Chương 2

Chương 2

Cùng hắn ước định, ở chung một chỗ, Thẩm Nhiêu cũng đã xác định rõ, nàng sẽ không cầu danh phận. Nếu có một ngày hắn muốn rời bỏ nàng, nàng cũng tuyệt đối không dây dưa.

Tạ Cẩn đối với chuyện này cũng đã đáp ứng rất sảng khoái.

Nghe Thẩm Nhiêu nói phải vào đại lao thăm cha nàng, chân mày Tạ Cẩn nhíu lại, sau đó nói: “Trước mắt chưa phải thời cơ thích hợp...”

“Chuyện này ngài đã đáp ứng ta.”

Tạ Cẩn trầm mặc một hồi, sau mới nói: “Được.”

Lục Viễn: “...”

Hắn hiện tại giống như phát hiện gian tình của quan trên, chắc sẽ không bị diệt khẩu đâu nhỉ.

Ngục Bắc Trấn phủ ty.

Lão đại nhân cũng đã gần năm, sáu mươi tuổi, hiện đang nằm ở trên chiếu, trên người thì đắp một cái chăn rất dày. Cái người ngày xưa tinh thần phấn chấn, thái độ hăm hở đã hoàn toàn không thấy đâu. Hôm nay một thân già bệnh tật ốm yếu, hai bên tóc mai đã bạc hẳn đi.

Đây chính là Thủ phụ nội các đương triều, Lại bộ thượng thư, đỉnh cao trong điện đại học sĩ, Thẩm Đoan.

Thẩm Nhiêu quỳ xuống bên cạnh cha, hốc mắt nàng đỏ lên. Đôi tay đặt trên đầu gối siết chặt. Tuy nói Tạ Cẩn đã đáp ứng nàng, không dụng hình với phụ thân.

Nhưng nhìn xem, đến nay mới có mấy ngày mà người đã ngã bệnh đến vậy.

Trong lòng nàng không tránh khỏi hoảng sợ.

Người đang ngủ say chợt run rẩy mí mắt, chậm rãi mở mắt ra. Mặc dù dáng vẻ tiều tụy mê man nhưng ánh mắt vẫn trong veo, thanh minh. Thẩm Đoan nhìn về phía con gái, thấy nàng đang mặc quần áo của Cẩm y vệ thì không khỏi sửng sốt, ngay sau đó thì gắng gượng đứng dậy.

Thẩm Nhiêu vội vàng đỡ ông ấy.

“Hôm nay đang lúc đầu sóng ngọn gió, con không nên đến chỗ này! Con vào đây bằng cách nào?” Thẩm Đoan tuy sốt cao. nhưng đầu óc vẫn còn có thể suy nghĩ rõ ràng, thông suốt.

Thẩm Nhiêu ngẩn ra, ánh mắt lóe lên, sau đó rũ mắt xuống nói: “Con cầu xin Thái tử biểu đệ.”

Thật ra lúc này Thái tử không ở trong kinh thành, nếu không thì nàng sẽ không đến nỗi không tìm được ai giúp đỡ, cũng không còn đường hi vọng, buộc phải tìm đến Chỉ huy sứ Cẩm y vệ Tạ Cẩn.

“Thẩm gia hôm nay trong mắt quần thần chính là loạn thần tặc tử, Thái tử điện hạ nên bo bo giữ mình mới đúng, không nên dung túng con đến gặp ta, ài.” Thẩm Đoan ngồi xếp bằng xuống, liên tục than thở.

“Cha, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?” Phụ thân là dạng người gì chứ? Nguyên lão hai triều, làm quan thanh liêm, xử sự công chính, đối đãi với mọi người đều là thái độ khiêm tốn đúng mực.

Một vị quan như vậy, vô luận là trong trăm quan hay trong mắt trăm họ đều là một vị quan tốt, người như vậy làm sao có thể là mưu nghịch được?”

Thẩm Đoan thở dài: “Cây càng cao thì gió càng lay, chỉ là ta không nghĩ tới ngày này lại đến nhanh như vậy. Ta còn chưa được nhìn thấy con và đệ muội con trưởng thành.”

Bàn tay già nua nhẹ nhàng đặt lêи đỉиɦ đầu nàng, cười khẽ: “Thẩm gia có miễn tử kim bài, có thể bảo vệ con bình an. Còn có đệ đệ, muội muội của con nữa, chúng còn nhỏ tuổi, bệ hạ cũng sẽ không gϊếŧ chúng. Như vậy đã là rất tốt rồi, rất tốt rồi.”

Thẩm Nhiêu cố nén chua xót trong lòng. Nàng không có cách nào nói cho phụ thân rằng đệ đệ, muội muội đã qua đời rồi, hôm nay tro cốt cũng đã sớm theo gió tan vào thiên địa. Hít sâu một hơi, nàng cắn răng nói: “Rốt cuộc là kẻ nào, kẻ nào đã hại chúng ta!”

Thẩm Đoan hơi cau mày, tựa vào vách tường rồi rơi vào hồi tưởng, lát sau mới nói: “Thứ phụ Nội các Dương Quang Tổ, Trưởng công chúa... Thụy Vương? Đại khái đều có phần chăng. Thẩm gia đối với Thái tử mà nói chính là trợ lực quá lớn, vi phụ tạo thành trở ngại quá lớn cho bọn họ trên con đường phía trước. Kết quả này xảy ra thực ra cũng không quá ngạc nhiên. Chỉ là vi phụ vô cùng hổ thẹn, là ta đã liên lụy đến mọi người.”

Thẩm Nhiêu chỉ thấy lòng đau như cắt, hai mắt đỏ ửng lên, nhìn sắc mặt bình thản của cha tựa như dù một khắc sau phải tan xương nát thịt ông vẫn có thể giữ vững dáng vẻ bình tĩnh này, nàng thực sự không đành lòng nhìn tiếp, vội quay đầu đi, cả người run rẩy: “Con nên làm gì bây giờ, phải làm thế nào mới có thể cứu người, cứu tổ phụ, tổ mẫu, mẫu thân, nhị thúc...”

“Ta không muốn mang những thứ này tạo thành gánh nặng cho con, cũng đừng cố chấp việc báo thù, bảo vệ bản thân an toàn vẫn là tốt nhất. “Nhân sinh tự cổ thuỳ vô tử, lưu thủ đan tâm chiếu hãn thanh” (Tạm dịch: “Đời người trước nay nào ai không phải chết, tấm lòng son ta để lại sử sách mãi khắc ghi” - Trích “Quá Linh Đinh dương” - Văn Thiên Tường). Điều ta tiếc nuối nhất chính là làm hỏng thanh danh Thẩm gia. Là vi phụ thẹn với liệt tổ liệt tông, thẹn với mấy người tổ phụ của con.”

Người cứng rắn như Thẩm Đoan lúc này cũng không nhịn được mà rơi lệ, trong lòng là nỗi áy náy vô hạn, ho khan vài tiếng, nói: “Vi phụ không mong con đại phú đại quý. Chỉ mong con cùng đệ đệ, muội muội có thể sống một đời bình an, vui vẻ. Ngày sau hãy cách xa kinh thành này, cách xa triều đình này ra, tìm một nơi an vui mà sống.”

“Phụ thân.”

Trong lòng Thẩm Nhiêu vô cùng đau đớn, quỳ xuống hành một đại lễ với phụ thân. Lúc dập đầu xuống đất cũng là lúc mấy giọt lệ rơi xuống, nàng cắn chặt răng, bờ môi cũng đang run rẩy.

Từ bên ngoài cửa ngục. Tạ Cẩn mặc kim phi ngư phục màu đỏ thẫm chẳng biết đã bước tới từ lúc nào, đứng bên cạnh lạnh lùng theo dõi, hắn trầm mặc một hồi lâu mới lên tiếng: “Thẩm cô nương, đến lúc nên rời khỏi đây rồi.”

Thẩm Đoan không khỏi cảnh giác nhìn về phía Tạ Cẩn, sắc mặt nghiêm túc, trầm giọng nói: “Đa tạ Chỉ huy sứ đã để tiểu nữ vào đây, mong rằng ngài sẽ không đem chuyện hôm nay báo cho bệ hạ cùng và ngoài biết, lão phu tại đây xin đa tạ.”

Tạ Cẩn lười biếng nhấc mi, đáp: “Hạ quan hôm nay không hề gặp qua Thẩm cô nương.”

“Đa tạ.”

Thẩm Đoan nói xong thì cúi lại gần phía Thẩm Nhiêu, thấp giọng nói: “Tạ Cẩn người này tuy lòng dạ ác độc, tâm tư nhỏ nhen nhưng đối với bệ hạ lại hết lòng trung thành, cũng được coi là một lương thần. Chỉ là dù cho như vậy con cũng phải cách xa người này một chút, hắn quá mức nguy hiểm.”

Thẩm Nhiêu nghe vậy có hơi ngượng ngùng. Nàng làm sao dám nói cho phụ thân của mình biết, rằng chiếc thuyền Tạ Cẩn này mình đã bước lên rồi. GIờ đây nàng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu vâng lời để cho phụ thân yên tâm.

Thẩm Đoan dặn dò nàng thêm mấy câu rồi để nàng nhanh chóng rời đi, đừng quay lại nữa.

Biết không thể tiếp tục ở lại chỗ này, Thẩm Nhiêu gian nan đứng dậy, hốc mắt ê ẩm nóng lên, nàng xoay người, khó khăn cất bước đi ra ngoài. Lúc đến cửa ngục thì nàng thấp giọng nói: “Nếu bệ hạ không có ý chỉ, xin ngài đừng dụng hình đối với phụ thân ta. Ông đã có tuổi rồi, không chịu nổi những hình phạt tàn khốc ấy nữa. Cầu xin đại nhân hãy để cho ông mang theo thể diện mà rời đi.”

Tạ Cẩn nói: “Những gì đáp ứng nàng, ta nhất định sẽ thực hiện.”

“Đa tạ.”

Thẩm Nhiêu đi về phía trước mấy bước, nâng tay lên nắm chặt vạt áo, chỉ thấy l*иg ngực đau tức không chịu nổi, không nhịn được mà nhìn về phía sau một cái, thấy phụ thân vẫn đang nhìn mình mỉm cười hiền lành, khẽ phất tay một cái, thật giống như những ngày bình thường ông ở nhà chờ nàng trở về vậy.