Chương 8

17.

“Chuyến bay hôm nay của tôi buổi tối đến nơi nhé. "

Gửi tin nhắn xong, tôi xách vali đi ra ngoài thì đυ.ng phải Tô An và Tô phu nhân ở cổng khu nhà.

Họ đang tranh cãi với bảo vệ, khi nhìn thấy tôi, họ túm lấy tôi và nói: "Về nhà đi. Bố con bị ốm rồi. Con còn muốn đi đâu?"

Tôi đẩy họ ra, lùi lại vài bước: “Đừng chạm vào tôi, tôi từ lâu đã không còn liên quan gì đến bà, tôi đã ký giấy cam kết đồng ý ra khỏi hộ tịch, bà đừng đến làm phiền tôi nữa."

Bà Tô nhìn tay tôi không nói gì, trong khi Tô An lao tới.

"Chị à, dù sao chúng ta cũng là một gia đình. Nếu ở nhà có chuyện, chị phải ra tay giúp đỡ mới phải."

"Cùng mẹ và em quay về đi. Từ nhỏ đến lớn đều là lỗi của em. Chị cứ trách em đi."

“Đừng đổ lỗi cho bố mẹ.”

Nói xong, cô ta lại nức nở khóc lóc, nhưng tôi không chấp nhận, xách vali đứng sang một bên, lạnh lùng nhìn họ như người ngoài.

Tôi bình tĩnh hỏi Tô An: “Cô đã làm gì sai?”

Tô An sửng sốt, tôi nói tiếp: "Không phải đều là lỗi của tôi sao? Tôi chế nhạo cô, giật váy của cô, còn nói cô xấu xí và ngu dốt."

Tô An siết chặt tay bà Tô, kể từ khi nhà họ Tô xảy ra biến cố còn chưa đầy nửa tháng, tóc bà Tô đã mọc không ít sợi bạc.

Cuối cùng bà ta cũng thay mặt Tô An lên tiếng: "Cẩn Hạ, nó là em gái của con, con phải để em..."

Từ nhỏ đến lớn tôi đã nghe câu nói này quá nhiều lần, chỉ cần Tô An phạm lỗi, câu này lại được nói ra.

Tôi không thèm nghe hết đã xách vali bỏ đi, nhưng họ không chịu, lao tới giữ tôi lại.

"Cẩn Hạ, con không thể đi được."

"Chị ơi, chị là người duy nhất có thể giúp cả nhà mình, chỉ cần bán công ty của chị đi là được rồi."

Hai người họ lôi kéo tôi, trong lúc giằng co, có ai đó bịt miệng và mũi tôi lại bằng thứ gì đó, mùi hăng nồng xộc vào mũi khiến tôi cảm thấy choáng váng.

Nhanh chóng nín thở, tôi loáng thoáng nghe thấy một giọng nói mơ hồ vang lên bên tai.

"Cẩn Hạ, chỉ cần con ký vào cam kết là được, xin hãy cứu công ty chúng ta đi."

“Mẹ, đừng nói nhảm nữa, mau kéo chị lên xe đi.”

Tôi không tham gia vào chuyện giăng bẫy nhà họ Tô, chưa bao giờ muốn làm hại họ, nhưng sự thật lại giáng cho tôi một đòn nữa, lòng tin nhỏ bé của tôi bị họ dẫm đạp tan tành.

Cả hai cánh tay đang bị họ nắm chặt lấy, thì đột nhiên vai tôi được ôm trở lại, hơi thở nóng hổi quen thuộc áp vào lưng tôi.

"Cẩn Hạ, Cẩn Hạ."

Tôi nắm lấy tay cậu, toàn thân run rẩy, không cầm nổi nước mắt.

"Gọi cảnh sát."

"Gọi cảnh sát đi, Tô Cẩn."

"Được rồi được rồi, Cẩn Hạ, đừng sợ, đừng sợ."

Khi còn nhỏ, tôi luôn nghi ngờ liệu mình có phải là con ruột của mẹ hay không, thậm chí tôi còn lén giấu ít sợi tóc của bà muốn mang đi làm xét nghiệm quan hệ mẹ con.

Sợi tóc đó đã bị tôi giấu kín từ khi tôi còn nhỏ cho đến khi tôi bước vào tuổi thiếu niên, rồi tôi lại tự tay vứt nó đi.

Bây giờ tôi không cần nữa, dù kết quả thế nào tôi cũng không cần nữa.

Tôi nhìn hàng lông mày nhíu lại của Tô Cẩn, nhìn thấy sự lo lắng trong mắt cậu, nước mắt tuôn như mưa: “Tô Cẩn, sao giờ cậu mới tới?”

Tại sao tôi không quen biết cậu sớm hơn, tại sao tôi không đưa cậu về nhà sớm hơn.

Tô Cẩn vội vàng lau nước mắt cho tôi, liên tục xin lỗi: “Đáng lẽ tôi nên về sớm, Cẩn Hạ, là lỗi của tôi, tôi sai rồi.”

18.

Vụ việc được giải quyết nhanh chóng, chiếc khăn tay tẩm thuốc mê và hồ sơ mua bán hiện rõ ràng trước mặt chúng tôi.

Họ không sợ sự việc bị bại lộ, cũng không tin tôi sẽ gọi cảnh sát khiến họ gặp rắc rối nên hoàn toàn không che giấu.

"Có thể làm được không?"

"Chị ấy là chị con, nên chị ấy phải giúp chúng ta chứ mẹ."

"Không phải có hơi quá rồi sao?"

"Sao lại thế được chứ? Công ty của chị ấy vốn là của nhà mình mà."

"Cũng phải, nếu nó không đồng ý thì nó chính là con sói mắt trắng, không thể trách chúng ta được."

Khi tôi nhìn vào ghi âm cuộc trò chuyện của họ, tôi cũng không rõ mình nên cảm thấy thế nào nữa, ngược lại, viên cảnh sát kiểm tra hồ sơ trò chuyện lại đang chửi bới.

“Đây là loại người gì chứ, cái thái độ thiên vị này."

"Còn chụp thuốc mê nữa, lạy chúa tôi, tôi thực sự không hề cảm thấy tiếc cho cô chút nào, cô gái mau chạy đi, đừng qua lại với họ nữa."

Tô Cẩn siết chặt tay tôi, rũ mắt xuống, không biết cậu đang nghĩ ngợi điều gì.

Tô An bọn họ khóc lóc đòi kiện cáo, Tô Cẩn nắm tay tôi, dẫn tôi ra khỏi đồn cảnh sát cách xa bọn họ để đảm bảo: “Bọn họ khẳng định là muốn vào đó (đồn cảnh sát) ngồi.”

Khi về đến nhà, cậu vẫn cái vẻ dở sống dở chết ấy, tôi đá cậu một cái.

"Sao cậu về sớm thế?"

Lần này thay vì thờ ơ như mọi khi, cậu lại nắm lấy mắt cá chân tôi.

"Gọi điện cho em rồi, hôm nay tôi về, lại sợ em bay qua tìm tôi, nên vừa lên đường một cái là phi như bay."

Tôi vùng vẫy để giải phóng cho cái mắt cá chân của mình, nhìn thì tưởng cậu chỉ giữ nhẹ nhàng, thực ra là có dùng chút lực.

Tôi giơ chân đá cậu lần nữa: “Được.”

Cậu đột nhiên ngẩng đầu lên, nói từng chữ một: “Cẩn Hạ, chúng ta không quay lại nữa, chúng ta đi nơi khác kết hôn đi.”

"Không bao giờ quay lại đây nữa."

Tôi sống ở đây từ khi còn nhỏ, trường đại học của tôi cũng ở thành phố này, tôi mắc kẹt ở đây hơn 20 năm và chính tôi cũng từng nghĩ đến việc thoát khỏi nó, nhưng tôi đã thất bại rất nhiều lần, đến mức dần quên đi việc kháng cự.

Tôi nhìn vào mắt Tô Cẩn, chậm rãi trả lời: “Được.”

Buổi tối, tôi bị Tô Cẩn đánh thức, khuôn mặt cậu ẩn trong bóng tối, nhẹ giọng nói với tôi: “Cẩn Hạ, sinh nhật vui vẻ.”

Cậu ấy đặt thứ gì đó cạnh gối tôi, tôi nhổm người dậy với tay bật đèn ngủ.

Món quà treo trong lòng tôi hơn nửa tháng cuối cùng cũng lộ diện trọn vẹn trên tay.

Những viên kẹo tròn được bọc trong giấy gói kẹo màu cam trong suốt, qua lớp giấy gói có thể mơ hồ nhìn thấy thứ gì đó bên trong.

Tôi mở hộp quà lấy ra một viên kẹo, Tô Cẩn hiếm thấy có chút ngượng ngùng: “Ừ thì, đó không phải là thứ gì quá quý giá đâu, Cẩn Hạ, ngày mai em xem cũng được.”

Cậu vừa dứt lời thì tôi đã mở lớp giấy gói kẹo ra.

Một viên kẹo tròn trong suốt được bọc bằng một bức tranh nhỏ.

Đó là khung cảnh của trại trẻ mồ côi, giữa sân có một cái cây to, cánh cửa màu xám.

Cô bé mặc váy trắng đứng trong sân đưa tay ra, cậu bé gầy gò chạy tới trước mặt đám trẻ, ngước mắt nhìn cô gái.

Một vài mảnh vỡ chợt lóe lên trong tâm trí tôi.

"Sao cậu lại đứng ở đây."

Thiếu niên gầy gò ngẩng đầu lên: “Đợi cậu.”

Tôi bước vào mà không ngoái lại: “Đồ ngốc, chẳng phải ngày nào tôi cũng đến đây sao.”

"Bên trong làm bằng bột nếp, còn hình vẽ là do tôi vẽ bằng màu tự nhiên." Tô Cẩn gãi đầu nói: "Ăn được."

"Hồi nhỏ có phải cậu thường đợi tôi ở cổng trại trẻ mồ côi không?"

Tôi gói viên kẹo này lại và bắt đầu bóc một viên khác.

Tô Cẩn hai mắt sáng lên ngẩng đầu, trong giọng nói có chút vui mừng: "Ừ, đúng vậy."

Bức tranh hoàn toàn lộ ra ngoài, chàng trai đứng trên võ đài ngước mắt nhìn cô gái trong phòng phát sóng, bên cạnh võ đài là vô số cái đầu, tưởng tượng như tôi đột nhiên bị hút vào quang cảnh ấy, đang lười biếng nhìn quanh tìm kiếm một người, lại không ngờ lúc ấy cũng có người đang dõi theo tôi.

Từ đó, cậu ấy luôn ngước nhìn tôi.

Mở đến viên kẹo cuối cùng, một chiếc nhẫn kim cương được vẽ bên trong lớp giấy gói trong suốt.

Tôi không khỏi bật cười, vì quá xúc động, tôi cố kìm những giọt nước mắt muốn rơi xuống.

"Cậu thật ngốc, làm sao mà lấy nhẫn ra từ giấy gói kẹo được đây?"

Tô Cẩn giơ tay lau nước mắt trên má tôi, đột nhiên một chiếc nhẫn kim cương xuất hiện như có phép thuật.

"Cẩn Hạ, anh yêu em, đồng ý lấy anh nhé!"

Tôi càng muốn cười hơn khi nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của anh ấy, người đàn ông tốt bụng nào lại cầu hôn trên giường vào giữa đêm thế này? Anh khả năng là mê sảng rồi.

Nhưng khi nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay anh, tôi không nghĩ ngợi gì nữa mà hỏi: “Sao lại có hai chiếc?”

Anh giơ chiếc nhẫn kim cương lên, một bên mặt đá được chiếu sáng bởi ánh đèn đêm dịu nhẹ.

"Bởi vì anh đã mua hai cái."

Xong đời, tôi cũng không còn tỉnh táo nữa rồi.

Nếu không, làm sao tôi có thể vừa nghe câu trả lời của anh đã đưa tay ra, rõ ràng rất vui mừng mà mặt thì vẫn kiêu kỳ thế được.

"Được, em đồng ý."

Trước đây, tôi luôn cảm thấy mình là một con diều, bay lơ lửng trên không nhưng dây lại bị người khác nắm chắc.

Sau nhiều năm loay hoay, tôi quyết định tự mình cắt dây diều, nhưng rồi cứ trôi dạt khắp nơi, cảm thấy mình đang trong mơ hơn là sống ngoài đời thực.

Bây giờ tôi đã hạ cánh rồi, Tô Cẩn, tôi biết mình thực sự đang sống rồi