Chương 19: Cầu nguyện dưới cầu vồng
Tề Dực – Hiện tại tiếp diễn
Em ở đây. Em đang rất nhớ anh. Anh đang ở đâu?
Thái Mãn Tâm nhận được email Oliver gửi tới, mở ra thì thấy hai file, cô có chút ngạc nhiên. Đọc kỹ thì thấy phần đầu là những lời thăm hỏi, sau đó là bảng phân tích những ưu điểm và thiếu sót trong đơn xin tài trợ hạng mục Đồng Cảng – Đam Hóa. Anh thẳng thắn chỉ ra mặc dù trong đơn có rất nhiều số liệu thực tế, cũng đã thống nhất quy hoạch về sự phát triển trong tương lai nhưng vì chưa đủ kiến thức chuyên môn và tầm nhìn hạn hẹp nên việc giải thích về các số liệu có liên quan còn chưa sâu, tổng thể giống như đang lừa phỉnh lấy lòng dân chúng. Vì thế thiếu sự phân tích của tầm nhìn mang tính thời đại và những biện pháp thực tế cho sự phát triển lâu dài.
Oliver đã viết: “Cho dù em có quan điểm độc đáo, thông minh hơn người nhưng thiếu kinh nghiệm làm việc lâu dài trong tổ chức quốc tế quy mô lớn, cũng thiếu môi trường chuyên môn để đi sâu tìm hiểu nên rất nhiều lĩnh vực ngay cả những cố vấn học thuật mà các em mời tới cũng không hiểu được. Mặc dù với thân phận của anh, không thể có bất cứ đánh giá nào với kết quả thẩm định nhưng với tư cách là một người bạn mà nói thì bản kế hoạch này em có thể làm tốt hơn. Nếu em có hứng thú, hãy tìm những cuốn sách sau để tham khảo”. Anh liệt kê một loạt tên sách. Phần lớn là những cuốn sách mới nhất về môi trường và kinh tế học tự nhiên, kinh tế sinh thái khu vực.
“Kinh tế học không phải ngành của anh, chỉ có chút liên quan trong công việc”. Oliver viết: “Sao không hỏi ý kiến các giáo viên của em? Năm ngoái anh tham dự cuộc họp ở Davos[1], đã gặp giáo sư Trịnh rất giỏi về vấn đề này. Nói chuyện vài câu mới biết thì ra cô ấy là giáo viên hướng dẫn luận văn tốt nghiệp của em. Thế giới này thật là nhỏ!”.
[1] Một thị trấn ở Thụy Sĩ, nơi đóng trụ sở của Diễn đàn Kinh tế thế giới.
Thái Mãn Tâm đóng email, mở trang web của trường, tìm thấy thông tin giáo viên hướng dẫn Trịnh Văn Á tham gia cuộc họp quốc tế và giảng dạy ở Học viện Lâm nghiệp và Môi trường Yale[2] trong phần tin tức của trường. Đâu phải cô chưa từng nghĩ tới những điều này? Năm ấy cô đến ngân hàng thế giới thực tập cũng là nhờ sự ủng hộ tích, khích lệ của giáo sư Trịnh. Nhớ lại hồi ấy hừng hực khí thế, giáo sư Trịnh rất kỳ vọng vào cô, không biết bây giờ ân sư sẽ nhìn mình như thế nào? Mặc dù Thái Mãn Tâm chưa bao giờ hối hận vì sự lựa chọn của mình nhưng nghĩ tới việc phải đối diện với những nghi vấn và ánh nhìn thất vọng của cô giáo, cô vẫn cảm thấy bất an.
[2] Đại học Yale là một trong những viện đại học lâu đời nhất ở Hoa Kỳ.
Trong những cuốn sách Oliver liệt kê có một số cuốn cô đã đọc nên lựa chọn vài cuốn trong số những cuốn còn lại, gửi email cho Hà Lạc, nhờ cô ấy mua hộ bên Mỹ.
Chỗ Hà Lạc đang là đêm, cô ấy nhanh chóng reply: “Những cuốn cậu cần mình sẽ để ý. Mấy hôm trước gửi cho cậu sách về các loại chim của Dorling Kindersley[3], cây cối, vỏ sò, và một số cuốn sách linh tinh cậu đã nhận được chưa?”.
[3] Là một trong những nhà xuất bản nổi tiếng của Anh.
“Mấy lần đi qua Đồng Cảng mình đều quên không kiểm tra”. Thái Mãn Tâm thành thật trả lời.
“Đãng trí vậy à, chẳng giống cậu chút nào”. Nick của Hà Lạc vụt sáng: “Lại gặp chuyện gì khó xử à?”.
“Sao nửa đêm rồi cậu còn online?”.
“Đúng vậy đúng vậy, một người nào đó cũng hỏi câu tương tự”. Hà Lạc gửi biểu tượng lè lưỡi: “Vốn dĩ mình định đi ngủ rồi, chẳng phải là lo cho cậu sao”.
“Đoàn khảo sát lần này, cố vấn khoa học cao cấp là Oliver”.
“Bạn trai cũ người Thụy Sĩ của cậu? Nghe nói anh ta cũng là một người phong độ, không làm khó cho cậu chứ?”.
“Không, còn cho mình rất nhiều lời khuyên chân thành. Thực ra mình có thể đi hỏi giáo sư Trịnh Văn Á, cô ấy đã từng cố vấn cho rất nhiều hạng mục lớn”.
“Nhưng cậu không biết phải làm thế nào để quay về hiện thực, đúng không?”. Hà Lạc lập tức nhắn tin: “Dĩ nhiên cuộc sống hiện tại của cậu là hiện thực của cậu, chỉ có điều không phải là một lựa chọn được mọi người tán đồng. Mình hy vọng cậu có cơ hội có thể quay lại thăm trường xưa, đừng có nghĩ trước đây như cách một thế kỷ vậy”.
“Ha ha, cậu vừa giải quyết được mớ bòng bong của mình thì lại nói mình”. Thái Mãn Tâm gửi biểu tượng cười ha hả: “Đừng lo, mình có dũng khí đối diện với những chuyện này, chỉ là vẫn còn việc phải làm”.
“Cậu lo quay về Bắc Kinh sẽ không ai trông nhà nghỉ? Chẳng phải Thiên Vĩ ở đó sao?”.
“Không, mình muốn đi Việt Nam một chuyến”. Thái Mãn Tâm do dự một lúc nhưng vẫn quyết định nói thật với bạn: “A Tuấn về rồi, mang về một số thông tin. Mặc dù không thể chắc chắn tung tích của A Mai nhưng mình vẫn muốn đích thân đi một chuyến”.
“Mặc dù mình không có tư cách gì để nói cậu nhưng cậu đúng là không phải ngây thơ và cố chấp bình thường”. Hà Lạc thở dài: “Thực ra cậu chỉ muốn tìm thấy họ, muốn thấy họ sống rất tốt, đúng không?”.
“Mình hiểu rất rõ, cho dù mình tìm thấy A Mai thì sẽ thế nào? Cho dù cô ấy thật sự sinh đứa con của Giang Hải thì có thể thay đổi được gì chứ? Cậu biết không”. Thái Mãn Tâm có chút buồn phiền: “Mình thường nghĩ, nếu mình có một đứa con của anh ấy, thế thì tốt biết bao”.
Hà Lạc gửi mấy biểu tượng liền, cái ôm, hoa hồng, còn có cầu vồng.
Mấy cuốn sách Hà Lạc nhắc tới đã được gửi tới Đồng Cảng vài hôm trước. Vì phạm vi chuyển phát nhanh không bao gồm đảo Lệ nên Thái Mãn Tâm viết địa chỉ của Cục lâm nghiệp. Sau khi đọc thư của Oliver, cô quyết định nói chuyện với mọi người trong đoàn. Tề Dực muốn đi mua nguyên liệu làm kem Tiramisu nên đi cùng cô.
Lúc xuất phát từ đảo Lệ, bầu trời u ám, chốc chốc lại có mưa lất phất. Hai người vừa đi vào đại sảnh của Cục lâm nghiệp thì mưa như trút nước, màn mưa giăng mù mịt bên ngoài. Thái Mãn Tâm và mọi người trong đoàn trao đổi ý kiến rồi đến phòng nhận bưu phẩm, lấy bộ sách của Dorling Kindersley mà Hà Lạc đã gửi, vẻ mặt vô cùng vui sướиɠ.
Trưởng phòng tổng hợp đi qua ghé lại hỏi: “Mãn Tâm, có chuyện gì mà vui thế?”.
“Sách của bạn cháu gửi từ Mỹ, bao nhiêu năm rồi mà vẫn nhớ cháu thích gì”.
“Là bạn trai à?”.
“Là bạn gái ngày trước ở phòng ký túc kế bên”.
“A, tôi quên mất”. Trưởng phòng Cung mỉm cười nhìn Tề Dực: “Nghe nói mấy hôm trước ở Đam Hóa, có người đỡ rượu cho cô”.
“Bởi vì quả thực cháu không thể uống rượu, cháu dị ứng với cồn”.
“À, họ cũng uống nhiều rồi, không có ác ý đâu, cô đừng để bụng nhé”.
Thái Mãn Tâm gật đầu.
Trưởng phòng Cung như chợt nhớ ra điều gì đó: “Xem tôi này, suýt chút nữa quên. Thông tin hai hôm trước đoàn chuyên gia đến khảo sát đã được phát trên kênh của tỉnh. Bọn họ còn muốn làm một chuyên đề về việc phục hồi sinh thái, muốn quay một vài cảnh làm việc, còn cả phỏng vấn nữa. Mãn Tâm, cô có thời gian không?”.
“Cháu á? Cháu chỉ làm việc lặt vặt thôi mà”.
“Cô khiêm tốn rồi”. Trưởng phòng Cung vẫn muốn kiên trì.
Thái Mãn Tâm từ chối: “Hơn nữa hai hôm nữa cháu phải đi Bắc Kinh một chuyến, không biết khi nào mới có thể quay về”.
“Thật sự quyết định quay về sao?”. Sau khi trưởng phòng Cung đi, Tề Dực hỏi cô.
“Không phải, tạm thời chưa về Bắc Kinh… tôi muốn… còn có việc khác”. Thái Mãn Tâm cười: “Hơn nữa tôi cũng không thích việc xuất đầu lộ diện. Anh thấy đấy những lời trịnh trọng trên ti vi tôi không nói được”.
“Thực ra mọi người ở đây đều rất chất phác, chân thành, cũng muốn làm việc thực tế. Nhưng suy cho cùng là sống trong môi trường khép kín nhiều năm rồi, cho dù là sự chuyển biến về quan niệm hay là sự nâng cao khả năng tổng hợp cần có thời gian. Hy vọng họ đừng nóng vội”. Tề Dực đánh giá: “Vốn dĩ phục hồi sinh thái là chuyện tốt nhưng đồng thời còn phải giải quyết rất nhiều vấn đề về cuộc sống của ngư dân và nông dân. Nếu để lộ quá nhiều, trước làn sóng của dư luận, khó tránh khỏi được xu hướng không thiết thực và chỉ chút trọng vào cái lợi trước mắt”.
“Đúng vậy, ngành nào có thể thật sự thoát khỏi hai chữ thành tích đây?”. Nói xong, Thái Mãn Tâm nghiêng đầu nhìn Tề Dực với vẻ phấn khích: “Anh nói không ít chút nào, chi bằng nói với trưởng phòng Cung cho anh lên ti vi?”.
“Không cần”. Tề Dực từ chối dứt khoát, ngừng một lát anh nghiêm túc nói: “Làm người phải kín đáo một chút”.
Thái Mãn Tâm bị dáng vẻ nghiêm túc bất ngờ của anh làm cho bật cười: “Anh căng thẳng cái gì? Ai không biết còn tưởng anh sợ bị kẻ thù truy sát”.
Ngoài cửa sổ vẫn mưa lất phất nhưng mặt trời lại vạch một đường nhỏ sau tầng mây ở phía tây, tỏa ánh nắng mềm mại, dịu dàng giữa màn sương mù mịt. Một chiếc cầu vồng bắc qua bầu trời, dường như từ ban công của một hộ dân ở phía cuối con đường trải dài đến tận tầng mây dày đặc trùng trùng điệp điệp.
“Chả trách trong Thần thoại Hy lạp nói cầu vồng Iris[4] là sứ giả nối giữa bầu trời với nhân gian”. Thái Mãn Tâm nằm trên bệ cửa sổ, qua lớp kính lấm tấm những giọt nước, khuôn mặt của cô càng trở nên bóng mịn vì ánh nắng dịu dàng bên ngoài cửa sổ.
[4] Tiếng Hy Lạp, “Iris” có nghĩa là Cầu Vồng. Trong thần thoại Hy Lạp, Iris là tín sứ của thần Zeus và nàng thường xuất hiện dưới hình hài một chiếc cầu vồng.
“Hình như vùng nào cũng có câu chuyện thần thoại và cầu vồng”. Tề Dực chống hai tay bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Trong thần thoại Ireland, con quỉ mặc quần áo màu xanh Leprechaun đã giấu những vật báu mà nó thu nhập được ở cuối cầu vồng; còn dân tộc Thái Các Lỗ ở Đài Loan thì tin rằng cầu vồng là nơi của tổ linh, chỉ có người đàn ông đã chặt được thủ cấp của kẻ địch và những người phụ nữ biết dệt vải mới có thể đến đó được”.
“Thực ra đều như nhau”. Thái Mãn Tâm nắm hờ trong không trung, dường như đang nắm cầu vồng trong tay: “Đầu bên kia là nơi khiến người ta hướng tới”.
“Có nơi nào cô muốn đi? Có lẽ chính là chỗ này, đúng không?”. Tề Dực ấn cánh tay của cô xuống: “Có một bài hát là ‘Ngẩng đầu, quên đi kỳ tích, thu lại bàn tay cầu nguyện dưới cầu vồng’. Tôi nghĩ người đó đúng, phải sống trong hiện thực”.
Quay về đảo Lệ, Tề Dực liền bắt tay vào làm kem. Anh nấu cà phê espresso rồi lại pha chế, đun nóng lòng đỏ trứng gà, rượu vang trắng và đường cát, trộn với bơ và sữa, đặt vào trong tủ lạnh. Đào Đào phấn khích làm trợ thủ, rửa sạch máy làm kem để chuẩn bị dùng.
Thái Mãn Tâm ngồi cạnh sửa sổ, lấy một cốc trà chanh mát, vừa uống vừa đọc sách. Thực ra cô đọc không vào, trong lòng đã lên kế hoạch sẵn cho chuyến đi trong những ngày tới, chỉ mơ màng nhìn ra mặt biển mây đen sóng cuộn ngoài cửa sổ.
Ăn tối xong, Tề Dực mang kem ra, nghiền nát bánh trứng giòn, nhúng qua cà phê lạnh, quyện với kem rồi múc vào trong những chiếc ly cao. Phía trên cùng được trang trí bằng ốc quế. Đào Đào và mấy vị khách đã nóng lòng cầm thìa nhỏ thưởng thức. Hà Thiên Vĩ coi như không nhìn thấy, tỏ ra khinh thường lời mời của Đào Đào, hấm hứ một tiếng: “Đồ con gái”.
“Không ăn là hết đấy!”. Mấy khách trọ không khách khí chút nào.
Vị cà phê đậm đặc, mùi sữa thơm nồng, hòa trộn với chút vị cay của rượu vang trắng. Vì rất mát nên không có một chút cảm giác béo ngậy nào, giống như vị ngọt ngào nồng nàn bị nguội lạnh trong thoáng chốc, mang chút thanh mát. Nhưng cũng vì chút thanh mát này dần dần tan trong miệng nên để lại dư vị vô cùng.
Mọi người vẫn đang cười đùa, Thái Mãn Tâm ăn một nửa ly kem rồi về phòng.
Cô phải chuẩn bị hành trang.
Lấy túi du lịch, bên trong ngoài ví tiền, hộ chiếu và laptop, chỉ có đồ dùng sinh hoạt và vài bộ quần áo đơn giản. Vì thế vẫn trống rỗng, giống như trái tim của cô. Cô đã từng đọc một cuốn sách, chỉ có những người không có cảm giác an toàn mới mang nhiều thứ khi đi du lịch. Thái Mãn Tâm cũng không có cảm giác an toàn nhưng cô vẫn tràn đầy hy vọng với hành trình mà mình chưa biết.
Cô bắt chuyến xe đêm đi đến tỉnh thành cách hàng trăm cây số. Xe bus không đông người lắm, một mình cô một hàng ghế. Cô ngồi cạnh cửa sổ, đặt ba lô cạnh tay. Đi đến đường cao tốc, không có đèn đường, chỉ có thể nhìn thấy đèn xe của chiếc xe đối diện bên ngoài cửa sổ, những đám mấy ảm đạm và cánh đồng rộng lớn. Mọi người đều không nói chuyện, có người bắt đầu ngáy. Cô nghiêng người ngả về phía trước, trán gục vào cửa kính. Điều hòa trên xe vừa phải, cửa kính lạnh như băng.
Cô thích ở một mình như thế này. Xung quanh là những người xa lạ, những khuôn mặt xa lạ. Giống như hơn hai năm trước trở về từ Mỹ, màn kịch náo nhiệt hạ màn, có thể dỡ bỏ lớp ngụy trang, quay trở về với bản thân mình, một con người cô đơn lẻ bóng trong vạn trượng hồng trân. Cái bóng trên cửa sổ dường như là cô gái trả hoạt bát lần đầu tiên đến Đồng Cảng, lặng lẽ nhìn khuôn mặt mệt mỏi của cô lúc này.
Bông hoa xòe nở, một phút sau sẽ úa tàn.
Suốt đường đi cô không ăn gì, cũng không thấy đói. Sau khi xuống xe liền đi tìm một nhà nghỉ nhỏ, sáng ngày hôm sau đi lấy visa ở đại sứ quán.
Cô đã từng đến Việt Nam vài lần. Ở đó không khác các làng quê ở miền nam là mấy. Vì mở cửa nền kinh tế nên những con phố cũ trước đây bỗng chốc trở nên sầm uất nhưng những căn nhà mà người dân tự xây thì vẫn chật hẹp, nằm san sát nhau, giống như những miếng ghép hình nhiều màu sắc. Thành phố ồn ào, làng quê thanh tịnh, tất cả đều đang sinh trưởng mạnh mẽ giống như cây cối vùng cận nhiệt đới, tràn đầy sức sống nhưng không có trật tự.
Cô không yêu hay ghét đất nước này, cô chỉ muốn tìm thấy A Mai. Có lẽ A Mai có tất cả mọi thứ mà cô muốn.
Còn cô, cho dù là trong tiệc rượu xa hoa ở Mỹ, cô cũng chưa bao giờ cảm thấy yên ổn, mãn nguyện. Hồi ấy chỉ có váy dạ hội mỏng tang dính vào người, để lộ đường cong cơ thể, cũng hé mở tâm sự, chỉ cần nhìn qua là biết. Hay là áo phông rộng thùng thình như trước đây, bay bay theo gió, trái tim cũng tự do. Nếu có thể, Thái Mãn Tâm nguyện dùng tất cả để đánh đổi.
Cô nhớ tới câu nói của Tề Dực “thu lại bàn tay cầu nguyện dưới cầu vồng”. Nhưng chỉ có cầu vồng có thể truyền tới anh những lời trong lòng cô.
Em ở đây, em đang nhớ anh.
Anh ở đâu?