Chương 69: Kết Thúc

Tần Như Hải không làm bị thương Tần Úc, sau khi chắc chắn rằng Tần Úc không thể động thủ thì gã liền rời khỏi Hẻm Hòe Thụ Hạng.

Gã đã sớm tra ra địa chỉ của Úc Ninh từ lâu, nhưng Cố Kiêu cử người đi tuần tra bất cứ lúc nào vào mỗi ngày, thậm chí Cố Kiêu cũng phải đến thăm anh ta ba đến năm lần, điều này khiến gã không có cơ hội xuống tay.

Nhưng lần này Cố Kiêu đã đi giải cứu Tần Úc và điều tất cả những người dưới trướng của ông đều đến Hòe Thụ Hạng.

Tần Như Hải hiểu rõ Cố Kiêu hơn ai hết, ông sẽ không đưa Úc Ninh đến Hòe Thụ Hạng, bởi vì ông không muốn Úc Ninh có bất kỳ sự tiép xúc nào với gã.

Nhưng điều này chỉ thỏa ước nguyện của Tần Như Hải, khi Tần Như Hải đến nhà Úc Ninh, bên ngoài chỉ có một người bảo vệ đang tưới hoa trong sân.

Tần Như Hải không tốn nhiều sức nên đã làm cho đối phương hôn mê bằng thuốc.

Sau khi đặt người bảo vệ xuống, gã còn bình tĩnh bấm chuông cửa.

Úc Ninh cũng không thèm nhìn tới liền mở cửa, cười nói: "Tiểu Trương, cậu làm sao vậy..."

Sau khi Úc Ninh mở cửa ra, nhìn thấy Tiểu Trương nằm dưới sân, người trước mặt là Tần Như Hải, ngoại trừ kinh ngạc ban đầu, anh cũng không hoảng sợ lắm.

Anh bình tĩnh quay người đi, "Vào đi..."

Tần Như Hải không kinh ngạc trước phản ứng của anh, rất tự nhiên đi theo anh vào nhà.

Tần Như Hải đứng ở trong phòng khách, nhìn chung quanh, gật đầu nói: "Quả thực, đâu chính là cuộc sống mà em thích."

Úc Ninh đi tới phòng bếp, mở tủ, "Trà đen được không?"

Tần Như Hải bước tới chỗ anh, "Sao việc này mà em cũng làm à ? Để tôi làm cho, đừng để bản thân bị phỏng."

Úc Ninh tránh tay gã, "Không cần, anh ngồi đi."

Tần Như Hải cũng không quá cố chấp nhiều, liền đứng ở bên cạnh anh, chăm chú nhìn anh pha trà.

Úc Ninh bưng khay trà cùng gã đi vào phòng khách, hai người ngồi đối diện nhau.

Tần Như Hải nhấp một ngụm trà của Úc Ninh, "Đây là lần đầu tiên tôi uống trà em pha cho tôi."

Úc Ninh cầm tách trà gật đầu, "Đúng vậy, bởi vì anh sẽ không để cho tôi làm."

Tần Như Hải không phản bác, bởi vì gã không muốn tranh cãi với Úc Ninh, gã chỉ đến để đưa Úc Ninh đi.

"Em dường như biết rằng tôi sẽ đến."

Úc Ninh tránh ánh mắt của gã, nhìn chằm chằm vào lá trà trong tách trà.

"Sớm muộn gì cũng đến, trừ phi anh chết, bằng không anh sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ, đúng không?"

Tần Như Hải cười cười, "Những năm này, em cũng hiểu biết về tôi không ít."



Úc Ninh không trả lời, lại uống một ngụm trà.

Tần Như Hải từ trong túi lấy ra kim tiêm gây mê, đặt ở trên bàn trà, "Tôi không muốn làm tổn thương em, em lựa chọn đi, sau khi tiêm xong, em đi theo tôi, hay là trực tiếp đi theo tôi."

Úc Ninh ngước nhìn gã và lắc đầu.

"Tôi sẽ không đi theo anh."

Tần Như Hải không khỏi tức giận khi nghe anh từ chối, điều này dường như đã được đoán trước.

"Sao em không đi theo tôi? Lần này tôi sẽ không nhốt em lại như ngày xưa nữa. Em muốn đi đâu cũng được, muốn làm gì thì làm. Tôi cái gì đều sẽ nghe lời em. Không được sao?" "

Úc Ninh biết gã quá rõ, những thứ này đều là dối trá, anh một chữ cũng sẽ không tin.

Úc Ninh dựa lưng vào ghế sô pha, "Có thật là anh sẽ để tôi làm bất cứ điều gì, đúng không?"

Tần Như Hải mạnh mẽ gật đầu, "Đương nhiên, những năm này, trừ bỏ thả em ra, tôi cũng chưa làm gì tổn hại đến em."

Úc Ninh suy nghĩ một chút, "Quả thực, anh nói đúng."

Úc Ninh đặt tách trà xuống và đổi chủ đề.

"Anh có nhớ hay không, thời điểm lúc trẻ, tôi đã từng nói với anh, trừ phi tôi chết, bằng không tôi vĩnh viễn sẽ không muốn ở bên anh. "

Đó là sau khi Tần Như Hải cưỡиɠ ɧϊếp Úc Ninh, anh tức giận nói ra lời thề độc như vậy.

Mặc dù Tần Như Hải không muốn nhớ lại khoảng thời gian đó, nhưng gã vẫn nhớ những lời này suốt đời, nghe Úc Ninh nói vậy, cứng ngắc gật đầu.

"Còn nếu anh còn sống, e rằng chúng ta sẽ dây dưa cả đời. Tần Như Hải, tôi thật sự rất mệt mỏi, không muốn dây dưa với anh nữa. Tôi cũng không muốn để cho những người xung quanh , bởi vì tôi thương tâm khổ sơ mà lâm vào nguy hiểm. "

"Cho nên tôi đã tự mình nhận mệnh, tôi với anh cùng một chỗ, chúng ta cùng chết đi, được không?"

Tần Như Hải hoàn toàn không mong Úc Ninh có thể nói ra điều này, điều gã mong muốn nhất trong đời chính là Úc Ninh, và cuối cùng Úc Ninh đã đồng ý ở bên gã, cho dù điều kiện là phải chết cùng nhau.

Úc Ninh lấy hai túi bột nhỏ trong phòng làm việc đưa cho Tần Như Hải.

"Anh lựa chọn, chúng ta cùng nhau chết, hoặc là tôi tự mình chết."

Tần Như Hải cầm lấy túi bột chứa chất độc, cười khổ nói: "Úc Ninh, cho tới bây giờ em thực sự không có một chút nào thương xót tôi."

Úc Ninh khẽ cười, "Không phải, tất cả thương tâm mà tôi dành cho anh đều tiêu tan trong khoảng thời gian bị giam cầm."

Tần Như Hải trong nhất thời cũng cảm thấy rất mệt mỏi, cả đời này gã sẽ không bao giờ có được tình yêu từ Úc Ninh.

Thay vì tra tấn lẫn nhau khi còn sống, thì thà chết cùng Úc Ninh, hoặc ít nhất là có thể đồng hành cùng anh khi chết.



Tần Như Hải đổ bột thuốc độc vào tách trà của mình, và Úc Ninh cũng đổ vào.

"Đây cũng không có đắng, nó sẽ chết nhanh chóng. Chúng ta hãy cùng nhau đi."

Tần Như Hải nhìn chằm chằm chén trà, sau đó nhắm mắt uống cạn.

Úc Ninh nhìn gã uống xong, cầm lấy chén trà đang đặt ở bên miệng, ngay trước mặt Tần Như Hải đổ chén trà xuống đất.

Anh nhẹ nhàng nói với Tần Như Hải: "Kỳ thực còn có lựa chọn thứ ba, một mình anh chết đi."

Không đợi Tần Như Hải chấp nhận hiện thực, tác dụng của thuốc đã phát huy tác dụng, gã ôm cổ đau đớn mà nôn ra một ngụm máu.

Chỉ trong vòng mười giây, Tần Như Hải đã ngã xuống đất, giãy dụa nắm lấy mắt cá chân của Úc Ninh.

"Úc Ninh, Úc Ninh, em gạt tôi, em gạt tôi, em là của tôi, là của tôi….."

Trước khi nhắm mắt, gã đã nhìn Úc Ninh, trong miệng đều là hét lên tên của anh.

Úc Ninh ngồi xổm bên cạnh gã, xác nhận gã không còn hơi thở và nhịp tim, sau đó hất tay gã ra.

Anh nhẹ nhàng nói: "Tần Như Hải, dù có chết tôi cũng không muốn ở bên cạnh anh."

Úc Ninh rời khỏi phòng khách không chút lưu luyến, ngay cả ở cùng thi thể của Tần Như Hải, anh cũng cảm thấy buồn nôn.

Anh bước ra sân để đánh thức Tiểu Trương, nhưng thấy cậu vẫn còn hôn mê, nên ngồi trên bậc đá ở cửa, nhìn chằm chằm vào những bông hoa trong sân.

Những bông hoa rất đẹp, khi mới kết hôn, Tần Như Hải nói, gã muốn trồng một khoảng sân đầy hoa cho anh.

Nhà của họ trong sân đúng thực có hoa, nhưng Úc Ninh chưa bao giờ nhìn thấy chúng.

Hiện tại, trong sân được Úc Ninh tỉ mỉ trồng fất nhiều loài hoa, tự mình chăm sóc bón phân tước nước, cái gì cũng tự làm.

Cái gì mà Tần Như Hải không cho anh làm mấy năm nay, anh phải thử mọi chuyện.

Anh rất thích ngồi trong sân, ngay cả khi không làm gì, nhắm mắt lại để cảm nhận làn gió thoảng qua, tiếng lá xào xạc, tiếng mưa rơi và ánh nắng chói chang đều khiến anh hạnh phúc.

Khi cha con họ Cố đưa Tần Úc đến nhà Úc Ninh, Úc Ninh đang phơi nắng ngoài sân.

Anh nghe thấy tiếng bước chân, mở mắt và bước ra cổng đón họ.

Cố Kiêu vội vàng bắt tay Úc Ninh, "Anh Ninh, anh không sao chứ? Tần Như Hải có ở đây không?"

Khi Úc Ninh thấy hai đứa trẻ được bình an vô sự, lòng anh nhẹ nhõm hẳn.

Anh gật đầu, nói thật nhẹ nhàng.

"Đã tới, vẫn còn ở trong phòng. Nhưng đừng lo, gã ta không còn sống nữa."