Hôm nay Tiêu Đặc chịu trách nhiệm đứng gác. Hắn biết Lâm Lang vừa mới ra ngoài một chuyến, chỉ là không ngờ khi người kia trở lại còn dẫn theo một người.
Khi nhìn rõ bộ dạng của người đó, Vương Ích đứng bên cạnh không nhịn được mà thấp giọng nói: “Có phải tôi đang hoa mắt không, đó là đại thiếu gia nhà họ Khương sao?”
Tiêu Đặc trầm ngâm rất lâu, trả lời một cách khó khăn: “Đúng là anh ta.”
Hai người nhìn nhau, vẻ mặt không thể tin được.
Nhà họ Khương và nhà họ Lâm đã có mối quan hệ tốt từ lâu, là đồng minh trong chính trị và quân sự. Nếu như nhà họ Khương gửi người đến cứu, đó là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng người được gửi đến lại là Khương Nguyên?
Ông lão nhà họ Khương vẫn chưa điên, đó là bảo bối của nhà họ Khương, sao có thể để cậu đến tiền tuyến được?
Tiêu Đặc và Vương Ích tiến lên chào hỏi, lưỡng lự một hồi cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: “Anh đến đây làm gì, còn có viện binh khác không?”
Trong lòng Khương Nguyên cảm khái một hồi, cuối cùng cậu cũng có cơ hội để mở miệng.
Suốt dọc đường Lâm Lang ân cần hỏi han như thể anh mới là người đến cứu viện, còn bản thân cậu mới là người được cứu khiến cậu chẳng thể xen vào một lời nào.
Lâm Lang nhíu mày, nhắc nhở cấp dưới: “Anh ấy cần nghỉ ngơi.”
Khương Nguyên lắc đầu, ngồi xuống cùng mọi người kể lại sự việc một cách chi tiết, đặc biệt là sự phản bội của Khương Cảnh, điều này có thể khiến một số kế hoạch chiến lược bị lộ ra ngoài, tốt hơn hết là mọi người nên chuẩn bị trước.
Các chiến sĩ ở tiền tuyến đang chiến đấu dũng cảm nhưng hậu phương lại có người tranh giành quyền lực, phản bội và bỏ trốn, đây là một đòn giáng không nhỏ.
Vương Ích thở dài: “Không ngờ lại là Cảnh thiếu, cậu ta làm vậy để làm gì?”
Ánh mắt của Tiêu Đặc càng ngày càng giận dữ: “Trước đây thế mà tôi lại xem trọng cậu ta, tưởng là có thể làm bạn bè.”
Sau khi nói xong, ánh mắt hắn nhìn về phía Khương Nguyên trở nên dịu dàng hơn, hoàn toàn không còn vẻ không ưa ra mặt như trước: “Lần trước là tôi sai, đã xúc phạm và hiểu lầm anh, không ngờ anh thực sự có thể vì đội trưởng mà mạo hiểm vào nơi nguy hiểm, tôi phải chính thức xin lỗi anh.”
Tiêu Đặc đứng dậy chào Khương Nguyên, Vương Ích cũng nghiêm túc xin lỗi. Họ đã nhìn nhầm người, không phòng bị để Khương Cảnh có nhiều cơ hội tiếp cận Lâm Lang, thậm chí họ còn bị kích động nảy sinh ác cảm với Khương Nguyên, thật sự quá không nên.
Lâm Lang mặt mày dịu dàng thâm tình nhìn Khương Nguyên: “Tôi cũng rất ngạc nhiên, không ngờ anh lại đến.”
Khương Nguyên hừ lạnh một tiếng, cũng không cảm kích Lâm Lang: “Chỉ là đến xem em chết chưa thôi, mà giờ đã thấy còn sống thì làm ơn ký cái giấy ly hôn đi, cũng đỡ phải làm ra vẻ tuyệt tình.”
Mọi người lập tức trợn tròn mắt, ngạc nhiên.
Ly hôn?
Ly cái gì cơ?