*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Năm ngoái, Bùi Hề Nhược đã trải qua cả một mùa đông ở phía Nam châu Âu.
Nháy mắt cái mùa đông lại tới, cô lên máy bay tới Phần Lan. Điều này giống như một sự trùng hợp kỳ diệu vậy.
Ngủ một giấc tỉnh dậy, bên ngoài cabin là một màu trắng xóa, qua lớp kính dày, dường như cô có thể cảm nhận được cái lạnh khắc nghiệt ở cận Bắc Cực.
Bùi Hề Nhược ngủ từ khi bắt đầu lên máy bay, lúc này mới ngủ đủ giấc, ngồi dậy, cầm một cuốn tạp chí du lịch lật lên xem.
Tờ tạp chí rất dày và chắc, mỗi một tờ, trang nào cũng in hình ảnh phong cảnh địa phương. Cô xem từng trang, càng mơ ước mong đợi được nhìn thấy cực quang.
Theo như cuốn tạp chí này, người Phần Lan thời cổ đại tin rằng có một con hồ ly đỏ trên bầu trời, chạy dưới ánh trăng, cái đuôi của nó cuốn theo những bông tuyết, tạo nên những vệt sáng ở phía bắc.
Người viết bài nói rằng ông ta đã đợi ba ngày ba đêm trong một ngôi nhà gỗ màu xanh lam ở khu rừng rậm Lapland trước khi chờ đợi cực quang chiếu đến. Khoảnh khắc đó, giống như được một vị thần trao cho một nụ hôn vậy.
Một bức ảnh được đính kèm với bài báo.
Tuyết trắng, ngôi nhà gỗ màu lam, những khu rừng lá kim xanh xám rộng lớn được bao phủ bởi băng tuyết, bên cạnh còn có một chiếc Mercedes cổ màu đen.
Bùi Hề Nhược đóng cuốn tạp chí lại, muốn hỏi Phó Triển Hành một câu, xem anh có cách giúp cô tìm một ngôi nhà gỗ nhỏ hay không.
Chuyến này là đi xem cực quang, tất nhiên không thể quên chụp nhiều ảnh đẹp, vali của cô đã chất đầy, đủ các loại quần áo rồi.
Vừa rồi, khi cô nhìn thấy chiếc Mercedes-Benz cổ trong tuyết thì muốn chụp một bức ảnh như thế.
Lộ trình điều hướng trong màn hình điện tử dần dần ngắn lại, đợi lúc lâu, Phó Triển Hành vẫn chưa quay lại.
Làm gì vậy? Sao lâu thế.
Bùi Hề Nhược hơi nghiêng người ra và nhìn thấy anh.
Cách đó không xa, ở một chỗ ngồi thương gia.
Người đàn ông ngồi đối diện với cô, hơi ngả về phía sau, ánh sáng bên ngoài cửa sổ rất sáng, giống như ánh sáng phản chiếu tuyết rơi, dừng trên đôi mày thanh tịnh của anh.
Đối diện với anh là chỗ ngồi của ông Triệu.
Khi vừa lên máy bay, Bùi Hề Nhược đã trực tiếp gặp ông ta, Thẩm Minh nhắc cô rằng, đó là người chủ trì trong bữa tiệc, nơi cô bị đẩy ngã xuống hồ bơi.
Có lẽ cử động nghiêng người của cô rất rõ ràng, Phó Triển Hành nhanh chóng chú ý đến cô. Ông Triệu dường như cũng nhận ra điều gì đó, quay đầu lại nhìn theo, mỉm cười với cô, “Phó Phu nhân.”
Bùi Hề Nhược không muốn quấy rầy hai người bàn chuyện công việc, cũng gật đầu cười một cái, sau đó đưa cuốn tạp chí lên che mặt lại, chậm rãi lùi trở về.
Không lâu sau, cuộc nói chuyện kết thúc, Phó Triển Hành quay trở lại.
“Phó Triển Hành, anh có thể giúp tôi tìm nơi trên bức ảnh này không? Ở đây chỉ nói nó ở Lapland”. Cô đi thẳng vào vấn đề, đưa cuốn tạp chí cho anh xem.
Phó Triển Hành cầm lấy và xem thử, loại nhà gỗ nhỏ màu lam này là nơi dành cho những người kiểm lâm, không có nhiều ở Lapland.
Tuy nhiên, có thể bắt đầu từ chiếc xe cổ và người viết bài báo này.
“Xuống máy bay tôi sẽ giúp em.” Anh ngồi xuống bên cạnh, thuận tay lật trang tạp chí cô đang đọc.
Bùi Hề Nhược đuôi mắt cong cong, “Không hổ là tổng tài bá đạo.”
“Em đi đâu để xem cực quang?”
“Không biết nữa, tôi không biết nơi nào cả. Ở đây có chỗ nào đẹp?” Trước đấy cô không hề biết chút gì về cực quang, chỉ dừng lại ở việc “Nghe nói nó rất đẹp”, tính là sau khi máy bay hạ cánh sẽ thuê một người hướng dẫn viên du lịch địa phương.
Phó Triển Hành đóng cuốn tạp chí lại, “Tôi có thể đưa em đi.”
Mắt cô sáng lên, không còn gì tốt hơn điều đó.
Máy bay hạ cánh xuống sân bay Helsinki – thủ đô của Phần Lan, vào khoảng 2 giờ chiều theo giờ địa phương. Bầu trời đã tối, chỉ còn sót lại một chút màu trắng xám ở rìa.
Đêm đông ở vĩ độ cao lạnh một cách đáng sợ. Nhiệt độ đã hạ tới âm chín độ.
Nhưng không khí lại trong lành lạ thường, không hổ danh là “xứ sở ngàn hồ”.
Trước khi rời sân bay, Bùi Hề Nhược quấn khăn quàng cổ và mặc áo khoác, bọc bản thân kín mít, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt.
Một người đàn ông Nga bên cạnh thậm chí còn phô trương hơn cả cô, anh ta còn đội thêm một chiếc “mũ phi công”, hai “tai” treo ở hai bên mũ, quấn kín cả sườn cổ.
*Mũ phi công: Ảnh minh họaBùi Hề Nhược bỗng nhiên nổi hứng cà khịa, ghé sát vào anh thì thầm, “Phó Triển Hành, anh cũng mua một cái mũ như thế đi.” Cô muốn nhìn anh thay đổi vẻ ngoài, đội mũ như vậy rồi bọc lại như một chú gấu.
“Tại sao?”
“Sợ anh lạnh.” Khóe mắt cô cong lên.
Anh nhìn ra ý đồ của cô, nhẹ nói, “Không lạnh.”
Cô bĩu môi, “Nhàm chán.”
“Ừ, nhàm chán thật.”
“…”
Ông Triệu đi cách bọn họ một đoạn, nghe được cuộc nói chuyện thì không khỏi thấy thú vị.
Xét cho cùng, Phó Triển Hành tuy còn trẻ nhưng đã rất trầm ổn, mới ngoài hai mươi tuổi nhưng không bốc đồng như những chàng trai cũng trang lứa. Ông ta còn nghĩ rằng mối quan hệ giữa hai vợ chồng này nên lịch sự và tôn trọng nhau.
Ngạc nhiên là, đây lại là cuộc đấu võ mồm như bao đôi vợ chồng trẻ bình thường khác.
Trước khi rời đi, ông Triệu xin lỗi Bùi Hề Nhược một lần nữa, giải thích chuyện sau đó: Địch Vi xuất ngoại, mỗi ngày đều làm loạn đòi về nhà, mặc cho mọi người van xin, ông Địch vẫn thờ ơ, quyết quản giáo cô ta. Còn Đàm gia thì bị sa sút nghiêm trọng trong lĩnh vực kinh doanh, Đàm Triết mất đi nguồn vốn tài trợ thì trở nên sa đọa, túng thiếu.
Đó là kết cục của kẻ ác mà Thích Ngân thường nói.
Tuy Bùi Hề Nhược luôn không để ý chuyện này, nhưng có người mang chuyện kể tới tận tai, cô nghe xong thì rất hài lòng, “Ông Triệu, ông không cần xin lỗi. Bức tranh đó tôi rất thích.”
Ông Triệu ngạc nhiên, ngay sau đó giải thích, “Cái đó thật ra là…”
Ông ta còn chưa nói xong, mấy người đã đi tới cửa ra của sân bay. Cửa tự động mở ra, trong đêm tối, gió lạnh gào thét ùa đến.
Quản lý cấp cao của chi nhánh tập đoàn Phó thị đã sớm cử một trợ lý tới đón họ, ông Triệu thấy vậy thì tạm biệt đi trước.
Thật ra cái gì?
Bùi Hề Nhược muốn gọi ông ta lại hỏi rõ.
Sau nghĩ lại vẫn nên quên đi, dù sao người đàn ông bên cạnh cũng biết rõ.
Hòa thượng bỏ chạy, nhưng không chạy được vào chùa.
Đoàn người ngồi trên xe chuyên dụng, đi về phía khách sạn.
Mấy ngày trước, phân bộ bên chi nhánh truyền tới tin tức, nói lô hàng hợp tác với công ty truyền thông Phần Lan có vấn đề, có thể ảnh hưởng đến việc hợp tác trong vài năm tới.
Không ngờ hôm nay khi vừa hạ cánh, người trợ lý đã báo cáo tình hình mới nhất, nói rằng nhờ nỗ lực xoay chuyển tình thế của Thẩm Tổng, tình hình đã có chiều hướng tốt hơn. “Thẩm Tổng vốn định tới đón các vị, nhưng buổi chiều lại có cuộc họp quan trọng, tới giờ vẫn chưa kết thúc. Phó Tổng, xin hãy thứ lỗi.”
Phó Triển Hành dựa lưng vào ghế, chỉ lắng nghe, cũng không nhiều lời, thỉnh thoảng “ừm” một tiếng.
Biểu cảm rất lạnh lùng, không có tức giận, cũng không có khen ngợi. Người trợ lý không thể đoán ra được thái độ của anh, trong lòng cảm thấy thấp thỏm không yên.
Không khí trong xe rất kỳ quái, nhưng Bùi Hề Nhược vẫn nhàn nhã ngắm nhìn cảnh vật ngoài đường.
So với ánh đèn nhộn nhịp vào ban đêm ở Bình Thành, Helsinki mang tới một cảm giác hoang vắng tĩnh lặng, trên đường người đi bộ lác đác, dọc hai bên là những tòa nhà màu xám sừng sững, những ngọn tháp chọc trời như ngưng tụ ánh trăng.
Tuy nhiên vẫn có những ánh đèn sáng chói từ cửa kính các cửa tiệm, nhìn từ xa thấy rất ấm áp và dễ chịu.
Khách sạn tiếp giáp với công viên nhà thờ cổ ở trung tâm Helsinki, vẫn còn được giữ gìn nguyên vẹn hình dáng từ thế kỷ trước, với mái vòm bằng pha lê và xung quanh là các tác phẩm nghệ thuật đến từ khắp nơi trên thế giới
Bùi Hề Nhược nhìn chiếc giường lớn trước mặt, rơi vào im lặng.
Phòng là do bên bộ phận tiếp tân của chi nhánh tại Phần Lan sắp xếp, tất nhiên sẽ không nghĩ tới quan hệ vợ chồng giữa hai người là plastic nên đã book một căn phòng có chiếc giường King-size.
Phó Triển Hành tạm nghỉ một lát, sau đó đi xử lý công việc.
Có lẽ anh thậm chí còn không nhận ra, trong phòng này chỉ có một cái giường.
Trong lòng Bùi Hề Nhược đang đấu tranh nội tâm quyết liệt.
Cô vẫn gặp chút trở ngại trong việc ngủ chung giường với một người đàn ông xa lạ. Tuy nhiên, đối phương là hòa thượng không gần nữ sắc, có thể xem như ngoại lệ.
Cuối cùng, cô quyết định đem những phiền não đó ném sang cho Phó Triển Hành, bản thân thoải mái tắm trong bồn tắm bằng đá cẩm thạch, một lúc sau, cô chui vào trong chăn bông nằm.
—
Phó Triển Hành đợi ở sảnh khách sạn vài phút, Thẩm Úc không nhanh không chậm đã tới.
Hai người tuy là “Anh em họ hàng”, nhưng quan hệ rất phức tạp, hơn một năm qua không ngừng đấu đá nhau.
Chuyến đi lần này, ngoài mặt là vì công việc, nhưng thực tế, họ đã hiểu rõ đối phương, một người muốn nhân cơ hội tranh công để có thể quay về Trung Quốc, trong khi người kia vẫn bình tĩnh, nghĩ cách để khắc chế đối phương.
Một cuộc nói chuyện, ẩn giấu trong đó những lời lẽ sắc bén.
Trở về phòng đã là đêm khuya, rèm cửa không kéo, lúc đi ra ngoài là một mảnh tĩnh lặng. Một luồng sáng yếu ớt chiếu vào, Phó Triển Hành liếc qua, thấy trên giường có một bóng hình đang cuộn tròn ở chính giữa.
Như sợ anh sẽ lấy mất nên cô đã chiếm trước cả một chiếc giường. Do đó lần này cô lâm trận, như có như không trêu đùa anh, quả là có ý đồ, gan cũng lớn.
Anh nới lỏng cà vạt, khẽ cười.
Thật ra nếu cô không đề phòng như vậy, anh cũng không định ngủ trên đó. Rốt cuộc, dù sao khả năng kiềm chế cũng có hạn.
Đêm đông rất yên tĩnh, anh vừa mới trải qua một màn đối đầu căng thẳng, lúc này chỉ muốn nhìn cô một chút.
Phó Triển Hành nhấc chân bước lên, ngồi xuống mép giường, sau một lúc vẫn im lặng không lên tiếng.
Bùi Hề Nhược đang nằm nghiêng, cảm thấy được động tĩnh, mắt hơi hơi mở hé.
Vừa rồi, cô nằm ở trên giường chơi game một lát, chơi xong mệt thì đi đến cạnh cửa sổ, ngắm cánh rừng bạch dương bên hồ.
Bất chợt nghe thấy tiếng đỗ xe, cô lập tức quay lại giường, túm lấy chăn bông quấn làm hai, giả chết tại chỗ.
Lúc này cô có vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra sau lần kí©h thí©ɧ vừa nãy, tim cô đã đập rộn ràng.
Hòa thượng ngồi xuống bên mép giường, là muốn ngủ trên này sao? Nhưng anh còn chưa tắm rửa.
Lâu vậy cũng không thấy có động tĩnh gì, hay là không ngủ nữa? Không biết vì sao, cô lại có chút tiếc nuối.
Bùi Hề Nhược đang đắm chìm trong suy nghĩ phong phú của mình, thì chợt nghe thấy giọng nói trầm ấm của người đàn ông, “Bùi Hề Nhược, đừng có giả vờ ngủ.”
“…” Cô đành phải mở một mắt, “Làm sao anh biết?”
“Thấy em hé mắt, còn cười nữa,” anh nhìn cô, “Có chuyện gì vui à?”
Cô đã cười sao?
Có lẽ đó là phản ứng theo bản năng khi hồi hộp sợ bị phát hiện đang giả vờ ngủ.
Bùi Hề Nhược thoải mái ngồi dậy và hắng giọng, “Tôi đang đợi hỏi anh một chuyện.”
“Ừm, chuyện gì?”
“Chuyện hôm nay ông Triệu có nhắc tới bức tranh với tôi? Không phải anh nói, ông ta tặng tôi coi như lời xin lỗi sao?”
Phó Triển Hành nói, “Ông ấy nói muốn xin lỗi em, hỏi tôi em thích cái gì.”
Cô càng thấy kỳ lạ, “Làm sao anh biết tôi thích bức tranh đó?”
“Camera.” Đêm đó cô rơi xuống nước, anh đã đến chỗ có camera giám sát hành lang để tìm hiểu toàn bộ sự việc. Thấy cô đứng trước bức tranh “Rồng” ngắm nhìn, còn dừn lại vài phút.
Ồ? Bùi Hề Nhược hiểu ra, đuôi mắt cong lên.
Không ngờ, hòa thượng cũng rất có tâm nha, cũng không phải người vô tình.
Vừa nghĩ như vậy, chợt thấy anh đứng lên.
Cô vội vàng hỏi, “Anh đi đâu vậy?”
“Ra sofa.” Phó Triển Hành ra hiệu về phía phòng khách. Thời gian không còn sớm, ngày mai còn có một trận chiến ác liệt hơn đang chờ đợi anh.
Xem ra anh đã có lựa chọn, Bùi Hề Nhược vốn nên thuận theo lẽ thường, nhưng vừa mở miệng, theo bản năng lại thốt ra một câu, “Thật ra, anh có thể ngủ ở trên giường mà.”
Nói ra, thế mà cô lại cảm thấy nhẹ nhõm và vui vẻ.
Lúc này cô mới hiểu ra, lý do đêm nay mãi mà chưa ngủ được, chính là vì muốn nghe lựa chọn của anh.
Đối với nhan sắc của hòa thượng, cô dường như tham lam muốn thưởng thức mãi mãi.
Lời vừa thốt ra, Phó Triển Hành dừng lại, quay đầu nhìn cô. Ánh mắt hai người chạm nhau giữa khoảng không, một bên tĩnh lặng như mặt hồ, một bên quyến rũ yêu mị như đóa hoa.
Nhưng không ai biết được, dưới mặt hồ là sóng to gió lớn.
Sau vài giây im lặng, Bùi Hề Nhược cũng có hơi chột dạ. Dù sao thì cô cũng là phái nữ, Phó Triển Hành có lẽ không thích cô chủ động như vậy?
Dù sao trước đây anh đã từng đuổi không ít mỹ nữ ra khỏi phòng.
Khinh xuất rồi.
Đang nghĩ xem có nên dùng kế hoãn binh bằng cách làm cho hòa thượng buông lỏng cảnh giác hay không, thì nghe thấy tiếng anh cười hỏi, “Em ngủ ở chính giữa giường rồi, tôi nằm ở đâu?”
Trong lòng Bùi Hề Nhược thở phào nhẹ nhõm, lập tức dịch sang một bên, vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh, mỉm cười, “Đây.”