Chương 18: Lại có con người đi vào ổ yêu quái á á á!

Cố Bạch ngủ ngon một giấc, ngay cả giấc mơ cũng không tới quấy rầy cậu.

Cố Bạch ngồi sững sờ trên giường, tóc trên đầu vểnh lên xoăn xoăn loạn thất bát tao.

Cậu ngáp một cái, quay đầu nhìn căn phòng của bản thân một lát rồi lại nhìn điện thoại báo sắp hết pin và chìa khoá cạnh điện thoại trên tủ đầu giường.

Cố Bạch cắm điện sạc pin điện thoại rồi nhìn thời gian, mới sáu giờ sáng.

Mùa hè mặt trời mọc sớm, lúc này trong phòng đã tràn ngập ánh nắng ban mai.

Cố Bạch mơ mơ màng màng xuống giường, tới khi đánh răng rửa mặt mới giật mình nhận ra điều không đúng.

Chẳng phải tối qua cậu ngủ quên trên xe sao?

Cậu nhìn nhìn, thấy trên người vẫn là chiếc áo sơ mi mặc ra ngoài ngày hôm qua thì lập tức lộ vẻ mặt vô cùng ghét bỏ, vừa đánh răng rửa mặt xong đã đi tắm một lần, còn thuận tiện đổi drap giường, bao gối và vỏ chăn.

Chắc là Tư tiên sinh đã đưa cậu về…

Cố Bạch vừa suy nghĩ vừa mở máy giặt, không hề có chút ấn tượng về chuyện bản thân từ trên xe về giường bằng cách nào.

Có lẽ là sau khi đưa cậu về nhà, Tư tiên sinh đã đặt chìa khoá mò từ trong túi cậu ra lên tủ đầu giường.

Cố Bạch nghĩ nghĩ, lê dép đi vào phòng bếp, nghĩ tới hôm qua có thể là được Tư tiên sinh ôm về, cậu bỗng cảm thấy có chút không dễ chịu.

Tuy không dễ chịu nhưng vẫn phải đi nói một tiếng cảm ơn mới được.

Cố Bạch không ngốc, tất nhiên cậu biết rõ hành động tối qua của Tư Dật Minh là đang cho cậu chỗ dựa, đối với Cố Bạch mà nói loại cảm giác “trên tôi có người” khá mới lạ.

Cố Bạch sờ lên ngực, ừm, không chỉ mới lạ, còn cảm thấy ấm áp.

Ngay cả cha cậu cũng không chống lưng kiểu này cho cậu đâu, nhưng lúc trước Cố Bạch cũng ít khi gặp phải tình huống như vậy —— Nguyên nhân chắc là vì cậu không thích sống chung với người khác, từ trước tới nay cũng duy trì lễ phép không đắc tội ai.

Ngày hôm qua vài bạn học làm ầm ĩ đến như thế, nguyên nhân lớn nhất có lẽ là vì uống say rồi.

Cố Bạch tăng nhiệt độ lò nướng, chuẩn bị làm một cái bánh kem bơ khá lớn và bánh su kem, sau khi làm xong thì cắt ra xếp gọn, chia cho các đàn anh và Tư tiên sinh mỗi người một phần, có thể làm bữa sáng.

Sáng sớm ngửi được mùi thơm ngọt nhẹ nhàng cũng có cảm giác thoả mãn hạnh phúc khó hiểu tràn ngập trong lòng.

Trong lúc chờ đợi Cố Bạch ôm máy tính, lên trang web chính thức của đài trung ương để xem lại bản tin thời sự hôm qua, kết quả là phát hiện trong đoạn video kia không có bóng người mà cậu nhìn thấy lúc trước.

Cố Bạch ngẩn người, tua đi tua lại đoạn đó nhiều lần, phát hiện thật sự không có gì cả.

Ngày hôm qua bạn học cũng lỡ miệng nói Tư Dật Minh đi nước J, cũng là Trung Đông nhưng vẫn cách Trung Quốc cả một khoảng.

Cố Bạch nghĩ nghĩ, cảm thấy hôm qua cậu thật sự nhìn lầm rồi.

Từ trước đến nay Cố Bạch không bao giờ để những buồn rầu, thắc mắc ngoài vẽ tranh và tiền ở trong lòng thời thời khắc khắc.

Con người chỉ cần học được từ bỏ thì cuối cùng chẳng có chuyện gì có thể làm khó bạn được.

Đa số những cảnh ngộ và hoang mang đều khiến con người như nghẹn ở cổ họng, nhưng với Cố Bạch thì chỉ như thế khoảng ba ngày trở xuống, đa phần là ngủ một giấc tỉnh lại đã bị cậu ném ra sau đầu.

Làm người, quan trọng nhất chính là bản thân vui vẻ.

Cố Bạch cảm thấy Tư tiên sinh nói chuyện lạ lấy đi tài vận của người ta, nói không chừng thật sự quăng debuff cho người ta đấy chứ?

Đắc tội một đại lão, đối với người bình thường mà nói thì cũng đủ để họ đứng ngồi không yên một khoảng thời gian rất dài rồi.

Trạng thái làm việc và sinh hoạt chịu ảnh hưởng là một chuyện cực kỳ bình thường.

Ảnh hưởng đến kiếm tiền cũng là một chuyện cực kỳ bình thường.

Bây giờ Cố Bạch nhớ lại, cách dỗ người của Tư Dật Minh thật sự đặc biệt ngây thơ, xem cậu thành học sinh tiểu học mà lừa gạt.

Nhưng Cố Bạch không phủ nhận, cậu quả thật thích như vậy.

Dù lúc đó rất hoang mang nhưng bây giờ tỉnh táo và nghĩ lại, vậy mà cảm thấy hơi vui vẻ.

Cố Bạch đứng dậy lấy bánh kem bơ đã nướng xong ra và cắt nhỏ, lại bơm nhân vào bánh su kem, nhìn thoáng qua thời gian rồi đeo ba lô lên lưng đi gõ cửa nhà Tư Dật Minh.

Tư Dật Minh đã không nghỉ ngơi một tuần, anh đuổi con chim kia từ Trung Quốc tới nước J, rồi lại đuổi từ nước J sang nước E cảm nhận cơn gió hoang vu trên hoang mạc Siberia rộng lớn, lại ngựa không ngừng vó đuổi tới Trung Đông, thật vất vả đuổi kịp, sau khi về nước giao cái đuôi xui xẻo đã dẹp xong thì lại bị linh khí của Cố Bạch cắm đầu gõ một cú.

Tối hôm qua dòng sông đen lao nhanh kia thật sự hung mãnh quá mức, sau khi mất đi sự trấn thủ của Tỳ Hưu một tuần, các tà khí và yêu ma quỷ quái chạy ra mà không hề kiêng kị, còn bị linh khí của Cố Bạch hấp dẫn nên tất cả đều dốc toàn bộ sức mạnh.

Không chỉ có quỷ quái của khu vực thành phố S, mà ngay cả những quỷ quái thuộc khu quản lý của các thần thú khác cũng như sói đói bụng lâu ngày ngửi thấy mùi tanh của thịt, không màng xa vạn dặm mà tấn công bất ngờ, không hề do dự nhào về phía Cố Bạch được Tỳ Hưu che chở.

Lâu rồi Tư Dật Minh không gặp qua trận chiến lớn như thế.

Nhưng cũng không phải không có chỗ tốt, lợi ích lớn nhất là hôm qua, sau khi mang làn sóng những vật kia đi, toàn bộ vùng đất Thần Châu đều bỗng nhiên sạch sẽ hơn nhiều, bầu không khí u ám khó hiểu từ trước tới giờ lặng lẽ tiêu tan không ít vào lúc luồng sáng thứ nhất hé lộ, khi Kim Ô(*) đi về phía đông vào sáng nay.

(*) Kim Ô: xem chú thích tại phần Chú thích về các yêu quái và Thần thú thượng cổ.

Mà chỗ xấu là Tư tiên sinh thiếu ngủ trầm trọng.

Bị quấy rầy mộng đẹp nên khi anh mở cửa, phảng phất như có một luồng gió lạnh thổi ra từ trong nhà, phối hợp với vẻ mặt của Tư tiên sinh thì y chang hiện trường đóng phim ma.

Cố Bạch sợ run cả người, cậu cầm trong tay một miếng bánh kem bơ và một túi bánh su kem nhỏ đã được đóng gói đàng hoàng, đưa không được mà không đưa cũng không xong, não thình lình bỏ chạy, chỉ biết đứng đó trừng mắt trân trân vì bị vẻ mặt u ám như một giây sau sẽ gϊếŧ người ngay lập tức của Tư tiên sinh doạ cho đứng tại chỗ không dám nhúc nhích.

Thật ra Cố Bạch người này rất tiêu chuẩn kép, ví dụ như cậu tận mắt thấy Tư Dật Minh đánh Trạch Lương Tuấn, ngay cả phụ nữ như Hoàng Diệc Ngưng cũng đánh không tha, theo lý mà nói, hẳn là cậu phải khá e ngại loại người thích dùng bạo lực để nói chuyện thế này.

Nhưng trong lòng Cố Bạch, Tư Dật Minh lại chưa từng đánh cậu lần nào!

Dựa theo logic của Cố Bạch, nhất định là do Trạch tiên sinh và Hoàng nữ sĩ làm sai trước nên mới bị đánh.

Cậu rất ngoan, sẽ không làm sai, cũng không xúc phạm Tư tiên sinh, tất nhiên sẽ không bị đánh.

Cho nên từ trước đến nay cậu luôn cảm thấy Tư Dật Minh là một người rất tốt.

Nhưng lúc này bị Tư Dật Minh bày vẻ mặt âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm, xem như Cố Bạch vẫn luôn cảm thấy anh là người tốt, nhưng cậu vẫn đóng chặt miệng không dám lên tiếng nữa.

“Chuyện gì?” Giọng nói của Tư Dật Minh cũng khản đi.

“À… ừm…” Cố Bạch luống cuống giơ đồ trong tay về phía trước, giọng nói cũng nhỏ đến mức khó nghe thấy vì sợ: “Cám… cám ơn ngài Tư đã giúp tôi vào tối qua.”

Tư Dật Minh khẽ gật đầu, nhận bánh bơ và bánh su kem Cố Bạch đưa, vừa chuẩn bị trực tiếp đóng cửa lại thì nhìn thấy nhóc con bị anh doạ tới mức đứng yên không dám động đậy.

Tư Dật Minh nghĩ nghĩ rồi vươn tay đè lên đầu Cố Bạch, khẽ xoa lung tung hai cái, sau đó mới đóng cửa lại.

Cố Bạch mờ mịt sờ lên đầu, chỉnh lại mái tóc bị vò rối rồi khẽ nhếch môi, tay vẫn giữ nguyên trên đầu, khoé miệng không kiềm được nhếch lên cao hơn, cậu xoay đầu đeo balo, bước chân nhẹ nhàng rời đi.

Trên đường đi tới Trung tâm Nghệ thuật Bác Lãm, Cố Bạch nhắn cho cha cậu một tin nhắn, không hề để ý chút nào đến vấn đề cậu có phải con ruột của ông hay không mà cậu rất vui vẻ nhắn: “Cha, con gặp được bạn của cha nè, ngài Tư quả thật là một người rất tốt và lợi hại.”

Có thể trở thành bạn bè với một người vừa lợi hại vừa tốt bụng như Tư tiên sinh, Cố Bạch càng thêm vững tin vào thiết lập cha cậu là một đại anh hùng không tầm thường!

Cha Cố Bạch vẫn không hồi âm.

Lật lại lịch sử tin nhắn, cơ bản là Cố Bạch đơn phương tự nói tự vui, xem tin nhắn thành nhật ký mà viết.

Nên cho dù không nhận được hồi âm, Cố Bạch vẫn rất vui vẻ.

Cậu luôn thích chia sẻ những hạnh phúc của bản thân cho cha cậu, dù là nhiệt tình một phía nhưng cũng đủ để cậu nhận được cảm giác hạnh phúc và ấm áp.

Bởi vì cậu biết rằng cha cậu luôn xem tin nhắn.

Mỗi lần gặp lại cha, Cố Bạch nói đến chuyện gần đây của bản thân thì cha cậu luôn có thể tiếp chuyện cực kỳ trôi chảy, giống như ông không hề rời đi.

Cố Bạch vui vẻ đi đến khuôn viên, hôm nay cậu lại là người đầu tiên đến phòng làm việc.

Cậu lấy bánh kem và bánh su kem trong ba lô ra rồi đặt lên bàn làm việc, sau đó buộc tạp dề, khiêng thang và dụng cụ vẽ tranh, hào hứng chạy tới bức tường của bản thân.

Cuộc sống luôn luôn tràn ngập hi vọng.

Cố Bạch đắm chìm trong ánh nắng, chuẩn bị thang xong xuôi.

Mặc kệ gặp được người tốt hay người xấu, trải qua chuyện tốt hay xấu thì luôn nhìn về phía trước và cố gắng cải thiện bản thân mới là lựa chọn chính xác nhất.

Huống chi người tốt luôn luôn nhiều hơn người xấu.

Còn có những người trông như người xấu, nhưng thực tế lại bao che khuyết điểm và ôn nhu.

Ví dụ như cha cậu, ví dụ như Tư tiên sinh.

So với những người hiền lành đối xử nghiêm túc với bạn nhưng lại hay để những chuyện bực mình râu ria ở trong lòng thì những người trên quan trọng hơn nhiều.

Cố Bạch phơi dưới ánh mặt trời rực rỡ ngâm nga hát, bút vẽ trong tay tựa như biết khiêu vũ.

“Cố Tiểu Bạch!!!”

Tiếng của đàn anh truyền tới từ phía xa, đi xuyên qua phòng trưng bày số 3 trước quảng trường, vọng vào tai Cố Bạch.

“Ăn trưa nè!”

Cố Bạch lấy điện thoại di động ra nhìn đồng hồ rồi lên tiếng trả lời, cậu cẩn thận vẽ xong mấy nét cuối cùng, sau đó lưu loát bò xuống thang, đậy hộp sơn lại và xách vào góc tường râm mát, cuối cùng mới chạy bịch bịch bịch về phòng làm việc.

Bánh kem và bánh su kem đã bị các đàn anh tham ăn chia nhau ăn sạch sẽ, nhưng cơm trưa hôm nay lại phong phú dị thường —— Tuy thịnh soạn như vậy nhưng vẫn là cơm hộp như cũ.

Cơ mà không phải phần ăn văn phòng.

Là phần có rau xanh! Còn có canh!

Bày đầy trên chiếc bàn lớn là mười hai hộp đồ ăn đầy ụ.

“Woa!” Cố Bạch trợn tròn mắt thản thốt, cậu cùng ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ với các đàn anh, tách đôi đũa duy nhất ra(*).

(*) Ở Nhật (và hình như có cả Trung Quốc), đũa tre của họ sẽ dính hai phần cầm của hai chiếc đũa lại với nhau, khi dùng phải tách ra.

“Chúc mừng Tiểu Bạch của chúng ta đã tốt nghiệp!” Các đàn anh nói: “Từ hôm nay trở đi Tiểu Bạch của chúng ta cũng là nhân sĩ xã hội rồi.”

Cố Bạch ngẩn người, không ngờ chuyện này cũng đáng để chúc mừng.

“Chuyện này cũng phải chúc mừng ạ?”

“Tất nhiên.” Các đàn anh gật đầu như thể đây không phải chuyện lạ.

“Ồ…” Cố Bạch cắn đũa, các đàn anh to cao ngồi thu lu trên ghế nhỏ, vừa nhìn qua là thấy dính thành một chùm, cậu nghĩ rồi nói: “Ừm… nếu không thì tối nay sau khi xong việc, em mời các anh ăn cơm nha?”

Các đàn anh sững sờ, nghĩ tới tình trạng kinh tế của Cố Bạch thì phất tay liên tục.

“Không sao đâu, em mời các anh tới nhà em ăn cơm, em tự nấu ạ!” Cố Bạch nói thế, sau đó quay đầu nhìn về phía giáo sư Cao: “Thầy ơi, thầy nói xem được không?”

Giáo sư Cao nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn gật gật đầu: “Cũng được, vậy đi thôi.”

Chạng vạng tối, sau khi kết thúc công việc, Cố Bạch đi nhờ xe của Đại sư huynh về nhà.

Một nhóm chín người có ba người lái xe đi làm, chia ra vừa đủ.

“Tiểu Bạch, nhà cậu ở đâu vậy?”

Cố Bạch trả lời: “Số 1 đường Sơn Hải, khu Ngũ Tạng ạ.”

Phải nhấn mạnh chỗ này một lần, khu Ngũ Tạng là khu vực đắt tiền nổi danh của Thành phố S.

Thầy giáo và mấy đàn anh đều sững sờ, hoang mang mở chỉ đường lên rồi chạy về phía đích.

“Giá nhà ở khu Ngũ Tạng rất cao.” Đại sư huynh nói.

“Hình như vậy.” Cố Bạch nhớ mang máng hình như giá nhà là 20 vạn một mét vuông: “Là nhà cha em cho em.”

Đại sư huynh sững sờ: “Cha cậu…”

Hắn nói đến đây thì không nói tiếp nữa.

“Vài ngày trước cha em gửi chìa khoá cho em, nên em dọn vào đó ở.” Cố Bạch vừa cúi đầu nhắn tin cho bên quản lý gửi đồ ăn tới vừa phàn nàn: “Nếu có thể đổi thành tiền thì tốt rồi.”

Nhưng hiện tại, Cố Bạch quả thật cần một nơi có thể an tâm vẽ tranh hơn là tiền.

Phòng vẽ tranh lớn trên lầu hai kia cực kỳ tốt.

“Cha cậu cho cậu nhà ở khu Ngũ Tạng nhưng không cho cậu tiền à?” Đại sư huynh không tưởng tượng nổi.

“Từ nhỏ đến lớn cha em chưa từng cho em tiền.” Cố Bạch phồng má.

Phải nói là cha cậu gần như không có khái niệm “ăn ở đều phải xài tiền”.

Đại sư huynh mơ hồ cảm thấy phong cách của nhà Cố Bạch hơi kỳ lạ.

Khi đến cửa khu chung cư nhà Cố Bạch, cả nhóm đàn anh, bao gồm cả thầy Cao đều choáng váng.

Cũng không phải bị giá nhà ở đây làm cho khϊếp sợ, mà là kinh ngạc vì Cố Bạch nghèo tới kêu leng keng lại ở trong căn hộ thế này.

Cố Bạch cũng không nhận ra họ đang kinh ngạc, cậu thò đầu từ trong xe ra, bám vào cửa xe cười đến mặt mày cong cong với anh trai bảo vệ vừa chạy ra.

Anh trai bảo vệ nhìn ba chiếc xe, ngửi được mùi người thuần khiết trên thân những người này, ngẩn người: “Những người này là…?”

“Đây là thầy và đàn anh của em ạ.” Cố Bạch nói: “Em dẫn họ về chơi, cần đăng ký không ạ?”

“…”

Thầy và đàn anh?!

Anh trai bảo vệ lại hít ngửi mùi người trong không khí, hoài nghi mũi chó của bản thân có phải là mất linh rồi không.

“Đăng ký thì phải làm…” Anh trai bảo vệ lấy sổ đăng ký ra: “Đây đều là người à?”

Cố Bạch lại nghe thành “Đây đều thế à?”

Cậu cúi đầu điền đơn đăng ký, khẽ gật đầu: “Đúng thế.”

(*) Câu của bảo vệ là “这些都是人?”, bé Bạch nghe thành “这些都是啊?” rồi trả lời là “是啊.”.

Anh trai bảo vệ bị cậu lẽ thẳng khí hùng tới mức chấn động ngây người mấy giây, chờ tới khi hắn hoàn hồn lại thì Cố Bạch đã đưa đơn đăng kí được điền đủ cho hắn, sau đó ba chiếc xe đi vào khu chung cư.

Anh trai bảo vệ cúi đầu nhìn đơn đăng kí một hồi, sau đó liên tục bấm gọi điện thoại cho mấy vị đại lão trong chung cư.

Lại có con người đi vào ổ yêu quái á á á!

Lần này chơi lớn, một lần đi vào tận tám người, mùi người muốn xông tới tận trời.

Anh trai bảo vệ gọi vào từng số điện thoại, gấp tới mức muốn chết.

Mấy người trước kia dùng con người làm thức ăn… ngàn vạn lần phải khống chế bản thân nha!