất vả của thai kỳ.

Mà Úc Ninh không tình nguyện sinh ra y, y rõ ràng chỉ là đoạn quá khứ xấu xa và đau khổ mà Úc Ninh không muốn nhớ lại trong cuộc đời mình. Nhưng anh ta nguyện ý yêu thương y, chăm sóc cho y thậm chí coi y như là một động lực cho cuộc sống của mình.

Tần Úc chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy cảm kích, biết ơn Úc Ninh, Cố Kiêu và Cố Thành An.

Họ không đòi hỏi y bất cứ điều gì để đáp lại tình yêu của họ. Họ cũng không có một chút giả vờ nào về tình yêu mà họ dành cho y.

Ngay cả sau khi biết những gì Tần Như Hải đã làm. Anh ta cũng không nghĩ đến việc liên lụy đến bản thân, mà là cố gắng che giấu mọi chuyện.

Tần Úc không ngốc, y đương nhiên biết đây hết thảy là muốn bảo vệ y.

Nhưng khi nghĩ đến đó, Tần Úc càng cảm thấy có lỗi và tự trách, tất cả đều là do bản thân y.

Cho dù bao năm qua Tần Úc cũng từng che giấu cảm xúc, nhưng khi đối mặt với Vu Ninh thì y chỉ là đứa nhóc. Y ôm lấy Úc Ninh mà khóc thầm.

Y khóc vì những gì Úc Ninh đã trải qua, vì những cố gắng của Cố Thành An, vì sự kiên trì của Cố Kiêu trong những năm qua.



Mấy năm gần đây Úc Ninh đã bỏ qua giai đoạn trưởng thành của Tần Úc, chỉ sợ còn coi Tần Úc là đứa nhỏ hay làm nũng năm đó mà đối đãi.

Anh vỗ vỗ lưng Tần Úc, nháy mắt với Cố Thành An đang đứng đối diện, hai cha con họ Cố đi ra ngoài, trong phòng khách chỉ còn lại Úc Ninh và Tần Úc.

Úc Ninh không nói nhiều, chỉ yên lặng chờ Tần Úc khóc xong.

Anh chờ Tần Úc gần như nín khóc, liền buông Tần Úc ra thay y lau nước mắt trên mặt.

"Uầy, sắp làm ba ba rồi mà sao vẫn khóc như mèo mướp vậy?"

Tần Úc có chút xấu hổ, quay đầu dụi dụi khóe mắt.

Quả thực, khi Cố Thành An gặp chuyện không may y cũng chưa từng khóc như vậy. Bởi vì, những khó khăn đó y đều cảm thấy chính mình có thể giải quyết được.

Bây giờ tình huống này, y hoàn toàn không thể kiểm soát được.

Tần Úc khóc đến nỗi giọng có chút khàn khàn, "Ba ba, ba chưa từng ghét con sao?"

Úc Ninh cảm thấy rất buồn cười khi nghe y nói điều đó, anh vuốt má Tần Úc, nghiêm túc nói: "Đứa nhỏ ngốc, ba ba làm sao có thể ghét con? Con không biết ba ba yêu con nhiều như thế nào đâu. Ba rất cảm ơn ông trời vì đã sinh ra con, cảm ơn vì con có thể trưởng thành tốt như vậy, và cảm ơn vì con có thể sống hạnh phúc mà không có ba ba bên cạnh."

Hai cha con nắm tay nhau và nói rất nhiều chuyện, Tần Úc còn kể về việc anh từng bối rối về thân phận Omega của mình, cơ thể anh thừa hưởng đặc điểm của "thỏ" nên liên tục đến kỳ phát tình, những trải nghiệm này luôn khiến y gặp khó khăn, y đều kể cho Úc Ninh nghe.

Y nói chuyện với Úc Ninh về những thành tựu mà y đã đạt được trong nhiều năm qua, đôi khi cảm thấy xấu hổ khi chính miệng mình nói ra những điều đó. Y chưa bao giờ tưởng tượng ba ba sẽ bao dung lắng nghe hết tất cả những mặt phải trái của bạn thân mình.

Úc Ninh rất nghiêm túc lắng nghe từng lời y nói, về cuộc sống sinh hoạt của Tần Úc mà y không hề biết tới trong những năm y vắng mặt.

Tần Như Hải mấy năm gần đây không làm tròn trách nhiệm làm cha, cho nên Tần Úc cũng không biết rõ về nhưng điều này.

Nhưng ngay cả khi Tần Như Hải biết điều đó, e rằng gã ta cũng sẽ không nói chuyện với Úc Ninh, bởi vì gã không muốn Úc Ninh quan tâm đến những người khác ngoài gã. Gã không cho phép Úc Ninh được kỳ vọng và khao khát cuộc sống của thế giới bên ngoài.

Vì vậy, Úc Ninh muốn biết từng chuyện nhỏ về Tần Úc và Tần Tục.

Anh tò mò về cả hai đứa nhỏ này, điều tốt cũng như điều xấu.

Anh mong muốn được biết từng chuyện mà hai đứa trẻ đã trải qua trong thời gian anh vắng mặt.

Phần lớn thời gian của anh ở tầng hầm đều ảo tưởng về cảnh tượng đoàn tụ với hai đứa trẻ này mà chống đỡ.

Vì hai đứa trẻ này chính là món quà đáng vui mừng nhất trong số phận bi thảm của anh, là điều cứng cỏi nhất trong cuộc đời yếu đuối của anh.