Khi Tần Úc nghe hắn gọi mình như vậy, y cảm thấy mặt mình như muốn bốc hỏa.
Y tự nghĩ, làm sao biết được yêu đương tốt như vậy? Làm sao biết được người khác thích lại cảm thấy vui vẻ như vậy?
Nếu đã biết như vậy, thì nên tận dụng bày tỏ!
Phải biết nắm chặt!
Tần Úc khoác tay hỏi: "Vậy anh đêm nay có ở nhà không?"
Căn phòng rất yên tĩnh, Ngự Dã và Kẹo Đường không tranh cãi mà đang lẩm bẩm những gì họ đang nói.
Tuy nhiên, hiếm thấy Tần Úc không có chút phản kháng nào, mà là rất chủ động hỏi thăm, điều này thật sự khiến cho Cố Thành An rất khó khống chế.
Nhưng ngày mai còn có rất nhiều manh mối phải điều tra, bây giờ không phải lúc mềm lòng, Cố Thành An âm thầm ghi nhớ bộ dáng của Tần Úc từng chút một.
Hắn thề sẽ làm cho Thầy Tần có một trải nghiệm tốt đẹp về cuộc sống hôn nhân sau khi kết thúc khoảng thời gian bận rộn này.
Nhưng Cố Thành An khó từ chối lời đề nghị của Tần Úc, hắn chỉ khẽ "ừm" một tiếng, "Tôi còn có việc phải làm, em ngủ trước đi."
Khi Cố Thành An thấy Tần Úc chuẩn bị đi vào phòng ngủ, nhìn thoáng qua đồ trên sô pha, trong lòng đột nhiên tò mò.
Hắn nhặt áo sơ mi và áo khoác, đưa tới trước mắt Tần Úc.
"Thầy Tần, em lén mặc quần áo của tôi khi tôi đi vắng à?"
Tần Úc lúc này không có mặt mũi gặp người, hoàn toàn quên mất.
Y nhanh chóng đưa tay ra chộp lấy, nhưng đã bị Cố Thành An giấu sau lưng với tốc độ nhanh hơn.
Nụ cười của Cố Thành An rất có ý tứ, "Kỳ thực, tôi còn hy vọng thầy Tần mặc nó ở trước mặt tôi..."
Tần Úc nhăn mặt, "Nằm mơ đi!"
Cố Thành An mỉm cười ôm lấy y, hôn y vài cái, "Thế thì tại sao vậy? Tất cả những thứ của tôi đều để trên ghế sô pha?"
Làm sao Tần Úc có mặt mũi để trả lời?
Y chỉ nghĩ mình không ngủ được nên chọn trong tủ vài bộ quần áo của hắn thường mặc, ngay cả những phụ kiện thường ngày cũng bị y lấy ra.
Chỉ cần là thứ gì đó có mùi hương của Cố Thành An, y sẽ lấy nó đặt ở bên cạnh.
Hơn nửa tháng kể từ khi Cố Thành An vắng nhà, y dựa vào những đồ vât này để cảm thấy thoải mái.
Không ngờ, càng về sau càng vương vấn.
Lúc này Tần Úc đột nhiên nghĩ cảnh tượng trong phòng ngủ còn hoành tráng hơn, trong lòng cũng lo lắng một hồi, nếu như bị Cố Thành nhìn thấy, không phải sẽ nghĩ y là biếи ŧɦái sao?
Tần Úc đang cố gắng động não tìm cách thoái lui, ỷ vào Kẹo Đường không thể nói chuyện, đem hết thảy mọi chuyện đổ cho Kẹo Đường.
Y chỉ vào Kẹo Đường và nói với Cố Thành An, "Tất cả là do nó làm, tất cả là do nó mang lại đây đó."
Cố Thành An trong lòng không nhịn được cười, nhưng trên mặt lại giả bộ hoàn toàn không biết gì.
"Ồ-thật kỳ lạ? Nó biết tôi dùng loại nước hoa nào sao?"
Trong khi nói chuyện, Cố Thành An rút một chiếc thắt lưng da màu nâu từ khe hở trên ghế sô pha, mỉm cười và vặn khóa thắt lưng.
"Nó còn biết trước đây ta dùng thắt lưng này trói em à?"
Tần Úc nắm lấy dây thắt lưng liền muốn giấu ở phía sau, nhưng làm sao địch lại sức mạnh của Cố Thành An.
Cố Thành An nắm lấy thắt lưng kéo mạnh về phía mình, trực tiếp ôm Tần Úc vào lòng.
Hắn ôm Tần Úc vào lòng, ghé sát vào tai Tần Úc, cười thì thầm: "Ta thật vui nha…”
Tần Úc đỏ mặt đập vai hắn, "Anh vui cái gì? Ngớ ngẩn à?"
Cố Thành An lắc đầu, "Có lẽ điều đó thật ngớ ngẩn. Chỉ cần nghĩ đến "em nhớ tôi" đã khiến tôi hạnh phúc vô cùng."
Tần Úc cong miệng, tựa cằm vào vai Cố Thành An, lúng túng nói: "Vậy thì xem ra mỗi ngày anh đều có thể rất vui vẻ..."
Khi Cố Thành An nghe thấy điều này, toàn thân hắn trở nên tràn đầy sinh lực.
Hắn hai tay nắm lấy cánh tay của Tần Úc, đối mặt với mình, "Thật sao? Thật không?"
Thấy hắn vui vẻ như vậy, Tần Úc không khỏi bật cười, mím môi không cho bản thân cười quá mức, tự hào gật đầu.
Thân thể Cố Thành An to lớn, thuận lợi ôm lấy Tần Úc vào lòng.
Mặc dù bên ngoài là một vị tướng trẻ tuổi mưu lược nhưng cũng chỉ là thanh niên tuổi đôi mươi, không chút giấu giếm yêu đương mà hôn Tần Úc.
Làm cho Tần Úc phải kêu xin tha, nếu mà lại tiếp tục hôn thì đêm nay ai cũng không dễ chịu.
Hai tay của Cố Thành nắm chặt hai bàn tay của Tần Úc siết nhẹ, gửi một nụ hôn thâm tình.
"Thầy Tần, ngày sau, rất có thể sẽ có chút khó khăn. Nhưng em phải nhớ rằng tôi rất yêu em."
Tần Úc nghe được lời tỏ tình đột ngột này, nhất thời hơi ngẩn ra, đỏ mặt mắng: "Tự dưng khi không lại nói cái này..."
Cố Thành An cười lắc đầu, "Không có chuyện gì, chỉ là nhắc nhở em một chút, sợ em quên."
Nhưng Tần Vũ dù ít hay nhiều cũng đã từng trải qua một số chuyện, nghe lời hắn nói, y đã đoán trước được sẽ có chuyện lớn xảy ra.
Liên tưởng đến cải cách quân sự gần đây vô cùng rối rắm làm y cảm thấy căng thẳng và cau mày.
Y lấy tay ra khỏi lòng bàn tay của Cố Thành An, ngược lại lấy tay của Cố Thành An đặt lên mặt.
Khác với bàn tay to cầm súng suốt ngày của Cố Thành An, ngón tay của Tần Úc trắng và dài, đầu ngón tay mờ, ngón giữa có phần hơi mỏng, nhưng móng tay lại được cắt tỉa gọn gàng, làm cho bàn tay trông rất đẹp.
Tần Úc nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay Cố Thành An, "Nếu xảy ra chuyện, anh đừng giấu em, biết không?"
Cố Thành An ngoan ngoãn gật đầu, "Đương nhiên, có thể che giấu cái gì từ đôi mắt Hỏa Nhãn Kim Tinh của thầy Tần đây? Ví dụ như, tôi rất thích em, không phải em biết tất cả sao?"
Vừa nói, hắn vừa chạm vào trái tim Tần Úc, nghiêng người hỏi rất nghiêm túc: "Có phải không? Em biết mà, đúng không?"
Tần Úc gõ vào sau đầu hắn một cái, "Lại làm phiền!"
Cố Thành An ngẩng đầu cười, sau đó hôn lên cằm Tần Úc.
"Cho nên dù sau này có chuyện gì xảy ra, em nhớ rõ tôi rất yêu em. Em có thể trách tôi, nhưng là phải ngoan ngoãn nghe lời, biết không?"
Tần Úc nhướng mày, "Anh không quan tâm tôi tức giận sao?"
Cố Thành An dịu dàng xoa đầu y, "Tôi có chỗ nào khiến em tức giận? Nhưng tôi có tự tin sẽ dỗ em tốt, bởi vì em thích tôi... Dựa vào tình cảm đó của thầy Tần..."
Tần Úc bị hắn làm cho thích thú gật đầu, "Tuy rằng không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng anh không được gánh vác một mình, cũng đừng tưởng rằng bảo vệ tôi là tốt với tôi , hiểu không? Tôi không phải là người yếu đuối"[1] (tác có chú thích bài thơ nhưng mình kém edit thơi nên bỏ qua nha)
Xưa nay hắn luôn Cố Kiêu nói, đừng coi thường Omega.
Khi đó, Cố Thành An còn nhỏ, nên hắn nghĩ nghe một chút coi như xong.
Nhưng bây giờ Cố Thành An thực sự coi trọng Tần Úc là Omega, sự uyên bác của y, tính bướng bỉnh của y, bao gồm cả sự quật cường của y.
Cố Thành An nghiêm túc gật đầu, "Được rồi, tôi hiểu rồi, cám ơn em."
Tần Úc vòng tay qua eo hắn, vỗ nhẹ.
Y không biết dùng cách nào để dỗ dành người ta, nhưng trước kia lúc Tần Tục buồn bã, y vẫn luôn làm thế này.
Y vụng về và cố gắng học cách yêu Cố Thành An.
Cố Thành An nhìn đồng hồ, đã hơi muộn, sờ sờ đầu y, "Muộn rồi, đi ngủ đi."
Tần Úc gật đầu, "Tốt, tốt."
Cố Thành An ôm hắn đi vào phòng ngủ, vừa mở cửa nhưng đã nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng ngoạn mục.
Tần Úc che mặt không dám nhìn hắn, vô tâm nói tiếp: "Là ... Kẹo Đường làm đó."