Chu Ngôn đứng bên cạnh nghe nãy giờ, vất vả lắm mới lắp được cái não của mình lại, nhìn dáng vẻ mà bọn họ nói chuyện, còn xưng chị chị em em rồi ông nội, làm cho cậu rất nghi ngờ mình đã xuyên vào một bộ phim xã hội đen dài tập.
Bơi trong hồ nên rất lạnh, Chu Ngôn đang định nhấc chân đi tới chỗ cũ tìm giày và áo khoác của mình thì cái cô Phi Phi kia đột nhiên gọi cậu lại.
"Anh đứng lại!”
Cả người Chu Ngôn lạnh cóng, đi mua thuốc thôi mà không hiểu sao lại làm người tốt một hồi, bây giờ khá là mất kiên nhẫn, quay đầu thô lỗ hỏi cô: “Cái gì?!”
Tần Phi Phi nhìn thoáng qua Tiểu Báo rồi lại nhìn Chu Ngôn, đột nhiên cúi đầu, như một động vật nhỏ tủi thân mà mếu máo nói: “Anh có thể cho tôi ở lại nhà anh một đêm được không?”
Vừa nói xong, đầu tiên là Chu Ngôn sửng sốt, tiếp theo là tới lượt Tiểu Báo hốt hoảng, vội giữ chặt Tần Phi Phi rồi gào lên: “Chị Phi Phi chị điên rồi hả? Chị có quen người ta đâu! Hơn nữa còn là đàn ông! Đàn ông đấy!”
"Điên cái gì mà điên? Sao cậu biết tôi không quen người ta?” Tần Phi Phi chán ghét hất tay cậu ta ra, kéo cánh tay Chu Ngôn: “Anh ấy là ân nhân cứu mạng của tôi!”
Lúc này tới lượt Chu Ngôn gạt tay cô ra, lùi về sau một bước.
"Cô gái à, tôi không quen biết cô. Khuya rồi, tôi phải về.”
“Được thôi! Anh về đi! Anh về tôi sẽ lập tức nhảy xuống hồ tiếp! Để tôi xem ai ngăn được một đứa muốn chết!”
Giọng Tần Phi Phi to như cái loa, Chu Ngôn không thể không bội phục cô, trời lạnh như vậy, một cô gái gầy yếu ngâm trong nước lạnh lâu thế mà lại có thể khôi phục lại rất nhanh.
Có điều cô gái này điên thật sự, cậu bỗng có chút hiểu, thậm chí còn đồng tình với người đàn ông đã bỏ cô gái đi.
Tiểu Báo nói “Từ từ đã” rồi đi qua bên cạnh gọi điện thoại, sau đó căng da đầu kéo Chu Ngôn đi qua một bên.
"Anh này, thật ngại quá, anh đã cứu chị Phi Phi rồi mà còn làm khó dễ anh như vậy. Có điều chị Phi Phi của chúng tôi...” Tiểu Báo thấp giọng, chỉ cái đầu: “Chỗ này... có chút vấn đề, không thể chịu kí©h thí©ɧ.”
Tiểu Báo lấy bóp tiền trong túi ra, rút một xấp tiền rồi nhét vào trong tay Chu Ngôn: “Tối nay...xin anh... tôi bảo đảm là chỉ có tối nay thôi!”
Thật ra Chu Ngôn không thích xen vào việc của người khác, cũng không phải người hiền lành tốt bụng, có điều bây giờ ai cũng sống không dễ dàng, cậu đã quen làm mọi thứ một mình rồi, nuôi sống bản thân cũng chẳng dễ, không cần phải từ chối tiền, hơn nữa chỉ có một buổi tối mà thôi, xấp tiền kia của Tiểu Báo ít nhất cũng hai ba ngàn, cậu không có lý do gì mà không đồng ý.
Tiểu Báo dùng chiếc xe việt dã màu bạc đưa Tần Phi Phi và Chu Ngôn về nhà cậu. Chu Ngôn sống trong một căn nhà cũ nông thôn, được xây dựng cách đây lâu lắm rồi, nhưng mà khá rộng rãi, trong ngoài có ba tầng.
Chu Ngôn dẫn Tần Phi Phi tới căn phòng trên tầng ba, chỉ vào cái cửa nhỏ đóng chặt kia rồi nói: “Đi tắm trước đi, trong ngăn kéo có quần áo sạch, có cả khăn tắm mới.”
Tần Phi Phi trông điên thật nhưng dù gì cũng là con gái, làm rộn chuyện đến hơn nửa đêm cũng đã sớm cạn kiệt sức lực rồi, vội xỏ dép lê rồi chạy tới phòng tắm, trước khi đóng cửa lại còn phóng khoáng vẫy tay một cái.
Tần Phi Phi tắm tầm nửa tiếng, tắm xong liền bước ra muốn hỏi Chu Ngôn máy sấy tóc ở đâu, nhưng mà không tìm thấy cậu. Cô gọi vài tiếng đều không có ai trả lời, căn nhà to đùng trống trơn, chỉ nghe được vài tiếng vọng. Tần Phi Phi càng thêm sợ hãi, sự kiêu ngạo lúc nãy biến mất tăm, suýt chút nữa thì đã ôm đầu rồi gân cổ hét lên.
“Này, cô làm gì đấy?”
Chu Ngôn đột nhiên xuất hiện ở sau lưng, giọng trầm thấp hỏi một câu làm cho Tần Phi Phi hết cả hồn, cô quay đầu lại nhìn Chu Ngôn, không dám chớp mắt dù chỉ một cái.
"Này?” Chu Ngôn khó hiểu: “Nhìn tôi làm gì?”
Tần Phi Phi hắng giọng: “Tôi và anh, trai đơn gái chiếc ở đây một đêm, tôi cảnh cáo anh trước, đừng có nghĩ đến mấy việc xấu xa. Cũng đừng trách tôi nói chuyện khó nghe, ở thời buổi này, lòng người rất khó dò.”
Cô gái này thật không lễ phép, Chu Ngôn rất cạn lời, đồng thời cũng hối hận khi đã cho cô ở lại đây.
Chu Ngôn vốn không thích lắm lời, cô thích nói sao thì nói vậy đi, dù sao mình cũng chẳng mất miếng thịt nào. Huống hồ... Chu Ngôn quan sát Tần Phi Phi một chút.
Làn da trắng nõn nà, dáng người hình chữ S, đúng thật là có lý do để có ý đồ, nên có ý thức nguy hiểm là bình thường. Chu Ngôn cũng không cần tự đâm đầu vào rắc rối làm gì.
Chu Ngôn nhường phòng cho Tần Phi Phi, mình thì chuẩn bị một cái chăn rồi định xuống tần hai ngủ, Tần Phi Phi lẽo đẽo theo đuôi cậu, hỏi: “Phòng này không phải có đệm chăn sao? Anh lấy mấy cái đấy làm gì?”