Chương 7: Muốn rời khỏi anh? Chậm rồi! (H-)

Ngày tiếp theo.

Sắc mặt Tô Oánh trắng bệch, mí mắt có phần sưng lên.

“Ngày hôm qua cậu làm gì? Sao lại có dáng vẻ này?” nhân lúc nghỉ ngơi, Tần Duyệt lo lắng hỏi han cô.

Tô Oánh lắc đầu, “Chỉ bị mất ngủ thôi”

“Hôm qua cậu mệt như vậy sao có thể mất ngủ được? Không lẽ cậu bị bệnh?”

“Không có, chỉ là việc nhỏ thôi.”

Tô Oánh xoa ấn đường, trên người vẫn mặc trang phục đóng phim, dựa người vào ghế, “Đến lúc cần kêu tớ, tớ nghỉ ngơi một lát.”

Tối qua, sau khi Phong Kình rời đi, cô không ngủ được, vẫn suy nghĩ cả đêm, cô không tin được mình và Phong Kình lại kết thúc như vậy

Nhưng cô cũng thấy may mắn, có lẽ sau này cô sẽ được tự do hơn.

Trước kia hạnh phúc thế nào, một câu chia tay, về sau đều là người lạ.

“Oánh Oánh, Oánh Oánh...”

Tô Oánh mơ màng đứng dậy, “Đến lượt tớ hả?”

Tần Duyệt cẩn thận nhìn cô: “Không phải, là... Phong tổng đến tìm cậu.”

Tô Oánh ngẩn ra, Tần Duyệt nói Phong tổng, không phải Phong Kình đấy chứ?

“Oánh Oánh, chút nữa cậu đừng đau lòng, thật ra nếu không có cơ hội này, Phát ca chắc chắn sẽ tìm cho cậu một nhân vật khác.”

“Hả?” Tô Oánh nghe thấy giọng điệu của cô ấy, có chút nghi ngờ, “Có ý gì?”

Tần Duyệt cắn môi, nhẹ giọng nói: “Phong tổng vừa đến đây, anh ta nới muốn đổi cậu đi, còn nhân vật của cậu... Giao cho Bạch Liên.”

Tay Tô Oánh lạnh đi, sắc mặt của cô trắng đến nỗi gần như trong suốt, cô nghĩ đến lời Phong Kình nói khi rời đi ---- “Anh sẽ làm cho em phải đến cầu xin giống như trước khi!”

“Oánh Oánh...”

“Tớ không có việc gì.” Tô Oánh đứng lên, trước mắt của cô như tối sầm lại, Tần Duyệt đứng bên cạnh nhanh chóng đỡ cô.

Tô Oánh ổn định thân thể, cười khổ, “Bị tụt huyết áp.”

“Oánh Oánh.” Mũi Tần Duyệt chua xót, “Cậu có ổn không?”

“Cậu đi nói với Vận ca, bộ này tớ không diễn nữa, việc đổi người cũng không có ý kiến.”

Tô Oánh khẽ cười, “Không cần khiến anh ấy khó xử, cũng nói với sư huynh một câu, để bọn họ không phải lo lắng, tớ đi toilet một chút.”

Sư huynh có lẽ rất lo cho cô, theo tính anh ấy, có khả năng sẽ đi cãi nhau với Phong Kình.

Vận ca là đạo diễn, anh ta có ơn với cô, Tô Oánh không muốn anh ta khó xử.

Tần Duyệt lo lắng nhìn cô: “Oánh Oánh, cậu thật sự không có chuyện gì chứ?”

Tô Oánh lắc đầu, Tần Duyệt không để lộ chuyện của cô và Phong Kình, có nhiều người không biết Tô Oánh là bạn gái Phong Kình, dù bọn họ đã ở bên nhau một năm.

“Phía trước hình như có cãi nhau, cậu đi nói chuyện đi.”

“Được, tớ đến nói với bọn họ.” Tần Duyệt nhìn sắc mặt cô đã bình thường trở lại, lúc này mới rời đi.

Tô Oánh nhìn bóng dáng cô ấy, lát sau mới đi đến toilet.

Đứng trước gương trong toilet, cô nhìn sắc mặt tái nhợt của mình, cười khổ một tiếng, Phong Kình thật sự muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt sao?

Để cô đi cầu anh, hừ.

Dù thế nào đi nữa, cô cũng không đi tìm anh.

“A, đây không phải Tô tiểu thư của chúng ta sao? Sao lại tiều tụy như vậy.”

Lúc Tô Oánh đang thất thần, liền nghe thấy một thanh âm trào phúng mình.

“Ai da, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch này, đáng thương quá.” Bạch Liên đi đến trước mặt cô, khuôn mặt trang điểm tinh xảo đang đắc ý không thôi, “Sao còn chưa đi thay đồ, về sau nhân vật này chính là của tôi.”

Tô Oánh nhìn khuôn mặt đắc ý của tôi, trong mắt đều là châm chọc, loại vai hề nhảy nhót này còn dám đến coi thường mình.

Cô lười cãi nhau với cô ta, xoay người ra khỏi toilet.

“Đừng đi!” Bạch Liên kéo cổ tay cô, kéo Tô Oánh lại, “Tô Oánh, không phải bình thường đều là bộ dáng cao cao tại thượng sao? Sao không đứng dậy đi? Thế nào, hiện tại Phong Kình không cần cô nữa, cô liền thành chó nhà có tang hả?”

Tô Oánh hất tay cô ta ra, sắc mặt tái nhợt đầy vẻ khinh thường: “Bạch Liên, cô ở trong mắt tôi, chính là con bọ hung, hành vi của cô, chính là phát ra hương vị của con bọ hung đó, bố thí ánh mắt coi thường cho cô tôi cũng lười, cô có tư cách gì châm chọc tôi?”

Sắc mặt Bạch Liên vừa hồng vừa trắng, sau đó nắm chặt tay lại, ngước mắt nhìn cô: “Trông bộ dáng Tô tiểu thu cao cao tại thượng như thế, nhân vật của cô, nam nhân của cô cũng thuộc về tôi, giờ còn kiêu ngạo như thế, thật là ghê gớm.”

“Giống như lời tôi nói, bọ hung và đồ ăn của bọ hung cũng như nhau, không có gì để tôi hâm mộ, nếu cô thích, cứ cầm đi.”

Tô Oánh xoay người đi, lại đâm vào một cái ôm ấm áp, cô liền thấy sắc mặt xanh mét của Phong Kình.

Tô Oánh nắm chặt góc áo của mình, lướt qua anh đi ra ngoài, nhưng lại bị người kia nắm chặt tay kéo về

“Tô Oánh, lời em vừa nói có ý gì?” Phong Kình đè nén lửa giận của mình, anh càng nắm chặt lấy tay cô.

Cô lại dùng đồ vật kia hình dung mình, còn nói Bạch Liên muốn thì cầm đi, Phong Kình anh là đồ vật sao?

Tô Oánh nỗ lực bình ổn tâm trạng, cô ngước mắt nhìn anh, đầy vẻ trào phúng: “Ý trên mặt chữ, Phong tiên sinh nếu không hiểu, Bạch tiểu thư có thể giải thích cho anh, cô ta hiểu rất rõ.”

Bạch Liên thấy Phong Kình đến liền kinh sợ, lời cô ta vừa nói Phong Kình đều nghe được?

Cô ta có chút lo lắng, chính cô ta rõ ràng, mình và Phong Kình không có quan hệ gì cả.

Hôm nay có bánh nhân thịt trên trời rơi xuống, cô ta rất cao hứng, nhân vật của Tô Oánh rất tốt, nếu để cô ta bắt được, nhất định có thể nổi hơn hiện tại.

Hơn nữa, đoạt được đồ của Tô Oánh, cô ta rất cao hứng.

Phong Kình không kiềm được lửa giận, cái gì gọi là anh thuộc về Bạch tiểu thư?

“Buông tay.” Tay Tô Oánh bị nắm đau, khuôn mặt cô nhăn lại, “Phong Kình, buông tay!”

Lúc này Phong Kình mới phát hiện cô bị đau, anh nhanh chóng buông lỏng tay, thấy cổ tay cô đỏ bừng, anh có chút đau lòng, sau đó lại phỉ nhổ chính mình, nữ nhân không biết tốt xấu này, anh muốn khiến cô hai bàn tay trắng, cuối cùng chỉ có thể dựa vào mình!

“Bạch tiểu thư, phiền cô rời đi, tôi có chuyện muốn nói với cô ấy.” Phong Kình lạnh mặt nhìn Bạch Liên, lời nói vừa rồi của cô ta anh đều nghe thấy.

Nhưng bây giờ không phải thời điểm nói chuyện này, anh muốn xử lý nữ nhân này trước.

“Được, được...” Bạch Liên có chút sợ hãi bộ dáng hiện tại của Phong Kình, cô ta nhanh chóng dẫm gót giày rời đi.

Tô Oánh cố hết sức muốn rút tay ra, nhưng làm cách nào cũng không bỏ được.

“Tô Oánh!” Phong Kình kéo cô vào một phòng toilet, đem cửa đóng lại, đẩy cô ngồi trên bồn cầu, “Anh đối xử với em quá tốt, cho nên em mới coi anh như không có gì đúng không.”

Phong Kình nhìn chằm chằm vào đôi mắt ướt dầm dề kia, lại nhìn đôi môi đỏ thắm, anh liền mở khóa thắt lưng, kéo khóa quần tây ra.

Tô Oánh đứng lên muốn ra ngoài, nhưng lại bị anh đẩy xuống, mắt cô đỏ bừng, “Phong Kình, chúng ta chia tay rồi!”

Anh muốn làm gì cô rất rõ ràng.

Phong Kình lấy côn ŧᏂịŧ cương cứng trong quần ra, ánh mắt âm u nhìn cô, “Tô Oánh, anh nói cho em biết, hiện tại em muốn rời đi đã chậm rồi!”

Trong lúc Tô Oánh đang hoảng sợ, anh liền ấn đầu cô xuống, đâm côn ŧᏂịŧ to lớn vào miệng cô.