Chương 19: Trong một đêm biến thành chiến sĩ siêu cấp tóc vàng mắt xanh ngực bự cường tráng.

Vườn Cửu Châu Sơn Hải.

Một khu quần cư của yêu quái đã thành lập hơn ba trăm năm, trong một buổi chiều bình thường, lại rơi vào rối loạn.

Chưa từng nhìn thấy con người có lá gan to như thế!

Dám xông vào ổ yêu quái luôn!

Quả thật hù chết yêu quái mà!

Thật ra mấy khu quần cư của yêu quái trong nước, bao gồm cả Vườn Cửu Châu Sơn Hải, đều là chủ ý do Bạch Trạch đưa ra, từ mấy trăm năm trước y đã tiên đoán được trong tương lai không gian sinh tồn của yêu quái sẽ bị thu hẹp liên tục.

Mục đích chủ yếu là để nhóm yêu quái không có gia tộc, lại tự cố ý biến đổi để thích nghi với thời đại, sưởi ấm nhau.

Phong thủy luân chuyển, sau khi trải qua thời đại thần thoại dài đằng đẵng, cuối cùng thời đại thuộc về những sinh vật trải rộng khắp mặt đất này cũng tới.

Những yêu quái không muốn đối mặt với những yêu quái thực tế, đi theo hướng chuyển yếu đi, đều đã bị dòng lũ thời đại trực tiếp vỗ chết trên bờ cát.

Mà những yêu quái còn sống sót, tất nhiên là nhóm thay đổi để cầu sinh.

Lúc trước chúng dùng loài người làm thức ăn, trải qua mấy trăm năm điều chỉnh và không ngừng thích nghi, không thích nghi được thì nhanh chóng tàn đời, bị đào thải chỉ còn không tới mấy loài, những yêu quái sống sót tới nay đều có thể khống chế bản thân, cưỡng ép thay đổi thực đơn thành công.

Nhưng thay đổi thực đơn, không có nghĩa là tất cả chúng đều có thể cưỡng lại sự dụ dỗ của mùi thịt người.

Trong chung cư có không ít yêu quái thay đổi thực đơn nhưng vẫn chưa hoàn toàn ngăn được xúc động ăn thịt người, bình thường chúng luôn ngồi xổm trạch chết trong chung cư.

Chung cư có trận pháp, che chở yêu quái ở bên trong không bị tà khí sinh ra từ lòng người và yêu ma quỷ quái quấy nhiễu, cũng ngăn chặn loài người, không để bọn họ trở thành đồ ăn bị yêu quái dòm ngó.

Đối với những yêu quái này mà nói, một người hai người vẫn còn chịu nổi, nhưng tám người đi cùng một lần thì quả thật là đòi mạng rồi!

Đây thật sự là khảo nghiệm siêu lớn mà trên trời giáng xuống cho chúng!

Đặc biệt dưới mí mắt của nhóm quản lý chín toà chung cư, những yêu quái ngửi thấy mùi người rồi từng đứa tranh nhau chen lấn chạy về nhà của bản thân, chốt khóa cửa, ngồi xổm trong nhà cố gắng khống chế chính mình.

Một phần các yêu quái đã kiềm chế được xúc động ăn thịt người thì vẫn sinh hoạt như cũ trong chung cư, muốn tản bộ thì tản bộ.

Bọn họ có không ít yêu quái đã bước vào xã hội loài người, đồng thời trà trộn thành công vào trong loài người, còn có công việc.

Yêu tâm(*) trong khu chung cư hoảng sợ, một số yêu quái thấy người thì vọt còn lẹ hơn loài người gặp yêu quái.

(*) Nhân tâm là lòng người, yêu tâm là lòng yêu quái.

Một phần khác chạy vào trong tòa số 6, trốn trong các ngõ ngách, một phần khác thì dứt khoát thi pháp ẩn thân, tiến hành một cuộc vậy xem cực kỳ tàn ác đám loài người gan to bằng trời.

Cố Bạch dẫn đàn anh và thầy của cậu đi vào chung cư.

Cậu luôn cảm thấy hình như xung quanh có người đang nhìn bọn họ, nhưng nhìn quanh lại không thấy ai.

Ban ngày ban mặt, mà Cố Bạch cảm thấy trong lòng rợn rợn, cậu dứt khoát bước nhanh hơn, lưu loát dẫn người vào nhà.

Họ vừa đóng cửa lại, một đám yêu quái lập tức thò đầu ra từ các tầng chung cư.

Bởi vì tòa số 6 có một vị Tư chiến thần thú nổi danh nào đó trấn giữ, cho nên đây là nơi tụ tập những thành phần không chịu phục khiến các quản lý đau đầu nhất, dưới sự bạo lực của Tỳ Hưu làm cho kinh sợ, tòa số 6 thường là nơi hòa bình nhất, tốc độ thay đổi thực đơn cũng nhanh nhất.

Tư Dật Minh nhận điện thoại xong còn chẳng muốn ra mặt, lúc này trên dưới tòa số 6 đều im lặng, chỉ có một đám yêu quái túm tụm lại, ngồi ở một góc xì xầm.

Nội dung xì xầm là “bé con ở phòng 666 kia có phải có bí mật nhỏ không thể cho ai biết với Tư Dật Minh hay không”.

Trong chung cư cũng không có quy định khắt khe “không được dẫn con người vào”, trong tòa số 9 kế bên có hai người đang ở, họ vào ở hơn một trăm năm trước, bởi vì yêu đương với yêu quái trong chung cư nên mới vào ở.

Hiện tại hai người kia cũng đã thoát ly thân phận con người bình thường, bắt đầu tu chân, trên người không còn mùi người bình thường, không khơi nổi sự thèm ăn của yêu quái khác.

Nhưng một lần mang tám con người về, thì thật sự là lần đầu tiên và duy nhất trong ba trăm năm qua.

Một yêu quái chép miệng một cái: “Đây là chuẩn bị mở hậu cung hả?”

“Nói bậy nói bạ.” Một yêu quái khác giơ tay đập đầu hắn: “Phòng 666 là một bé con đấy! Mở hậu cung gì! Chú nằm mơ hả!”

Lại nói, nhìn thái độ thân thiện bé con biểu hiện với Tư Dật Minh gần đây, chắc chắn Tư Dật Minh sẽ không bỏ rơi bé con đi lung tung.

Chuyện tìm người yêu là loài người, không tồn tại, cũng không có khả năng xảy ra.

Từ trước đến nay Tư Dật Minh không bao giờ tin tưởng con người.

“Phòng 666 có phải là con trai của Tư Dật Minh không?” Lại có một yêu quái khác nói thầm.

“Ôi đệt!” Yêu quái bên cạnh hắn dựng râu trợn mắt: “Bé con đáng yêu, nghe lời, còn làm đồ ngọt kia sao có thể là con của Tư Dật Minh chứ!”

“…”

“…”

Không phải chứ, chú không thèm nói cho có tí logic à.

Tại sao Tư Dật Minh lại không thể có một đứa con vừa ngoan hiền vừa đáng yêu, lại còn làm đồ ngọt chứ?

Bởi vì Tư Dật Minh thường xuyên đánh yêu quái sao?

Đám yêu quái nghĩ tới đây thì im lặng một hồi lâu, sau đó gật đầu lia lịa, bày tỏ đồng ý với lời giải thích này.

“Đúng! Tuyệt đối không phải con của Tư Dật Minh!”

Cố Bạch loáng thoáng nghe thấy tiếng ồn ào trong hành lang, nhưng cụ thể là gì thì cách một cánh cửa nên không nghe rõ.

Thầy giáo và các đàn anh còn đang cố gắng ghép hình ảnh căn hộ được xưng tụng là xa hoa này với Cố Bạch nghèo khổ cùng cực, trên người còn mặc đồ bán vỉa hè.

Đặc biệt đứng ở giữa nhà nhìn, trang trí cũng không tính là bình thường.

Chung cư khu Ngũ Tạng Thành phố S, diện tích thực tế của một căn hộ hơn 120 mét vuông, tính luôn phần trên, cộng lại khoảng 240 mét vuông.

Không, nơi này không thể gọi là căn hộ, gọi là biệt thự còn được.

Cho nên tại sao Cố Tiểu Bạch lại sống thảm như vậy?

Trong đầu cha cậu có thiếu mất cọng dây quan trọng nào không?

Hay là như người ta nói, kẻ có tiền mấy người đều thích làm như thế?

Các đàn anh nghĩ trăm đường nhưng vẫn không giải thích nổi.

“Cố Tiểu Bạch, tụi anh lên lầu xem nha!” Các đàn anh nói.

Cố Bạch nói vọng vào: “Dạ vâng! Đừng chạm vào bức tranh đang treo ạ! Em đi pha trà cho mọi người.”

Cố Bạch nhấn chốt khóa cửa, lết dép đi pha trà cho thầy và các đàn anh.

Trà đã pha xong, các đàn anh vẫn chưa xuống, chỉ có một mình giáo sư Cao nhàn nhã ngồi trên ghế salon, cực kỳ hài lòng với độ êm của ghế.

“Mời thầy uống trà ạ, con đi chuẩn bị thức ăn.” Cố Bạch đặt khay lên bàn trà.

Cố Bạch không nghiên cứu sâu về trà, nhưng Giáo sư Cao lại sành trà, nên phân biệt rõ một ít khác biệt.

“Tiểu Bạch à!” Giáo sư Cao vốn ngồi trên ghế salon, lại bưng ly trà xông vào phòng bếp hô.

Cố Bạch đang kiểm tra nguyên liệu nấu ăn, lên tiếng: “Dạ!”

“Trà này là trà gì thế?” Giáo sư Cao hỏi.

“Con không biết ạ.” Cố Bạch thuận miệng trả lời một câu.

Lúc Cố Bạch vào ở, mọi thứ ở đây đều có sẵn, thiếu cái gì thì gọi bên vật tư họ sẽ đưa tới, rất tiện, ngay cả đồ ăn cũng không cần lựa kỹ, đồ đưa tới đều là đồ tốt nhất.

Ít nhất, so với thức ăn bán trong chợ thì được tuyển chọn tỉ mỉ, tốt hơn nhiều.

Cố Bạch cảm thấy phí vật tư ở chung cư này chắc chắn không thấp, nhưng nếu là phúc lợi mà cha cậu cho cậu, thì Cố Bạch không hề áp lực mà nhận lấy.

Người ấy mà, sống thì phải thoải mái xíu!

Giáo sư Cao uống hai hớp trà, chép miệng một cái, quyết định đợi lát nữa thì hỏi xin học trò ông mang một ít lá trà về.

Lúc này các đàn anh ở trên lầu cũng đi xuống, vừa ló đầu xuống là đã xông vào phòng bếp kêu: “Cố Tiểu Bạch, bức tranh trên lầu do ai vẽ vậy?”

Cố Bạch lại trả lời: “Em không biết!”

Giáo sư Cao cũng khựng lại, ngẩng đầu nhìn họ: “Sao thế?”

Đại sư huynh trả lời: “Trên lầu có treo một bức tranh thủy mặc, thầy lên xem đi ạ.”

Trong nhóm đàn anh có hai người biết nấu ăn, lúc này họ cũng không bỏ mặc Cố Bạch bận rộn một mình, trong khi những người khác cùng đi xem tranh với giáo sư Cao, thì hai người họ xắn tay áo lên đi vào bếp.

Phòng bếp kiểu mở, ba người cùng vào cũng không chật.

Cơm cho chín người, một cái nồi cơm điện nấu không đủ, lúc các đàn anh giúp rửa rau thì Cố Bạch lục đồ tìm ra một cái nồi cơm điện khác.

Hai đàn anh rửa rau, cảm thấy nguyên liệu nấu ăn thật sự tươi ngon tới bất ngờ.

“Cố Tiểu Bạch, cậu mua nguyên liệu khi nào vậy?” Đàn anh thuận miệng hỏi: “Mua ở đâu? Trông không tệ.”

“Em không đi mua, phòng vật tư ở đây phụ trách giao tận nhà.” Cố Bạch vừa vo gạo vừa nói: “Muốn gì thì trực tiếp gọi điện thoại cho phòng vật tư, trong vòng mười phút sẽ mang tới ngay.”

Động tác trên tay hai đàn anh khựng lại: “Vậy phải trả không ít tiền nhỉ?”

“Không biết ạ, cha em trả tiền hết đấy.”

Cho nên vì sao cha cậu nhiều tiền như thế mà vẫn để cậu sinh hoạt thê thảm vậy?

Hai đàn anh im lặng nghẹn họng trân trối nhìn Cố Bạch.

Lúc trước họ cảm thấy có thể là Cố Bạch không phải con ruột, người cha tra nam của cậu chỉ phụ trách sinh không phụ trách nuôi, mẹ Cố Bạch lại mất sớm, khiến cho Cố Bạch là một bé ngoan nhưng cuộc sống rất thảm.

Nghe thầy kể rằng, lúc Cố Bạch vừa vào học, ngay cả vật liệu vẽ tranh cũng không mua nổi, đành phải dùng tranh vẽ đồ án để đổi vật liệu với đàn anh đàn chị, sau đó dù nguyên vật liệu đủ rồi nhưng tranh đồ án thì một bức vẫn không giữ lại.

Nguyên vật liệu vừa đổi tới tay, chưa tới mấy ngày đã dùng hết sạch.

Nghe nói Cố Bạch gom số tranh đồ án và tranh luyện tay còn lại, treo lên Taobao bán lấy tiền, màu nước này kí họa này, bốn năm trôi qua, mỗi tuần vẽ vài bức, tranh chất thành một chồng dày, treo lên bán hai trăm tệ một bức, coi như cũng được.

Nhưng theo lý thuyết, nghèo tới cỡ nào mới nghĩ tới việc này chứ?

Không nói tới vấn đề bán được hay không, theo truyền thống tốt đẹp của viện hội họa, có không ít người vẽ đồ án xong là trực tiếp ném ra sau đầu, dù sao nhiệm vụ đồ án cũng quá nặng, năm hai gần như bắt đầu mỗi ngày thức đêm để kịp deadline, áp lực khiến người ta không thở nổi.

Có thể rảnh rỗi nghĩ tới chuyện bán đồ án lấy tiền trong thời gian này thì đã rất là super.

Dù sao họ cũng khác với vẽ bằng máy tính chuyên nghiệp, thị trường hội họa truyền thống có hạn, bán không chạy.

Học vẽ bằng máy thì còn có thể nhận thêm việc ở bên ngoài khi đi học, hoặc là vẽ minh họa cho thương nghiệp, vẽ một hai bức để tăng độ hot, số fans và độ hot tăng lên dùng mắt thường cũng thấy.

Nhưng các ngành liên quan tới hội họa truyền thống cơ bản là đều xem kinh nghiệm.

Fans khoác lác khen ngợi trên mạng độ hot lại cao, cũng không hữu dụng bằng danh gia(*) khen một câu.

(*) Danh gia: người nổi tiếng, có kinh nghiệm lâu năm trong nghề.

Danh gia khen một câu, giá trị bản thân có thể tăng liên tục mấy bậc, danh gia nói không tốt, giá trị bản thân của một nghệ thuật gia mới vào nghề có thể bị đả kích không gượng dậy nổi.

Hội họa truyền thống là một ngành vô cùng đốt tiền nhưng thu lại siêu chậm, khả năng lật xe còn cực kỳ lớn.

Qua mấy hành động như vậy, khiến Cố Bạch trông càng nghèo khổ hơn, thảm đến mức phảng phất như một giây sau cậu sẽ ra gầm cầu ngủ, trong mắt các đàn anh, đàn em nghèo khó nhưng cực kỳ cố chấp, kiên trì yêu quý chuyên ngành tranh tường này, thật vừa đáng thương vừa đáng yêu đến không chịu nổi.

Nhưng hiện tại xem ra, hình như cha Cố Bạch lại rất coi trọng đứa nhỏ này.

Nhà tốt như vậy, còn chủ động gánh phí thuê nhà, điện nước, vật tư hàng năm, là một sự tiêu phí không nhỏ.

Vậy vấn đề lại tới.

Thế tại sao cha Cố Bạch lại không cho Cố Bạch tiền?

Có phải là ông ta có hố không?

Hai đàn anh suy nghĩ trong đầu vô cùng phức tạp, còn Cố Bạch thì đã vo gạo xong, cầm xương ống ra chuẩn bị chặt.

Nhóm Giáo sư Cao đã trở về phòng khách, tụ lại một chỗ cùng nghĩ xem tác giả của bức tranh thủy mặc trên lầu là ai.

Danh gia thủy mặc ở Hoa quốc không tính là nhiều, có thể vẽ tới trình độ kia thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Nhưng những người này không có khả năng vẽ xong thì không để lại lạc khoản.

“Nhìn bút pháp thì trông giống lão tiên sinh đã qua đời từ lâu kia.” Giáo sư Cao nói.

Lúc họ tụm lại suy nghĩ thì trong phòng bếp truyền ra một tiếng vang “bang bang”.

Một đám người giật nảy mình, quay đầu nhìn về phía phòng bếp, phát hiện hai người đàn ông trong phòng bếp đều hoảng sợ nhìn Cố Bạch thấp hơn họ một nửa cái đầu.

“Sao vậy?!”

“Cố Tiểu Bạch chặt xương ống mà chặt bể thớt luôn rồi!”

“Bệ bếp bằng đá cẩm thạch cũng bị chặt nứt!”

Cố Bạch mờ mịt lại bối rối: “Em em em em không dùng lực quá mạnh mà!”

“…”

“…”

Trong phòng loạn cào cào, so với cả khu chung cư lúc nãy thì chỉ hơn chứ không kém.

Cuối cùng “hung thủ sát hại tấm thớt” – Cố Bạch bị hai đàn anh giao trách nhiệm rời xa con dao, để cậu đứng trước chảo chờ xào rau là được.

Ít ra thì không dứt khoát đuổi cậu ra khỏi bếp luôn.

Cố Bạch buộc tạp dề, đầu tiên cho trái bắp lớn vào nồi canh xương hầm, sau đó đứng trước nồi, mặt đầy vẻ trầm tư nhìn tay của bản thân.

Không bình thường.

Gần đây tình trạng cơ thể của cậu thật sự không bình thường.

Đầu tiên là ít khi nóng lên thì không nói, buổi tối dưới hoàn cảnh đêm đen như mực, cậu cũng có thể nhìn thấy rõ mọi thứ, trừ chuyện đó ra thì vị giác và khứu giác cũng mẫn cảm hơn rất nhiều.

Hiện tại sức lực cũng lớn hơn.

Trước kia một mình cậu khiêng một cái thang đi chừng hai mươi mét là đã thở hồng hộc, mà văn phòng và mặt tường của cậu cách nhau hơn 150 mét, nhưng mấy hôm nay cậu khiêng thang đi, đừng nói là thở hổn hển, hô hấp còn chẳng loạn.

Đội mặt trời vẽ cả một buổi sáng mà cũng không chảy bao nhiêu mồ hôi.

Không bình thường.

Mặc dù Cố Bạch cảm thấy thể chất của bản thân trở nên trâu bò bling bling là một chuyện tốt, nhưng không thể tránh khỏi cảm thấy hơi bất an.

Cậu đang tự hỏi có nên đến bệnh viện làm kiểm tra tổng quát một lần hay không.

Nhưng suy nghĩ này vừa lóe lên, cậu đã nhanh chóng nhấn nó xuống.

Lỡ như thật sự kiểm ra thứ gì đó ghê gớm thì làm sao bây giờ?

Chẳng lẽ nửa đời sau cậu phải vượt qua trong bệnh viện sao?

Cố Bạch vừa xào thức ăn vừa chăm chú suy nghĩ.

Cuối cùng khi bưng đồ ăn lên bàn, Cố Bạch nhắn một tin cho cha cậu.

Cố Bạch hơi khựng lại, sau đó nhắn thêm hai tin.

Papa, có phải con đã trải qua thí nghiệm trên cơ thể người nào đó không?

Ví dụ như tiêm huyết thanh, trong vòng một đêm biến thành chiến sĩ siêu cấp tóc vàng mắt xanh ngực lớn cường tráng gì đó, con thích cái này.