Chương 4

Nhìn ánh mắt của Tần Thừa Thích, Mục Thư Du cảm thấy có chút ngờ ngợ

Nàng biết mình nhan sắc của mình cũng khá xuất chúng, nhưng đối với người

đã

từng nhìn thấy

không

ít mỹ nhân như Tần Thừa Thích hẳn là cũng

không

có gì lạ lắm chứ, làm gì đến nỗi cứ nhìn mình như thế. Có lẽ nàng bị hoa mắt chăng.

Nhưng lời thiên tử hỏi

không

thể

không

đáp, Mục Thư Du đành phải

nói:

“Thần thϊếp thấy Phúc Hân ngoan ngoãn hiểu chuyện nên nhất thời vui vẻ quá mức, diện kiến quân vương cần phải lễ độ đoan chính, mới vừa rồi là thần thϊếp thất lễ, mong Hoàng thượng thứ tội.”

“Thái phi có tội gì đâu, người và trẫm vốn là chỗ thân thích, nay Bình Khánh vương

đã

ra

đi, trẫm tất nhiên phải chăm sóc cho Thái phi chu đáo.”

Tần Thừa Thích nhìn Mục Thư Du mỉm cười, Triệu Huy

đã

chết, đương nhiên

hắn

phải chăm sóc cho Mục Thư Du,

không

thể để cho đóa mẫu đơn quý giá này héo rũ úa tàn được.

đang

nói

chuyện

thì

thấy Hoàng hậu Hách thị dẫn theo

một

đám phi tần ra nghênh đón, mọi người rối rít quỳ xuống thỉnh an.

“Tất cả đứng lên

đi.” Tần Thừa Thích thuận miệng

nói

một

câu, sau đó

đi

về chính điện của Hoàng hậu.

Chờ

hắn

an tọa, Hoàng hậu cũng an vị bên cạnh, Mục Thư Du và các phi tần khác cũng theo phẩm cấp lần lượt ngồi xuống.

“Hoàng thượng hôm nay sao lại có hứng thú như vậy, mới giờ này

đã

đến chỗ thần thϊếp.” Hoàng hậu dâng trà cho Tần Thừa Thích cười hỏi.

“Ngày hôm qua trẫm nghỉ ngơi tại chỗ Ngọc Sung hoa, nàng ấy muốn tới đây gặp Thái phi, đúng lúc trẫm cũng nhiều ngày chưa tới thăm Hoàng hậu nên

đi

cùng nàng ấy. Thân thể nàng

không

tốt, nhớ chú ý tịnh dưỡng nhiều,

không

nên làm việc quá sức, có chuyện phiền lòng

thì

nói

với trẫm, trẫm làm chủ cho nàng.”

Hách thị nghe Tần Thừa Thích quan tâm, trong lòng vừa mừng rỡ vừa kích động, nhưng nét mặt vẫn đoan trang: “Thần thϊếp biết rồi, tạ Hoàng thượng quan tâm.”

Mục Thư Du thừa dịp đế hậu

đang

hàn huyên, nhìn sang Mục Thư Yến ngồi ở hàng cuối.

Mục Thư Yến vừa rồi còn khí thế ngẩng cao đầu, nay nét mặt lại có chút thất lạc.

Cũng khó trách, tuy

nói

Tần Thừa Thích dẫn theo nàng cùng nhau đến chỗ Hoàng hậu rất nở mày nở mặt, nhưng chỉ ngồi xuống liền thấy được địa vị cao thấp,

sự

đắc ý vừa rồi cũng chẳng là gì.

“Tối hôm qua trẫm đến chỗ Ngọc Sung hoa sao

không

thấy Thái phi, nghe nàng

nói

Thái phi đến chỗ Hoàng hậu, sao lại như vậy?” Tần Thừa Thích chuyển hướng sang

nói

với Mục Thư Du.

Mục Thư Du thu hồi ánh mắt, chỉ cảm thấy vấn đề này càng khó trả lời,

nói

ra nguyên do

sẽ

càng lúng túng.

Hoàng hậu bèn nhanh chóng giải vây: “Hồi bẩm Hoàng thượng, Thái phi là đến trò chuyện cùng thần thϊếp, hơn nữa Thái phi vô cùng

yêu

mến Phúc Hân cho nên mới thường lui tới. Ngày hôm qua ở tới tối muộn, sợ quấy rầy Hoàng thượng nghỉ ngơi, nên mới ngủ lại chỗ thần thϊếp.”

Tần Thừa Thích gật đầu: “Hoàng hậu nghĩ

thật

chu đáo. Đúng lúc hôm nay có mặt đầy đủ hết, trẫm có lời muốn

nói. Bình Khánh vương Thái phi là quả phụ của biểu thúc trẫm, luận thân phận ngoại trừ Cao Thái phi và những người khác của tiên hoàng lưu lại,

hiện

trong cung trẫm chỉ có

một

trưởng bối là Thái phi. Lúc biểu thúc còn sống trẫm

không

thể thường xuyên gặp mặt tiếp đãi, nay Thái phi vào cung, trẫm chỉ dặn dò các nàng phải cư xử lễ phép với người, giúp Thái phi bớt phiền muộn cũng chính là vì trẫm phân ưu. Nếu như ai khiến Thái phi

không

vui, chính là kiếm chuyện với trẫm,

đã

hiểu chưa?”

Mọi người thấy Tần Thừa Thích đột nhiên

nói

năn nghiêm túc, đều có chút sợ hãi, nhất loạt đứng dậy hành lễ tuân mệnh.

“Trẫm

đã

nói

thế, liền bắt đầu làm từ bây giờ. Ngọc Sung hoa tính tình nhân hậu lại là muội muội của Thái phi, phẩm vị

không

thể qua thấp, hôm nay Hoàng hậu cũng ở đây, trẫm phong Ngọc Sung hoa thành Ngọc Chiêu nghi, ban thưởng Hòa Ninh điện.”

Nghĩa là từ nay Mục Thư Yến

sẽ

là chủ nhân của Hòa Ninh điện, hơn nữa nàng

một

lần tăng ba cấp,

thật

sự

là quá nhanh!

Tất cả mọi người đều cảm thán vận may của Mục Thư Yến, muốn biết ngọn nguồn bên trong, xem thử mình kém chỗ nào còn người ta hơn chỗ nào.

Mục Thư Yến vui mừng trong kinh ngạc, Hoàng thượng

không

chỉ cùng nàng

đi

đến cung của Hoàng hậu, lại còn phong thưởng cho nàng, vinh quang và thể diện này

thật

hiếm có! Vì vậy, nàng nỗ lực khắc chế tâm tình vui sướиɠ của mình, bình tĩnh quỳ xuống tạ ơn, biểu

hiện

vô cùng tự nhiên trang nhã.

Lúc đứng dậy, nàng có chút kích động liếc nhìn tỷ tỷ, chỉ thấy Mục Thư Du cũng

đang

nhìn mình mỉm cười, nàng cũng

nhẹ

nhàng cười đáp lại

một

tiếng rồi ngồi xuống chiếc ghế

đã

được di chuyển về phía giữa.

Quả nhiên vừa phong vị cho Ngọc Sung hoa Thái phi liền vui vẻ, ánh mắt Tần Thừa Thích liếc nhìn nụ cười

trên

mặt Mục Thư Du là

đã

biết nước cờ này của mình có hiệu quả.

“Trẫm còn có việc, các nàng cứ trò chuyện

đi, Hoàng hậu hãy chuẩn bị đêm nay thiết yến tại Tử hương các, trẫm muốn mở tiệc chiêu đãi Thái phi.” Hách thị vội vàng đáp lời, đoàn người đứng dậy cung tiễn Tần Thừa Thích rời

đi.

Tần Thừa Thích

đi

rồi, các phi tần rối rít chúc mừng Mục Thư Yến, duy chỉ có Thục phi và Văn phi là bất động, Thục phi

không

tỏ vẻ gì quay sang

nói

chuyện với Hoàng hậu. Nhưng Văn phi

thì

không

được vậy, nàng ta mở miệng cười nhạo: “Thư Yến muội muội

thật

là cao tay, chỉ

một

đêm liền có thể khiến Hoàng thượng cao hứng như thế, nghe

nói

Ngọc Phù quốc có kỳ thư chuyên viết hậu cung diệu thuật,

không

biết muội muội có bằng lòng chia sẻ cho tỷ muội chúng ta

không?”

Những người khác nghe xong đều cười mà

không

nói, lời này của Văn phi



ràng châm chọc Mục Thư Yến dùng thủ đoạn quyến rũ Hoàng thượng, thuận tiện chê bai cả Ngọc Phù quốc.

Hoàng hậu Hách thị khẽ nhíu mày: “Văn phi

nói

năn cẩn thận, ý chỉ của Hoàng thượng muội

không

nghe thấy sao? Thái phi vẫn còn

đang

ở đây mà muội dám

nói

lời vô lễ vậy hả.”

Văn phi lúc này mới nhận thức được nàng

đã

hạ thấp cả Bình Khánh vương Thái phi, lập tức đứng dậy thỉnh tội.

Mục Thư Du lại

không

thèm để ý: “Lúc chưa vào cung

đã

nghe danh Văn phi nương nương là người

nói

chuyện thẳng thắn , hôm nay vừa gặp quả đúng như thế. Chỉ là Ngọc Phù quốc cũng

không

có kỳ thư gì, chắc là Ngọc chiêu nghi hiểu tâm ý Hoàng thượng thôi.”

Văn phi nghe xong chỉ vén áo thi lễ, lại trừng Mục Thư Yến

một

cái rồi mới tức giận về chỗ ngồi.

Hoàng hậu giải tán mọi người, chỉ giữ lại Mục Thư Du

nói

chuyện với mình.

Từ chỗ Hoàng hậu

đi

ra, Văn phi liền ghé chỗ Thục phi.

“Mục Thư Yến kia

thật

sự

là quá thủ đoạn, chỉ

một

buổi tối chẳng những chính thức có cung điện, ngay cả phân vị cũng tăng vượt cấp như thế. Tỷ tỷ có biết đầu đuôi ra sao

không?”

Nàng

thật

nghĩ

không

ra, vốn chỉ thị tẩm

một

lần sau

không

được chú ý nữa, tại sao Mục Thư Yến có thể gặp may như vậy.

Thục phi cười khẽ: “Muội còn

không

hiểu sao? Hôm qua tại sao Hoàng thượng lại nghỉ trưa ở Hòa Ninh điện,

không

phải la do gặp được Thái phi sao. Hoàng thượng vẫn còn

đang

nhớ tới Bình Khánh vương, lúc xuất giá còn cố ý an bài buổi lễ tại Ngu thành, hơn nữa phái người

đi

tìm bốn phương, có thể thấy được Hoàng thượng coi trọng vị biểu thúc như thế nào.

Huống chi Bình Khánh vương vốn là hoàng đệ của tiên hoàng, đối với tiên hoàng luôn trung thành tận tâm, còn lập được công lao to lớn, Hoàng thượng có thể

không

để ý sao? Bình Khánh vương

đi

du ngoạn khắp nơi, Hoàng thượng muốn tỏ lòng hiếu tâm cũng

không

có cơ hội. Nay đột nhiên mất, tất nhiên Hoàng thượng

sẽ

xem trọng Mục Thư Du, hai chị em Mục gia đơn giản là chỉ lợi dụng thân phận Thái phi để được lợi.”

Văn phi gật đầu, sau đó vừa tức vừa

nói: “Muội chỉ là

không

ưa dáng vẻ đắc ý của Mục Thư Yến, theo Hoàng thượng đến chỗ Hoàng hậu

thì

có gì đắc ý, mới thị tẩm được hai lần

đã

không

coi ai ra gì, sau này

sẽ

còn ngang ngược thế nào đây.”

Thục phi nhìn vẻ mặt tức giận Văn phi thở dài: “Đúng vậy, Mục Thư Yến có cái ô là Bình Khánh vương Thái phi, dù chúng ta nóng ruột cũng

không

còn cách nào, ta thấy rất có khả năng nàng ta được Hoàng thượng chuyên sủng, muội muội hãy cẩn thận,

không

nên đắc tội với người ta, nếu

không

sẽ

không

có kết quả tốt đâu.”

“Nực cười! Muội đường đường là phi tần nhị phẩm, còn ả chỉ là

một

Chiêu nghi nho

nhỏ, ả làm gì được muội. Muội

không

gây phiền toái cho ả là may ả lắm rồi, chẳng lẽ còn muốn muội phải cung kính thi lễ? Cứ coi như ả ta có tỷ tỷ để dựa dẫm

thì

đã

sao, làm gì có đạo lý Thái phi được quyền can thiệp vào chuyện hậu cung chứ. Dù Thái phi là trưởng bối của Hoàng thượng, cũng chỉ là ngoại thích, muội đây mới là người của Hoàng thượng!”

Thục phi lắc đầu: “Muội muội à, sao muội vẫn nghĩ

không

thông vậy. Chuyện này

không

phải muội cứ

không

đυ.ng tới hai người họ là xong. Muội suy nghĩ

một

chút

đi, Bình Khánh vương bệnh chết tại Kỷ quốc các người, khó tránh chuyện Thái phi còn trẻ mà phải thủ tiết, giận chó đánh mèo lên người muội. Ta

nói

muội nên bớt bớt

một

chút, tránh xa hai người họ mới là thượng sách. Thái phi tuy là ngoại thích nhưng vì Hoàng thượng

một

lòng muốn báo hiếu Bình Khánh vương nên dời hiếu tâm sang người khác, ta thấy Mục Thư Yến chính là muốn dựa vào vị tỷ tỷ này bay lên ngọn cây.”

Văn phi nghe xong tức đến giậm chân: “May là có tỷ tỷ nhắc nhở,

không

thì

muội cũng chẳng nghĩ tới, Mục Thư Du kia



ràng là số mạng

không

tốt. Lúc đầu vốn

không

ai thèm lấy,

hiện

tại lại phải thủ tiết, còn muốn đem chuyện này đổ lên người muội. Sao nàng ta

không

nghĩ nếu

không

phải Bình Khánh vương chết ở Kỷ quốc

thì

sao biết được thi thể kia trôi về đâu mà tìm chứ. Tỷ tỷ

không

cần phải lo lắng, muội suy nghĩ kĩ rồi, nếu Mục Thư Yến muốn đối phó với muội, chi bằng muội sớm đề phòng, muội cũng

không

tin trong lòng Hoàng thượng Kỷ quốc chúng ta

không

bằng Ngọc Phù quốc

nhỏ

bé kia!”

Tiễn Văn phi

đi, cung nữ bên người Thục phi vội dâng cho nàng chén trà, nịnh nọt

nói: “Nương nương

thật

thông minh.”

Thục phi khinh miệt

nói: “Đoàn Hương Huyên bản tính nóng nảy, chỉ mới châm lửa, nàng ta liền bị lợi dụng. Mục Thư Yến

không

đáng lo, chỉ có danh hiệu Bình Khánh vương Thái phi của Mục Thư Du mới khó đối phó. Ngọc Phù quốc cho rằng gả

đi

một

trưởng công chúa chính thống có thể bảo vệ được quốc gia của mình sao.

thật

buồn cười! Sớm muộn gì Ngọc Phù quốc cũng là vật trong túi của Nam Chích quốc ta.”

“Đúng vậy, Hoàng thượng đối xử tốt với nương nương tốt nhất. Hậu cung mặc dù đông phi tần, nhưng ngoại trừ Hoàng hậu, nương nương là người ở vị trí cao nhất. Có vật gì tốt cũng là nương nương chọn trước, khỏi

nói

cũng biết Hoàng thượng đối với Nham Chích quốc quan tâm nhiều đến thế nào,

không

phải đều vì nương nương sao.”

Thục phi nở nụ cười: “Ngươi biết ăn

nói

lắm, hoa tai này thưởng cho ngươi, làm việc cho bản cung chu đáo, ngươi

sẽ

càng được thưởng khá.”

“Vâng, nô tỳ tuân theo chỉ dạy của nương nương.”

Hiểu Huệ cảm thấy

thật

may mắn khi được

đi

theo vị chủ tử này. Theo quy định của hậu cung, những công chúa hay nữ nhi thế gia các nước bất luận phẩm cấp thế nào đều

không

được dẫn theo nô tỳ hồi môn vào cung.

Cho nên tất cả nô tài ở đây đều xuất thân từ hậu cung Hòa Hi quốc, các cung nhân được phân phối tùy ý, nếu hầu hạ trúng

một

vị chủ tử được sủng ái, phần thưởng khi làm tôt việc tất nhiên

không

cần phải

nói.

Lấy bản thân nàng làm ví dụ, có thể ở bên cạnh hầu hạ Thục phi được sủng ái nhất này, ngày thường trong cung ai thấy nàng mà

không

khách khí chào hỏi đôi câu, đến lúc có chuyện nhờ vả cũng

sẽ

được hoan nghênh hơn.

***

Mục Thư Du ở chỗ Hoàng hậu nghỉ trưa mới trở về Hòa Ninh điện, cùng Mục Thư Yến ăn mừng chuyện vui hôm nay.

“Muội muội, Hoàng thượng đối với muội rất quan tâm, muội phải biết nắm bắt thời cơ,

không

được làm việc tùy hứng. Đêm nay nếu có thể khiến Hoàng thượng ở lại

một

đêm

thì

càng tốt. Tỷ ở đây lâu cũng bất tiện,

không

thể lúc nào cũng đến cung của Hoàng hậu tá túc. Đêm nay yến tiệc xong, nhân lúc cửa cung chưa đóng tỷ

sẽ

quay về vương phủ. Muội mới được tấn phong, tỷ

không

thể ở lâu trong cung, để mọi người khỏi dị nghị.”

Mục Thư Yến có chút

không

nỡ: “Muội có được vinh quang ngày hôm nay toàn nhờ

sự

giúp đỡ của tỷ tỷ. Vốn mong tỷ tỷ có thể theo giúp muội vài ngày, dạy muội

một

cứ điều cần thiết. Nhưng mà lời tỷ

nói

cũng có đạo lý. Vậy muội cũng

không

ép, để muội sai người chuẩn bị vài món trang sức, tỷ tỷ chờ đến khi mãn tang kỳ nhớ đeo.”

Mục Thư Du biết muội muội muốn cám ơn mình, nên cũng

không

từ chối.

Hai chị em

đang

vui vẻ,

thì

Hoàng hậu và các phi tần sai cung nhân đưa lễ vật tới. Có người còn đích thân tới chúc mừng. Mục Thư Yến nghe cả đống lời ca ngợi nịnh hót, dù rất hãnh diện nhưng cũng may là

trên

mặt

không

lộ vẻ tự mãn.

Đêm đến, phàm là các phi tần có chút địa vị đều mặc trang phục lộng lẫy dẫn theo cung nữ thái giám đến Tử hương các. Lúc này hương thơm son phấn bay khắp phòng, mọi người tốp năm tốp ba tụ tập

một

chỗ vô cùng náo nhiệt.

“Hiếm khi các muội có dịp vui vẻ, bản cung cũng

không

quản các muội, khi nào Hoàng thượng tới nhớ phải trang nghiêm trở lại cũng

không

muộn.” Hoàng hậu Hách thị cũng thấy vui, vừa uống trà lại

nói

chuyện nhà với Mục Thư Du.

Mục Thư Du luôn thích yên tĩnh, nếu ở Ngọc Phù quốc lúc nàng

đã

sớm dùng lý do đau tim để

không

đến dự. Nhưng hôm nay

thật

không

thể trốn, Thống đức đế vì nàng mà thiết đãi yến tiệc, ai cũng có thể

không

đến ngoại trừ nàng.

một

lát sau có tiểu thái giám chạy vào bẩm báo

nói

Tần Thừa Thích

đã

đến cửa. Trong phòng liền yên tĩnh trở lại, mọi người đều tự sửa sang lại dung nhan, nín thở chờ thánh giá.

Mục Thư Du cũng đứng cúi đầu sau lưng Hoàng hậu.

Khi Tần Thừa Thích vào, tất cả mọi người

đã

đồng loạt quỳ xuống.

“Trẫm cố ý

không

để người

đi

trước bẩm báo, là vì

không

muốn mọi người quá câu nệ, hôm nay là gia yến, tất cả đứng lên

đi.”

Hách thị cười

nói: “Mặc dù Hoàng thượng đồng tình nhưng cũng

không

thể phá bỏ phép tắc.

“Hoàng hậu

nói

đúng lắm, hôm nay thiết yến vì Thái phi, Thái phi an vị cạnh trẫm

đi, Thục phi ngồi kế bên.”

Thục phi lập tức cười duyên: “Hoàng thượng chỉ lúc này mới nhớ tới thần thϊếp, Thái phi là khách thần thϊếp tất nhiên phải hầu hạ

thật

tốt.”

Tần Thừa Thích thấy Mục Thư Du ngồi cạnh bên phải mình

thì

mới cười

nói: “Trong hậu cung ai chẳng biết tửu lượng của Thục phi, huống chi Thái phi là khách quý của trẫm, chỉ có Thục phi mới có thể tiếp đãi chu đáo nhất.”

Sắc mặt Thục phi ửng hồng, Hoàng thượng có thể ở trước mặt Hoàng hậu khen ngợi nàng, dĩ nhiên là nàng vô cùng sung sướиɠ.

“Trẫm trước kính Thái phi

một

ly.” Tần Thừa Thích nâng ly lên.

Mục Thư Du cũng vội vàng nâng ly, đối với Tần Thừa Thích thi lễ

một

cái liền uống hết rượu, Tần Thừa Thích thấy vậy cũng uống cạn ly.

Chính thức khai yến, cổ nhạc hợp tấu, trong điện vũ cơ tung bay,

không

khí lập tức thêm phần náo nhiệt.

Đầu tiên Thục phi kính Mục Thư Du ba ly, sau đó

âm

thầm ra hiệu cho Hiểu Huệ,Hiểu Huệ lập tức cúi đầu lui xuống.

không

lâu sau, những phi tần khác thay nhau đến kính rượu Mục Thư Du, Mục Thư Du khổ

không

thể tả, kiếp trước tửu lượng nàng cũng kha khá, trong công việc xã giao

không

ít, chỉ là chưa từng uống

không

ngừng nghỉ như vậy. Nhưng mà chuyện này liên quan đến mặt mũi các vị phi tử,

không

uống chính là

không

nể mặt người ta, cho nên chỉ có thể gắng gượng.

Thục phi ăn xong

một

miếng mới vỗ tay

nói: “Ai da, ta

không

nên cứ ngồi mãi ở đây, mọi người tranh nhau mời rượu Thái phi, ta cũng

không

thể chiếm chỗ như vậy, các muội lần lượt từng người lại đây, ta

sẽ

không

cản trở nữa.”

Vừa

nói

xong, Thục phi liền đứng lên tìm chỗ khác ngồi, trong lòng cười thầm: Trước hết cứ cho ngươi chịu chút khổ sở, cho ngươi biết thủ đoạn của Bản cung!

Vừa rồi nàng ra hiệu chính kêu Hiểu Huệ

đi

khuyến khích các phi tần phía dưới đến mời rượu Mục Thư Du, các nàng ấy tuy biết



không

nên chuốc người khác quá chén, nhưng Thục phi

đã

ra chỉ ý, ai dám vì

một

người ngoài như Thái phi mà đắc tội với Thục phi chứ. Vì vậy từng người bọn họ đành phải lần lượt cầm ly đến kính Mục Thư Du.

Tần Thừa Thích cũng cạn ly với vài phi tử, Hoàng hậu gắp thức ăn cho Tần Thừa Thích xong

thì

không

cho người đến kính rượu nữa. Sau đó đích thân Hoàng hậu nâng ly vừa uống vừa trò chuyện cùng mọi người.

Tần Thừa Thích xoay người nhìn Mục Thư Du, nửa người nàng

đã

mềm nhũn mà vẫn còn cố gắng tiếp rượu của mọi người,

hắn

cảm thấy buồn cười.

“Các nàng

không

thấy Thái phi

đã

say rồi sao, còn kính rượu gì nữa.”

Người phía sau nghe thấy thế, lập tức cúi đầu lui xuống.

“Thái phi đúng là

đã

uống nhiều rồi. Ăn chút gì

đi

đã, trẫm sai người bưng canh giải rượu đến đây.”

Tần Thừa Thích nhìn ánh mắt mê ly của Mục Thư Du, sắc mặt nàng như

một

quả đào tươi, mỗi động tác tay chân đều phong tình vạn chủng, hàm súc

không

nói

nên lời,

hắn

nhịn

không

được ngồi gần hơn.

“Hồi bẩm Hoàng thượng, thần thϊếp nhất thời cao hứng uống hơi nhiều, khó chịu trong người, kính xin Hoàng thượng cho phép thần thϊếp rời tiệc trở về nghỉ ngơi.” Đầu óc Mục Thư Du quay cuồng còn muốn hành lễ, tay vịn thành bàn sợ mình quá chóng mặt

sẽ

vô tình thất thố.

“Thái phi về chỗ nào nghĩ ngơi, trẫm đưa người

đi.” Trong lòng Tần Thừa Thích mềm mại,

không

dấu vết kéo tay nàng, rút ly cái ly

trên

tay nàng ra.

Mục Thư Du nỗ lực ổn định hơi thở, mở to hai mắt

nói: “Thần thϊếp lập tức trở về vương phủ,

không

dám làm phiền thánh giá. Như Lan, ngươi

đi

Hòa Ninh điện xem mọi thứ

đã

thu dọn

đã

xong chưa, nhân lúc cửa cung chưa khóa nhanh chóng xuất cung.”

Tần Thừa Thích nghe Mục Thư Du

nói

thế, nụ cười

trên

mặt tắt dần, Hoàng hậu biết



Hoàng thượng coi trọng vị Thái phi này, nếu

không

sao có thể kêu mình thiết yến, vì vậy vội can ngăn: “Thái phi sao lại gấp gáp rời cung như vậy, chẳng lẽ bản cung có chỗ nào sơ suất, có gì

không

phải Thái phi cứ

nói, Thái phi vội vàng xuất cung thế này Hoàng thượng chẳng phải

sẽ

trách tội bản cung sao!”

Đầu óc Mục Thư Du

không

tỉnh táo, nhất thời cũng

không

biết làm sao ứng phó với lời của Hoàng hậu, nàng

thật

sự

muốn trở về vương phủ sống

một

khoảng thời gian thong dong, rồi trở lại chiến đấu cũng

không

muộn. Nàng còn cả

một

đời dài phía trước, hẳn là nên biết kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, chứ ở trong cung này cứ phải

nói

chuyện xử

sự

quá giữ lễ chẳng phải rất mệt mỏi sao.

“Hồi Hoàng hậu, Thái phi từ

nhỏ

mắc bệnh tim, chắc là hôm nay uống rượu hơi nhiều nên bệnh cũ tái phát, kính xin Hoàng hậu tìm

một

nơi yên lặng cho Thái phi nghỉ ngơi

một

chút.” Mục Thư Yến thấy tỷ tỷ khó xử, đột nhiên nghĩ ra

một

cái cớ.

“Bệnh tim của Thái phi có nặng lắm

không, có từng gọi thái y khám chưa, người đâu,

đi

truyền hai thái y đến đây.” Tần Thừa Thích lập tức lo lắng, bệnh tim có thể nặng

nhẹ

tùy thể trạng, người vì mắc bệnh này mà toi mạng

hắn

cũng

không

phải chưa thấy qua.

Mục Thư Du vội vàng ngăn cản: “Bệ hạ

không

cần mời thái y, thần thϊếp mắc bệnh từ

nhỏ, ở Ngọc Phù quốc gặp biết bao danh y cũng

không

chuẩn ra bệnh, chỉ cho

một

ít thuốc bổ cường thân thôi, thần thϊếp chỉ cần yên lặng

một

chút là

sẽ

ổn.”

Tần Thừa Thích thấy Mục Thư Du thực

sự

không

có gì đáng ngại, liền kêu Vu Trung phái người

đi

đốt lò sưởi ở hậu điện cho Mục Thư Du đến nghỉ ngơi.

Mục Thư Du nằm

trên

giường, chờ cái khác cung nhân kia rời khỏi mới dặn dò Như Ý: “Ngươi

đi

xem Như Lan bên kia thế nào,

đi

nhanh về nhanh

không

được trễ nãi!”

Tiểu nha đầu Như Ý lập tức gật đầu chạy đến Hòa Ninh điện.

Mục Thư Du thở dài ra

một

hơi, cuối cùng được thanh tĩnh, chờ đến khi trở về, vương phủ

sẽ

là thiên hạ của mình, có thể

không

cần nhìn sắc mặt của người khác, vì vậy nàng nhắm mắt chờ Như Ý trở lại.

Cũng

không

biết qua bao lâu, Mục Thư Du cảm giác được bên cạnh có người, nàng chỉ cho là Như Ý

đã

trở lại, cũng

không

mở mắt, mở miệng hỏi lúc chất giọng còn khàn khàn: “Sao rồi, đồ đạc

đã

thu dọn xong chưa?”

“Thái phi cứ như vậy vội vã rời trẫm mà

đi

sao?”

Mục Thư Du nghe được giọng

nói

này

thì

toàn thân giật bắn lập tức mở mắt ra. Đúng là Tần Thừa Thích

đang

ngồi ở

trên

giường bên cạnh mình, còn cúi đầu mỉm cười, hơn nữa khuôn mặt

anh

tuấn của

hắn

còn cách mình rất gần.