Chương 3

Chương 3

Nội tâm nàng lúc này rối như tơ vò, nàng dứt khoát quay đầu, kiên quyết bước đi.

Lần ly biệt này sợ là không ngày gặp lại.

Ngày thứ ba sau khi nàng rời khỏi ngục thất, trong ngục truyền tới tin tức phụ thân nàng sợ tội tự vẫn. Ngay sau đó Hoằng Tuyên đế hạ chỉ thị trừ Thẩm Nhiêu ra, toàn bộ người còn lại của Thẩm gia đều bị chém đầu để răn đe thị chúng.

Một Thẩm gia lớn như vậy lúc này lại bị diệt môn, toàn bộ tài sản bị tịch thu, cả cơ ngơi ầm ầm sụp đổ, những vinh quang trước đây phút chốc chẳng còn lại gì.

Hoằng Tuyên Đế khai ân cho phép nàng đến nhặt xác cho người nhà, gần như toàn bộ người trong kinh thành đều đang chờ ở đó để cười nhạo nàng.

Thế nhưng vị Thẩm đại cô nương này lại phụ lòng kì vọng của bọn họ, từ đầu đến cuối chỉ thấy nàng mắt lạnh đứng một bên, trấn định như thường mà theo dõi, tựa như mọi chuyện đang diễn ra chẳng có liên quan gì với nàng vậy.

Tổ phụ và nàng nhìn nhau từ phía xa, sau đó ông quỵ xuống đất, sống lưng vẫn thẳng tắp, cất cao giọng nói: “Ngã tự hoành đao hướng thiên tiếu, Khứ lưu can đảm lưỡng Côn Lôn.” (Dịch nghĩa: Ta tự vung đao ngửa mặt cười, đi ở gan dạ hai ngọn Côn Lôn)*

Tổ mẫu than thở: “Vô nhân tín cao khiết, Thuỳ vị biểu dư tâm?” (Dịch nghĩa: Không ai tin điều cao khiết, còn ai bày tỏ hộ nỗi lòng ta?)**

Mẫu thân không buồn không vui, thần sắc kiên quyết nói: “Phục thanh bạch dĩ tử trực hề, Cố tiền thành chi sở hậu.” (Dịch nghĩa: Thẳng ngay mà chết, ấy là chết trong! Tiếc nhận lối mà không biết lối)***

Nhị thúc khóc run lên một cái, nói: “Sao trước khi chết còn phải ngâm thơ, mọi người có phải có tật xấu gì hay không? Vậy ta bây giờ phải nói gì đây? Chúc bản thân sớm tới miền cực lạc, đời sau được đầu thai vào nhà giàu có, chỉ cần ngây ngốc cứ ăn rồi chờ chết là được?”

Tổ phụ trợn mắt trừng hắn: “Tiểu tử vô liêm sỉ, đời sau đi học cho giỏi vào cho ta, nói nhảm cái gì vậy.”

Cuối cùng, ông nhìn về phía Thẩm Nhiêu, ánh mắt hiền hòa, ôn nhu: “Đừng sợ, cũng đừng đau lòng khổ sở, con sau này phải biết tự chiếu cố bản thân thật tốt, đừng nhớ đến chúng ta.”

Thẩm Nhiêu trầm mặc không nói, bất chợt nàng quỳ xuống ngay dưới bậc thang, từ phía xa quỳ lạy, làm một đại lễ, dùng sức dập thật mạnh đầu xuống đất đến mức trán bật máu. Thế nhưng thần sắc nàng vẫn dửng dưng, còn quỳ cảm ơn hoàng ân cuồn cuộn.

Những người Thẩm gia lần lượt đầu rơi xuống đất, máu đỏ nhuộm đẫm pháp trường. Đất trời giờ phút này tựa như nháy mắt trở nên âm u.

Người vây xem xung quanh pháp trường không khỏi thổn thức, lại thấy dáng vẻ không cảm xúc của Thẩm Nhiêu thì không khỏi bàn luận sôi nổi.

“Kia là hạng người gì vậy, người nhà chết nhưng không rơi một giọt nước mắt? Ta đây vừa rồi còn thấy không đành lòng mà rơi lệ này.”

“Hừ, nhà bọn họ còn dùng miễn tử kim bài bảo vệ cho nàng một mạng, không ngờ lại là bảo vệ một bạch nhãn lang.”

“Người không có lương tâm như vậy còn có mặt mũi mà sống trên đời này sao? Không bằng cùng chết theo đi còn hơn.”

“...”

Thế nhưng Thẩm Nhiêu vẫn bỏ ngoài tai những lời bàn tán, chỉ trỏ của người ngoài. Nàng lần lượt mang thủ cấp và thi thể của người nhà lên xe ngựa, dùng hai bàn tay đầy vết máu lái xe ra khỏi nội thành, hướng về phía ngoại thành chạy đi.

Nàng tìm một địa phương hẻo lánh, an tĩnh ở ngoài kinh, lại tìm kiếm một vị trí tốt, xung quanh là thanh sơn lục thủy vờn quanh, đích thị là một địa phương tốt để linh hồn yên nghỉ.

Nàng lấy ra chiếc xẻng đã chuẩn bị từ trước, bắt đầu đào hố trên mặt đất.

Nơi này không có người khác, những đau thương nàng nhẫn nại đã lâu từng chút từng chút mà lộ ra. Dừng động tác trên lại, cả hai tay nàng đang run rẩy, đôi môi cũng không ngừng run lên, cả người nặng nề giống như bị đổ chì vậy, không thể động đậy nổi.

Mãi cho đến khi có người đến lấy đi chiếc xẻng trong tay nàng, nàng mới hoàn hồn lại. Nhìn về phía bên cạnh, là một người đàn ông mặc đồ đen, tóc phía sau được một sợi dây màu trắng buộc lại thành đuôi ngựa, trông giống một thiếu niên lớn lên trong gia đình tốt.

Tạ Cẩn chỉ liếc nhìn nàng một cái, sau đó giúp nàng tiếp tục đào.

Thẩm Nhiêu không có cách nào bình tĩnh giống như vừa rồi nữa, nàng không dám nhìn thi thể của người nhà. Trong lòng đau như xé từng khúc ruột, đau đến mức khiến nàng nghẹt thở, cuộn chặt tay lại thành hai nắm đấm, đầu ngón tay lõm sâu vào lòng bàn tay đến chảy máu: “Ta sẽ không bỏ qua cho bọn họ! Chỉ cần ta còn sống trên đời này một ngày, bọn họ sớm muộn gì cũng phải xuống địa ngục. Thiên đạo bất công, thế thì ta sẽ tự tìm lại công đạo.”

Tạ Cẩn đối với những lời nói này của nàng cũng không cảm thấy ngoài suy đoán, vẫn tiếp tục động tác trong tay: “Ta sẽ che chở nàng, để cho nàng đem những người đó từng bước từng bước kéo xuống địa ngục.”

Thẩm Nhiêu biết nàng đang bảo hổ lột da, có thể, nàng nguyện ý đem thân xác và linh hồn đều giao cho hắn, đổi lấy sự che chở của hắn để nàng có thể sống sót đến ngày trả đại thù.

Chờ đào hố xong, nàng cẩn thận đem thi thể người thân đặt xuống, sau đó đổ chỗ dầu đã chuẩn bị trước ra, mồi lửa, chần chờ một chút mới hạ tay, đem thi thể họ tất cả đều hỏa thiêu.

Cổ nhân có câu nhập thổ vi an, nếu có thể, nàng lại mong linh hồn họ không thuộc về đất đai, không hề bị câu nệ, quản thúc, có thể tự do đi khắp thiên địa.

Thẩm Nhiêu nhìn ngọn lửa đang cháy hừng hực, ánh mắt đầy tia máu, máu tươi từ kẽ tay rỉ ra. Mặc dù chật vật không chịu nổi, khắp người là bùn lầy nhưng lưng nàng từ đầu đến cuối vẫn thẳng tắp, chưa từng cong dù chỉ nửa phân.

Nàng giống như không cảm nhận được đau đớn trên tay, vẫn chằm chằm nhìn ánh lửa. Cùng lúc đó, trong lòng nàng nghiệp hỏa cũng đang đốt lên hừng hực, tràn đầy oán hận, không cam lòng, gần như muốn đem linh hồn nàng thiêu rụi.

Cặp mắt vằn đỏ như muốn nhỏ máu, nàng gằn từng chữ: “Cừu nhân không chết, thanh danh Thẩm gia chưa lấy lại, ta sẽ không bao giờ than khóc.”

Tác giả có lời muốn nói:

[Người mới sách mới, xin chư vị khoan dung! Cường cường, 1v1, vai chính giả trư ăn cọp, bề ngoài nhu nhược nội tâm mạnh mẽ, ngôn cổ văn không có thật, xin miễn khảo cứu!]

* Trích “Ngục trung đề bích” - Đàm Tự Đồng. Sau khi Mậu Tuất chính biến thất bại, đứng đầu phái ngoan cố là Từ Hy thái hậu thả sức bắt bớ tàn sát phái Duy Tân. Có người khuyên Đàm Tự Đồng trốn sang Nhật Bản, ông kiên quyết, nói với vẻ lẫm liệt “Biến pháp các nước thành được, không có nước nào không từ đổ máu mà ra, nay trung quốc chưa từng nghe có người vì biến pháp mà đổ máu, thì đây xin bắt đầu từ Tự Đồng”. Ngày 28-9-1898, Đàm Tự Đồng cùng Đương Nhuệ, Lâm Húc, Lưu Quang Đệ, Khang Quảng Nhân, Chương Thẩm Tú đều bị hại.

** Trích “Tại ngục vịnh thiền” - Lạc Tân Vương. Bài thơ này làm ra thời năm thứ Nghi Phong 3 (678) đời Cao Tông. Đương thời Lạc Tân Vương đang nhậm chức Thị ngự sử, nhân vì dâng sớ bàn luận sự việc chạm đến Vũ hậu, bị dèm pha, vu vào tội tham nhũng hạ ngục.

*** Trích “Ly tao” - Khuất Nguyêna