Chương 20

Khương Cảnh cười lạnh: "Không có lửa làm sao có khói, tin đồn e là cũng có nguồn gốc từ sự thật."

"Câm mồm, chuyện này không thể nói bậy bạ như vậy được." Ông Khương không hài lòng nói.

Khương Cảnh không vội vàng, trong lòng anh ta tính toán thời gian.

Một.

Hai.

Ba.

Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, quản gia có chút băn khoăn, trước đó ông ta đã nhắc nhở quản gia thứ hai ra ngoài coi chừng, sao vẫn để người ta gõ cửa. Ông ta bước lên mở cửa phòng làm việc, vội vàng kêu lên một tiếng: "Nguyên thiếu."

Khương Nguyên bước vào, phát hiện ông Lâm cũng ở đó, trong lòng không khỏi vui mừng, cậu trực tiếp nói với ông Khương: "Bố, con muốn ly hôn."

Khóe miệng Khương Cảnh hơi nhếch lên, nghĩ bụng, cuối cùng cũng đến.

Ông Khương bất đắc dĩ chỉ về phía cửa: "Con ra ngoài đi."

Khương Nguyên rất kiên định: "Đây đã là lần thứ hai, xin bố hãy cho phép con đề xuất ly hôn."

Ông Khương cảm thấy không thở nổi, nhưng nghe thấy bạn già của mình nhẹ nhàng lên tiếng: "Tại sao muốn ly hôn?"

Khương Nguyên nghiêm túc, tỏ ra khổ sở: "Con và Lâm Hiên đã ở bên nhau, vì thế phải cho em ấy một danh phận."

Ông Lâm tiếp tục hỏi: "Tại sao lại chọn đề xuất vào lúc này?"

Tâm trạng ông Khương bình tĩnh trở lại, cũng có chút băn khoăn, trong thời điểm sóng gió này, ai cũng biết lúc này nhà họ Lâm rất dễ nổi giận, không thể chọc vào.

Lý do của Khương Nguyên rất đầy đủ: "Đợi em ấy trở về, con sẽ không thể ly hôn được nữa, vì vậy phải tận dụng cơ hội này để cắt đứt quan hệ mới tốt."

Giọng nói vang dội, rất kiên quyết.

Khương Cảnh nhắm mắt lại, chuyện này đã thành.

Cốt khí của nhà họ Lâm không thể chịu đựng được sự khıêυ khí©h như vậy, chỉ tiếc ở đây là nhà họ Khương, nếu không có lẽ Khương Nguyên sẽ bị đánh chỉ còn nửa cái mạng, sau đó bị ném ra đường.

Một lát sau.

Ông Lâm sâu sắc nhìn cậu, từ từ nói một câu: "Con rất tốt."

Sau đó ông ấy nhìn Khương Cảnh, giọng nói trầm thấp và lạnh lùng: "Yêu cầu của cậu, tôi từ chối, số phận của người nhà họ Lâm không thể trở thành vật phẩm của bất kỳ giao dịch nào."

Nói xong, ông Lâm chào tạm biệt rồi ra cửa đi.

"Đi thong thả nha." Ông Khương chào tạm biệt bạn già, sau đó quay đầu nhìn Khương Nguyên với ánh mắt sâu xa.

Chờ đã, cậu vẫn đợi bị đối phương mắng một trận cơ mà.

Khương Cảnh vẫn không thể tin được, tình huống gì thế này, tại sao nhà họ Lâm không chỉ không tức giận, thậm chí còn khen ngợi Khương Nguyên nhưng lại từ chối bản thân mình.

Anh ta tràn đầy kinh ngạc, còn ông Khương lại không hề ngạc nhiên, ông mỉm cười vỗ vai Khương Nguyên, nói: "Trước đây là bố hiểu lầm con, không ngờ con thực sự rất chân thành."

Khương Nguyên khẽ nhíu mày: "Không phải."

"Ý định của con, chúng ta đều hiểu, con trai ngoan, con trở về trước đi."

Khương Nguyên vẫn muốn biện hộ: "Con…"

"Được rồi, không cần lo lắng, tài năng của Lâm Lang còn nằm đó, bố tin nó sẽ trở về."

Nhưng cậu vẫn còn vài câu nói rất tệ chưa nói mà.