Trong lòng Khương Nguyên cảm thấy bất đắc dĩ, cậu thấy ông Khương trông có vẻ mệt mỏi bèn chủ động chào tạm biệt và rời khỏi nhà chính.
Quản gia kéo Khương Cảnh, người không chịu chấp nhận số phận ra khỏi thư phòng. Nghe thấy tiếng gầm rú không cam lòng của anh ta ở trong sân, phải gọi bảo vệ mới khiến Khương Cảnh không lao vào phòng làm phiền lão gia nghỉ ngơi một lần nữa.
Sau khi trở về, ông Lâm gọi người tín nhiệm của mình vào, nghiêm túc dặn dò: "Những gì Khương Nguyên nói hôm nay, chuyển đạt lại một cách đầy đủ cho Lâm Lang, nhớ là không sót một chữ nào."
Người tín nhiệm vội vã nhận lệnh, nhưng có chút hoài nghi: "Nhưng hiện tại hệ thống liên lạc bí mật của chúng ta chỉ có thể truyền đi một chiều, chúng ta không biết bên kia, nơi đóng quân ngoài hành tinh có thể nhận được không?" Thậm chí không biết liệu còn có người sống sót nào có thể nghe thấy không?
Ông Lâm tựa vào ghế, thở dài một hơi: "Chính vì không biết tình hình cụ thể của phía bên kia, chúng ta mới càng phải chuyển đạt mọi thông tin quan trọng, nếu có thể giúp được chút ít thì đó cũng là điều đáng giá."
Người tín nhiệm cảm thấy nặng nề, không khỏi cầu nguyện cho lực lượng của đội quân kia có thể kiên trì vượt qua khó khăn.
Ngoài hành tinh.
Lâm Lang dựa vào một cây cổ thụ, mệt mỏi tới cùng cực, máu và mồ hôi trên mặt hòa lẫn vào nhau, chảy dọc theo má. Anh chỉ lau qua loa bằng một tay, cơ bắp đã bắt đầu run rẩy.
Lâm Lang thở dài một hơi, cảm thấy cả thể chất lẫn tinh thần đều đang ở điểm sụp đổ. Nhìn quanh, các đồng đội còn sống sót cũng trông rất mệt mỏi, có lẽ thực sự sắp không chịu nổi nữa.
Dường như anh nhớ ra điều gì đó, cúi đầu nhìn chiếc máy liên lạc duy nhất còn sót lại trên cổ tay, hiện chỉ có thể nhận tin nhắn, không thể gửi đi.
Nhưng mặc dù vậy, nó vẫn mang lại sự giúp đỡ lớn lao cho họ, ít nhất là hành tinh A đang tích cực chuẩn bị cho việc giải cứu, khiến mọi người đều có hy vọng sống sót.
Lâm Lang cố mở mắt đã bị máu dính chặt, cố gắng đọc tin nhắn mới nhất, đó là một tin nhắn riêng tư, nội dung là những lời Khương Nguyên đã nói hôm nay tại nhà họ Khương.
Lâm Lang đọc đi đọc lại nhiều lần.
Anh buông tay xuống, im lặng vài giây, bỗng nhiên cười một tiếng.
Thật đáng yêu.
Dùng những lời nói như vậy để kí©h thí©ɧ bản thân, muốn tin đồn nɠɵạı ŧìиɧ lan truyền, tốt nhất là truyền đến nơi đóng quân ngoài hành tinh để kí©h thí©ɧ ý chí sống sót của anh ư? Lâm Lang không nhịn được muốn giữ người đó dưới thân, hôn một cái thật sâu.
Nếu không phải tình yêu sâu đậm, nếu không phải yêu đến chân thành, làm sao có thể khi mọi người đều không dám hy vọng vào sự sống sót của họ, một mực khẳng định anh có thể trở về nhỉ?
Còn nói gì mà nhân cơ hội ly hôn nữa cơ.
Lâm Lang nghĩ, vì người bạn đời biểu hiện tình yêu một cách gượng gạo này, cuối cùng anh phải sống sót trở về.