Chương 7

15.

Tô Cẩn vào nhà, vội vàng đi tới, gọi tên tôi không ngừng: "Cẩn Hạ, Cẩn Hạ."

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu, cậu ngồi xổm xuống, trực tiếp bày tỏ tâm tình: "Cẩn Hạ, tôi thật sự rất vui."

Tôi gấp cuốn sách trong tay lại, hỏi cậu: “Không ghen tị với Tô Thời Nghi nữa?”

Ngay khi câu hỏi này được đưa ra, cậu lại im lặng, hoảng hốt chuyển chủ đề.

“Trình Giản An giúp tôi, nhờ chú của anh ấy làm giáo viên cho tôi, nhưng sẽ phải rời thành phố khoảng một tháng.”

Chú của Trình Giản An là một nhà đầu tư nổi tiếng, ánh mắt nham hiểm thủ đoạn thông minh, Trình Giản An hồi bé đã từng sống với chú ấy một thời gian, giờ anh ta đã trưởng thành, là một con cáo không ai có thể nhìn thấu.

Bây giờ Trình Giản An lại nhờ chú của mình dạy dỗ Tô Cẩn, ngoài tờ cam kết bố tôi dễ dàng ký tên lần trước, Trình Giản An đã mấy lần giúp đỡ, Trình Giản An thật là người tốt bụng như vậy sao?

Tô Cẩn ngoan ngoãn ngồi dưới đất, tôi nghiêng người, từ trong túi cậu lấy điện thoại di động ra, dùng vân tay mở khóa dễ dàng, tìm được số của Trình Giản An rồi bấm gọi.

Tôi đứng dậy khỏi ghế sofa, tùy ý đá vào đầu gối Tô Cẩn, cậu tránh sang một bên nhường đường cho tôi, còn tôi đi vào thư phòng.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, giọng nói tươi cười của Trình Giản An vẫn như thường.

"Tô Cẩn Hạ."

Tôi không muốn nói gì nhiều, chỉ hỏi thẳng vào vấn đề: “Anh muốn gì?”

Giúp đỡ tôi, lại ra sức huấn luyện Tô Cẩn, bảo anh ta không có yêu cầu gì tôi không dám tin.

Đối phương cũng vui vẻ, thẳng thắn nói: “Tôi không muốn gì cả, tôi chỉ mong khi đến lúc đó cậu có thể đến dự đám tang của tôi.”

Sau đó, đầu bên kia điện thoại nhẹ nhàng khiển trách: “Giản An, thằng bé này, con lại nói nhảm nữa rồi.”

Trình Giản An cười nhẹ, xuôi theo câu hỏi của tôi: "Tô Cẩn Hạ, giúp tôi một việc."

"Bệnh nặng lắm sao?"

"Là vấn đề về tim, không biết sẽ ch** lúc nào."

Đầu bên kia điện thoại lại truyền đến một giọng mắng mỏ, anh ta cũng không để ý, vẫn nói tiếp: "Nào, Tô Cẩn Hà, đây là phần thù lao mà tôi muốn."

Thái độ của anh ta kỳ lạ đến mức tôi cũng không biết anh ta đang nghĩ cái gì nữa.

Nhưng tôi chưa bao giờ có hứng thú khám phá suy nghĩ của người khác, nếu phải hiểu suy nghĩ của mọi người thì tôi kiệt sức mất.

Tôi không muốn biết tại sao anh ta lại có thái độ như vậy với tôi, cũng không muốn đi sâu tìm hiểu, vì anh ta kiên trì nên tôi cứ thuận theo mà đi, cũng không mất gì cả.

"Được."

Lúc tôi đi ra ngoài, Tô Cẩn vẫn còn ngồi ở đó, tôi đành ngồi trên một chiếc ghế sofa khác, để điện thoại di động của cậu ấy sang một bên.

Cậu vội đứng dậy giải thích: "Tôi thân thể sức lực đều khỏe, nhưng đầu óc tôi không giỏi nhiều thứ, tôi muốn học hỏi một điều gì đó."

Về mặt này, Tô Cẩn tốt hơn Tô Thời Nghi gấp trăm lần, nếu lúc đó Tô Thời Nghi hỏi người khác, anh ta sẽ biết rằng mua sàn đấu quyền anh không phải là một lựa chọn sáng suốt.

"Cẩn Hạ, chị có muốn đi cùng tôi không? Tôi không đành lòng ở xa chị."

Tô Cẩn lại thẫn thờ ngồi trước mặt tôi, thấp hơn tôi nửa cái đầu, hai tay chống cằm, nhìn tôi đầy mong đợi.

Tôi không biết làm thế nào một người như Tô Cẩn có thể tồn tại được, cậu ấy dường như không nhận thức được sự tủi nhục, bất kể tôi yêu cầu cậu ấy quỳ xuống trước mặt mình, hay khi mây mưa quấn quýt cao trào đến mức quấn cà vạt vào cổ cậu (chị ơi chị làm gì mạnh bạo dữ dzạ), dường như cậu đều không cảm thấy nhục nhã.

Khi tôi ném tiền vào mặt Tô Thời Nghi, Tô Thời Nghi có thể nói: "Cô đang sỉ nhục tôi." Cứ coi như tôi coi thường anh ta đi, nhưng đối với Tô Cẩn, tôi thực sự đang sỉ nhục cậu ấy, trêu chọc cậu ấy, cậu ấy dường như lại không để ý đến nó, thậm chí còn vui vẻ chấp nhận.

Tôi nhấc chân lên, đá vào bắp chân cậu ấy như một con cún và hỏi: “Cảm giác thế nào?”

Cậu ngẩng mặt lên hỏi ngược lại: “Cái gì mà cảm thấy thế nào?” Vẻ mặt cậu bối rối nhưng lại trắng trợn tiến về phía trước, để đầu gối chạm vào đầu gối của tôi.

“Tôi làm vậy với cậu, cậu cảm thấy thế nào?”

Đầu gối của cậu cọ vào đầu gối tôi, cậu liếʍ khóe môi dưới, nghiêm túc trả lời: “Giống như thắng liên tục nhiều trận vậy.”

"Vui mừng?"

Cậu ta lại ngừng nói, sau đó hỏi lại câu hỏi ngu ngốc của mình: "Cẩn Hạ, chị có muốn đi cùng tôi không?"

Tôi phớt lờ sự háo hức của cậu ấy và trả lời: "Không đi."

Cậu xoa xoa đầu gối của tôi, rồi lại tự ôm đầu lắc qua lắc lại, kiên trì hỏi: “Sao chị không đi, Cẩn Hạ?”

"Cậu thấy tôi phiền rồi sao"

Tôi giơ tay đỡ cái đầu đang lắc lư của cậu, tóc cậu mọc nhanh và mềm mại, bây giờ giống như một con nhím bông xù, nhẹ nhàng đâm vào lòng bàn tay tôi.

“Ở đây có mấy vụ hợp tác làm ăn, chúng vẫn chưa được hoàn thiện nên tôi không thể rời đi.”

Tô Cẩn lại vui vẻ xoa xoa tay tôi: "Vậy khi nào chị mới xong việc?"

Đôi mắt cậu sáng lên, không thể che giấu điều gì.

"Sắp đến sinh nhật Cẩn Hạ rồi, tôi đã chuẩn bị quà sinh nhật cho Cẩn Hạ rồi."

Sinh nhật của tôi và Tô An chỉ cách nhau có ba ngày, tôi cũng quên mất bắt đầu từ lúc nào sinh nhật của tôi đã bị bỏ qua.

Thay vào đó, tại bữa tiệc sinh nhật của Tô An, họ mỉm cười gọi tôi: “Cẩn Hạ, nhanh đến đây nào, vừa lúc sinh nhật của con được tổ chức cùng với em gái.”

Nhưng tại sao sinh nhật của tôi lại muộn hơn ba ngày mà không phải sinh nhật của cô ta sớm hơn ba ngày?

Sao phải nhìn gia đình họ vui vẻ mà chúc hai chị em chúng tôi: “Sinh nhật vui vẻ, thêm một tuổi nữa”.

Mà sinh nhật của tôi vốn đã trôi qua rồi, hôm đó tôi cũng không thêm một tuổi nữa, ngày ấy là sinh nhật của Tô An, là cô ta sinh nhật vui vẻ.

Tôi chạm vào đầu Tô Cẩn lần nữa, cậu ấy ngước mặt lên nhìn tôi.

Cậu cảnh cáo: “Đừng hợp tác với nhà họ Tô nữa.”

16.

Nhà họ Tô quá tham lam, thứ mà Trình Giản An đưa cho bọn họ không phải miếng mồi ngon mà là một con dao hai lưỡi.

Trình Giản An giao cho họ một dự án phát triển nguồn tài nguyên khan hiếm, dự án này gây tổn hại nghiêm trọng đến môi trường, hơn mười năm qua đã có vô số tin đồn là sẽ bị cấm nhưng vẫn chưa có văn bản chính thức nào được ban hành.

Rủi ro càng lớn thì lợi nhuận càng cao, nhiều người đổ xô vào đó và nhà họ Tô trước đó cũng đã đầu tư vào các dự án liên quan.

Nhưng lần này Trình Giản An đưa ra dự án không hề nhỏ, quyền lựa chọn đều đặt trong tay bọn họ, rốt cuộc là bọn họ tham lam.

Chuyện này suôn sẻ thì nhà họ Tô có thể tiến lên một tầm cao mới, nhưng thực tế là không thể thực hiện được, Trình Giản An nóng lòng muốn thu tay, chính là bởi vì văn bản ban hành lệnh cấm đã được công bố trước cả đống hồ sơ tài liệu dự án này.

Đến lúc này, mọi nỗ lực lao động sản xuất, đả thông quan hệ đều trở nên vô ích.

Tôi điều hành công ty nhỏ của riêng mình một cách hòa bình, không can dự vào việc của họ, không nhắc nhở họ và cũng không tận dụng cơ hội để giành được cho mình chút lợi ích trong đó.

Tôi đang hoàn tất bản hợp đồng cuối cùng thì Tô phu nhân gọi điện, giọng điệu vẫn trách móc như trước.

"Gia đình gặp rắc rối như vậy, còn không quay về?"

Bên kia điện thoại là tiếng người nói chuyện, di chuyển đồ đạc, ồn ào đến mức dường như bà ấy không nhận ra rằng gần nửa năm nay tôi không về nhà hay tham dự bữa cơm gia đình nữa.

Tôi đứng dậy nhìn bầu trời bên ngoài, một ngày nắng hiếm hoi không một gợn mây, tôi chợt nghĩ đến Tô Cẩn, không biết Tô Cẩn dạo này thế nào.

Cậu ấy rõ ràng là người không giấu được chuyện gì, thế mà lần này tôi hỏi cậu ấy mấy lần quà sinh nhật là gì, cậu ấy vẫn mím môi nhất quyết không khai.

"Có chuyện gì không? Không có thì con cúp máy đây."

Thái độ của tôi khiến Tô phu nhân tức giận, bà đột nhiên suy sụp: “Mau về đây đi. Ở nhà có chuyện lớn, em gái con ngày nào cũng khóc. Con thì tốt rồi, thật sự không về nhà, con…”

Tôi lắng nghe giọng nói giận dữ của bà ấy rồi bình tĩnh ngắt lời.

"Không có gì nữa thì con cúp máy đây."

"Con dám……"

Sau khi cúp điện thoại, con mèo của Tô Cẩn đang quẩn quanh chân tôi.

Bác sĩ nói rằng chứng bệnh sạch sẽ quá mức của tôi là một dạng bệnh về tâm thần, Tô Cẩn lắng nghe còn nghiêm túc hơn tôi, mặc dù người mềm mỏng như vậy nhưng ở phương diện này lại rất cứng rắn, thuyết phục tôi phải vượt qua chứng sạch sẽ trầm trọng này.

Khó chịu nhất chính là con mèo này, trong thời gian đó, Tô Cẩn nhiều lần chứng minh: "Tuần tắm một lần, nhất định sẽ không bẩn", quá phận nhất là sau khi đổ một thân mồ hôi, cậu còn chứng minh với tôi: "Không phải nó sạch hơn tôi nhiều sao?"

Nếu tôi không cho phép nuôi mèo, khi cậu ấy mang về tôi sớm đã vứt nó đi, việc cho con mèo vào nhà là một sự ngầm thừa nhận.

Nhưng Tô Cẩn sẽ không bỏ cuộc cho đến khi tôi trả lời thẳng thắn, cậu ấy quyết không chấp nhận phản ứng im lặng của tôi mà nhất định muốn nghe câu trả lời rõ ràng.

Tôi khuyết thiếu khả năng biểu cảm trên khuôn mặt, cậu ấy dạy tôi cách thể hiện, dạy tôi phải rộng lượng khi đối diện với người mình yêu, không được nói mấy lời mỉa mai.

Mèo cũng giống người thôi, chúng quấn quýt và thích vuốt ve.

Tô Cẩn đã nửa tháng không về nhà, con mèo cứ quanh quẩn dưới chân tôi.

Tôi cũng muốn trực tiếp thừa nhận một lần, rằng tôi nhớ Tô Cẩn.