Quyển 1 - Chương 7

Nhưng vào lúc này, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra.

Tất cả mọi người trong phòng đều lặng ngắt lại vì vị khách không mời mà đến này.

“Mày thật đúng là âm hồn không tiêu!” Tóc Dài phản ứng lại đầu tiên, giận dữ muốn đi lên túm lấy thân mình đang siêu vẹo của Lý Thịnh Mân. Không biết có phải do Lý Thịnh Mân đã uống rượu vào không, mà bộ dạng thư sinh, nhã nhặn như vậy lại có sức mạnh lớn tới mức đẩy ngã cả gã kia. Tóc Dài lảo đảo lùi lại phía sau, khuôn mặt chợt tối đen lại. Hắn thở hổn hển, tức giận muốn xông lên lần nữa, lòng tôi chợt hoảng hốt, thân mình căng thẳng cứng đờ lại.

“Khoan đã!” Tiếng nói của Đường Diệc Diễm vang lên trên đỉnh đầu tôi.

Hắn buông tôi ra, đứng lên, dáng vẻ nhàn nhã.

“Cậu cho là dây dưa có thể giải quyết được vấn đề sao? Cậu có thể hỏi xem cô ta có đồng ý quay lại với cậu không?” Đường Diệc Diễm thong dong đi đến trước mặt Lý Thịnh Mân.

Tôi cười nhạt, thì ra hắn cũng biết không thể miễn cưỡng cơ đấy, chỉ biết đối với người khác như vậy, còn với tôi lại không làm thế.

“Tôi không muốn!” Ả ta lạnh lùng đứng lên, “Tôi đã nói rồi, chúng ta đã kết thúc, anh thật đúng là lưu manh, muốn tôi chết phải không?” Nghĩ rằng có Đường Diệc Diễm làm chỗ dựa, ả ta tỏ ra vô cùng kiêu ngạo, cũng quá mức tuyệt tình!

Tôi ngồi ở góc đó, nhìn thấy khuôn mặt của Lý Thịnh Mân trở nên xanh mét.

Từ đầu tới giờ, cậu ấy chưa hề nhìn tôi, cũng chẳng biết cậu ấy có phát hiện ra tôi không nữa.

“Ba!” Thanh âm cực kì quen thuộc với tôi, không ngờ rằng cậu ấy cũng có lúc đánh con gái.

“Tần Như Thực, đây là quà chia tay tôi tặng cô!” Nói xong, Lý Thịnh Mân liếc Đường Diệc Diễm một cái, sau đó chợt nhìn về phía tôi, trong mắt chứa đầy kinh ngạc.

Tôi vội rụt cổ lại, cúi đầu xuống.

“Diệc Diễm, hắn ta đánh em!” Tần Như Thực bụm một bên mặt, hai mắt sưng đỏ ngước nhìn Đường Diệc Diễm, khóc lóc kể lể.

Đường Diệc Diễm không chú ý đến cô ta, mà theo ánh mắt của Lý Thịnh Mân quay đầu lại, chậm rãi nhìn về phía tôi.

Sự băng lạnh trong mắt hắn cũng đủ làm cho tôi sợ đến mức dựng tóc buốt xương.

Tôi khẩn trương nắm chặt tay lại, cắn môi dưới. Chân lại nhịn không được khẽ run lên.

Mùi thuốc súng tràn ngập trong không khí.

Đường Diệc Diễm nhìn tôi, từ từ tiến lại gần, ngồi xuống bên người tôi, cánh tay vươn tới ôm chầm lấy vòng eo của tôi.

Hơi thở của hắn quanh quẩn bên tai tôi, môi khẽ cắn vành tai của tôi, tôi đờ người, một cảm giác khủng bố lan khắp toàn thân, tôi thậm chí không dám nhìn hắn, chỉ biết cúi đầu.

Tay hắn nắm lấy bàn tay đang run rẩy của tôi, niết chặt.

“Nói chuyện với nó cho tử tế đi!” Cầm lấy ly rượu trên mặt bàn, Đường Diệc Diễm nhìn tôi, nhẹ nhàng hôn lên trán tôi một cái.

Lập tức có vài người vây quanh Lý Thịnh Mân. Tóc Dài vừa đánh một quyền đã làm cho Lý Thịnh Mân ngã xuống đất. Cơ thể tôi chợt căng thẳng, muốn đứng dậy nhưng bàn tay lại bị đè lại gắt gao. Đường Diệc Diễm không hề nhìn tôi, mà lạnh lùng chăm chú xem cảnh tượng trước mắt, khoé miệng nhẹ nhàng cong lên, “Không cần xúc động! Xúc động… sẽ kí©h thí©ɧ… ma quỷ!”

Tôi ngẩn ra, khó chịu khép mắt lại, cảm giác được hắn dùng sức nắm chặt tay tôi, tiếng mắng chửi của những người đó cùng với tiếng kêu rên của Lý Thịnh Mân liên tục truyền đến bên tai.

Ma quỷ, ma quỷ lãnh huyết!!!

oOo

“Nôn!” Tôi ghé vào bồn cầu khó nhọc nôn khan. Tay nặng nề đánh vào bàn đá cẩm thạch sáng bóng.

“Bành” một tiếng, vậy mà chiếc đồng hồ trên tay vẫn không có chút hư hao.

Dạ dày co rút điên đảo từng trận, đau đớn không chịu nổi!

Vừa rồi tôi nhìn thấy cảnh Lý Thịnh Mân bị đánh đến nỗi thương tích đầy mình, máu tươi đỏ sẫm từ trong miệng cậu ấy tràn ra, mùi máu dày đặc bao trùm khắp không gian.

“Nôn!” Nghĩ đến đây, tôi lại vịn chặt bồn cầu, nôn một trận điên đảo, cho đến lúc ngay cả một chút sức lực cũng không còn, mềm nhũn trượt xuống đất.

Lúc này, một đôi tay luồn qua nách tôi, nhẹ nhàng ôm lấy.

Giây tiếp theo, tôi đã yên vị ngồi trên bàn ngọc lưu ly, đối diện với Đường Diệc Diễm.

“Không thoải mái sao?” Giọng điệu thân thiết nhưng tôi hoàn toàn không nhìn ra một chút lo lắng nào trên mặt hắn.

Trên khuôn mặt hắn chỉ có sự lạnh lùng như băng tuyết!

Thân mình tôi run lên, không nói gì.

“Ngay cả sức nói chuyện cũng không có?” Hắn đặt cằm lên trán tôi, tay bắt đầu vói vào trong áo tôi.

Tôi vô lực nhắm mắt lại.

Hắn lại vùi đầu xuống cổ tôi, lạnh lùng nói, “Hay là bởi vì… đau lòng?”

“A!” Vừa dứt lời, bàn tay hắn trượt xuống ngực tôi, khẽ véo một cái, tôi lập tức đau đến chảy cả nước nước mắt.

“Không phải!” Tôi biết, bây giờ không nên chọc giận hắn.

Hai mắt đẫm lệ, tôi phe phẩy đầu, cắn chặt răng, cố không cho nước mắt rơi xuống.

Đường Diệc Diễm đứng dậy, nhìn tôi, “Không phải? Vậy thì tại sao hắn lại nhìn chằm chằm em? Vừa rồi em còn khẩn trương đấy thôi, hai người quen biết?” Tay hắn giảm lực đi một chút, chuyển sang vuốt ve nhẹ nhàng, nhưng vẫn nguy hiểm như vậy.

“Em thấy cậu ta bị bạn gái đá, thấy tội nghiệp cậu ta… chỉ muốn đưa cậu ta đến gặp bạn gái nói chuyện thôi!” Tôi yếu ớt giải thích. “Diệc Diễm, em không lừa anh… thật sự…”

Đường Diệc Diễm phức tạp quan sát tôi một lượt, đột nhiên hắn mạnh mẽ hôn lên môi tôi, trằn trọc mυ"ŧ vào, tay lại một lần nữa vỗ về chơi đùa nơi mềm mại của tôi. Tôi cảm nhận được tiếng thở dồn dập của hắn, hắn đem chân tôi đặt quanh hông, làm cho thân dưới của tôi chạm vào vật cứng rắn của hắn, tiếp tục công thành đoạt đất.

Lúc này, tiếng nói sợ hãi của Tóc Dài ở ngoài cửa vang lên. “Lão…Lão đại!”

Đường Diệc Diễm buông tôi ra, chú ý đến áo của tôi, đem tôi dựa vào ngực hắn, lên tiếng, “Vào đi!”

Tóc Dài đi vào, liếc nhìn hai người chúng tôi, lập tức bối rối cúi đầu xuống, khuôn mặt ngăm đen hiện lên một tia đỏ ửng, bất cứ ai nhìn tôi lúc này cũng có thể phát hiện ra khuôn mặt ửng hồng của tôi còn nhiễm một chút tìиɧ ɖu͙©.

“Lão…đại, tên tiểu tử kia đánh chết cũng vẫn nói… nói hắn không quen biết chị d… không quen biết Diệp…” Suy nghĩ mất một lúc lâu, cũng không biết nên xưng hô với tôi thế nào cho phải, Tóc Dài ngẩng đầu lên, chỉ tay vào tôi “Không biết cô ấy!”

Tôi hít mạnh một hơi, cảm giác được thân mình của người đang đứng trước mắt lập tức cứng đờ.

Đường Diệc Diễm quay đầu lại nhìn tôi, khoé miệng xẹt qua một tia cười lạnh, “Duyệt Duyệt, hắn đối với em thật đúng là rất thâm – tình đấy!!!”

Tôi không có gì để nói, Lý Thịnh Mân cũng chỉ vì muốn bảo vệ tôi, chỉ là… Cậu ấy không hiểu, đôi khi nói dối có ý tốt cũng sẽ làm cho người khác gặp hoạ!!!

Tôi cúi đầu, nghe được tiếng Đường Diệc Diễm nặng nề nói với Tóc Dài: “Đi ra ngoài… Lôi nó đến trước cửa!”

Thân thể tôi cứng đờ, sợ hãi siết chặt lấy vạt áo.

Không rõ hắn muốn làm gì…!

“Duyệt Duyệt…” Hắn bắt đầu lẩm bẩm gọi tên tôi, giọng điệu vẫn lạnh lẽo!

Tôi ngẩng đầu, bất lực nhìn hắn, nhìn chăm chú vào điểm sáng đang ngưng tụ trong mắt hắn, tay lại càng siết chặt hơn. Đường Diệc Diễm chậm rãi tiến tới gần tôi, ngón tay lặng lẽ mơn trớn hai bên má đang trở nên tái nhợt của tôi. “Duyệt Duyệt… Là do anh không thoả mãn em sao? Tại sao em còn muốn nhìn những thằng khác!” Dứt lời, ngón tay của hắn đột ngột tăng thêm lực, tay kia vặn bung đùi của tôi ra.

Tôi run rẩy thân mình, khẽ lắc đầu.

Bên ngoài cửa cánh cửa kia, tôi nghe thấy tiếng giãy dụa của Lý Thịnh Mân, còn cả tiếng Tóc Dài đang quát tháo.

“Duyệt Duyệt! Để cho hắn ở ngoài đó nghe được tiếng kêu của em đi… tiếng kêu làm cho người ta mất hồn!” Khoé miệng của Đường Diệc Diễm lạnh lùng cong lên, tôi trừng lớn hai mắt.

Hắn muốn…!

Quả nhiên, Đường Diệc Diễm bắt đầu tao nhã cởi thắt lưng. Từ từ, chậm rãi…

Không, tôi sợ hãi lắc đầu, không cần, không cần!

Đường Diệc Diễm đã cởi bỏ xong dây lưng, một tay túm lấy tôi đang ngồi trên bàn ngọc lưu ly kéo xuống dưới, đem tôi dựa vào cửa toilet. Bên ngoài, chỉ cách có một lớp cửa là đám người kia và cả Lý Thịnh Mân.

Dưới thân, vật cứng rắn của Đường Diệc Diễm đã ngang nhiên đặt ở bụng tôi, tay luồn vào trong váy tôi, kéo qυầи ɭóŧ của tôi xuống.

“Không…không…Diệc Diễm…” Tôi chống đẩy, hắn muốn lấy phương thức không thể chịu nổi này đến tra tấn tôi sao? Không cần…không cần!!!

Đường Diệc Diễm dùng một tay giữ chặt lấy đôi tay đang giãy dụa của tôi, làm cho tôi kề sát vào cửa.

“Đông” một tiếng.

Sau đó tay kia kéo khoá quần xuống.

Không cần, không cần, tôi run run khép hai chân lại, không cần như vậy!

Không cần làm nhục tôi như vậy!

“Mở ra…” Tiếng nói của Đường Diệc Diễm bắt đầu lộ vẻ uy hϊếp. Đôi ngươi âm trầm hung dữ nhìn tôi, “Là như thế này, hay là để cho bọn họ tận mắt nhìn thấy đây. Em tự mình chọn đi!”

Tôi cắn chặt môi, hắn làm được, Đường Diệc Diễm, anh không phải người!!!

Tôi khẽ tách đôi chân đang run rẩy ra, nước mắt cùng với sự khuất nhục đồng thời rơi xuống.

Đường Diệc Diễm hung hăng tiến vào cơ thể tôi, buông tay tôi ra, giữ chặt hai chân của tôi, quấn quanh vòng eo hắn.

Nặng nề mà va chạm, phía sau cánh cửa vang lên từng âm thanh xâm nhập, còn cả tiếng hắn gầm nhẹ.

Ngoài cửa, ngoài cửa đều có thể nghe được!

“Kêu…kêu ra cho tôi!!!” Đường Diệc Diễm vừa không ngừng va chạm cơ thể tôi, vừa rống giận quát, tay hắn nắm chặt mái tóc tôi, khuôn mặt vặn vẹo.

“Kêu ra!!!”

Tôi vội vàng cắn chặt răng, từ từ nhắm hai mắt lại, vô lực thừa nhận sự va chạm của hắn.

“Kêu ra cho tôi…” Đường Diệc Diễm thở hổn hển, nắm lấy cằm của tôi: “ Làm cho tên tiểu tử kia nghe được, nghe được cô dâʍ đãиɠ đến thế nào, kêu!!!”

“A…” Dưới thân truyền đến sự xé rách đau đớn, làm cho tôi phải thét lên. Đau quá!!!

“Đúng, Duyệt Duyệt… Chính là như vậy!!!”

Đường Diệc Diễm, anh muốn đem tất cả tự tôn của tôi giẫm nát dưới chân mới cam tâm sao? Anh muốn làm cho cuộc sống của tôi nhục nhã mới vừa lòng sao?

Diệp Sương Phi, tại sao, tại sao mày lại có thể đáng thương như vậy!

oOo

Nếu không phải ngồi trong phòng học sáng sủa này, tôi có lẽ đã quên mình vẫn còn là học sinh.

“Tiểu Phi, tên tiểu tử Đường Diệc Diễm kia có phải lại bắt nạt cậu rồi phải không?” Đồng Hân ngồi xuống bên người tôi. Khẩn trương đánh giá tôi từ trên xuống dưới tôi một lượt, còn thiếu điều bung quần áo của tôi ra nhìn xem có bị nội thương không.

“Không phải!” Nếu trừ bỏ trận làʍ t̠ìиɦ điên cuồng kia, cuối cùng, Đường Diệc Diễm ôm lấy tôi bước ra ngoài, tôi thấy Lý Thịnh Mân mặt mày xanh mét, nhìn tôi với ánh mắt đồng cảm. Tôi nhắm chặt mắt, không cần, không cần cậu ấy nhìn tôi như vậy. Đường Diệc Diễm tha cho Lý Thịnh Mân, cũng miễn cưỡng tin tưởng tôi, ra lệnh cho tôi, không được gặp lại cậu ấy nữa!

Lẽ ra hôm nay hắn định để tôi ở Thanh Viên nghỉ ngơi, nhưng mà tôi thực sự đã lâu không tới trường, hơn nữa cũng sắp thi vào đại học, tôi không thể có thái độ như vậy được. Tôi không muốn những lời đồn đại bay đầy trời giống như lúc trước!

“Vậy sao?” Đồng Hân chu môi, “Thấy cậu mấy hôm không đến lớp, tớ còn nghĩ là hắn tra tấn cậu đến nỗi không xuống giường được!”

Tôi cúi đầu, không trả lời, tuỳ ý xoay xoay bút.

“Đúng rồi, hôm nay chúng ta cùng đi dạo phố được không?” Thấy tôi không muốn tiếp tục chủ đề đó, Đồng Hân lập tức hiểu ra, vội vàng chuyển qua chuyện khác.

“Cũng không được, sau này, chiều nào học xong, tớ cũng phải học thêm!” Cô Lý cứ đúng tám giờ sẽ đến bổ túc tiếng Anh cho tôi, chuẩn bị cho kì thi IELTS sắp tới. Tôi còn chưa nói cho Đường Diệc Diễm biết tôi không muốn đi Anh, mà cũng chẳng dám nói, nhưng lại vẫn phải tiếp tục lừa dối mọi người trong nhà, chung quy cũng sẽ có một ngày bị lộ thôi. Một loạt những vấn đề này cứ luẩn quẩn trong đầu tôi, nhưng tôi biết, mặc kệ tôi nghĩ thế nào, suy nghĩ của Đường Diệc Diễm mới là điều quan trọng nhất. Hắn muốn làm thế nào thì tôi phải làm thế đó, tôi đã là con rối trong tay hắn, hắn chỉ cần nhón một ngón tay là đã có thể lấy được tính mạng của tôi.

“Lại là Đường Diệc Diễm!” Dùng ngón chân cũng có thể đoán được.

“Tiểu Phi, sắp thi đại học rồi, bố mẹ cậu nhất định sẽ đến trường, tới lúc đó, những lời đồn đại này… cậu định tính thế nào?” Cuối cùng vẫn phải quay lại chủ đề cũ. Bởi vì đó là sự thật tàn khốc.

Tôi thở dài. Lúc trước, khi tôi khuất phục Đường Diệc Diễm, tôi thật sự không nghĩ tới chuyện lại kéo dài như vậy. Những tưởng rằng nhiều nhất là một tháng, khi không còn thích thú với tôi nữa hắn sẽ cảm thấy chán ghét, tôi chỉ cần coi như bị mất trí nhớ một tháng là được rồi. Vậy mà không ngờ, đã một năm trôi qua, chúng tôi vẫn cứ dây dưa, dây dưa đến mức chẳng có chừng mực gì!

“Đồng Hân, cậu nói xem, Đường Diệc Diễm rốt cuộc thích điểm gì ở tớ?” Tôi không xinh đẹp, cùng lắm cũng chỉ có thể coi là thanh tú. Tôi thực sự không nghĩ ra, bản thân mình có chỗ nào độc đáo hấp dẫn hắn.

Hay bởi vì tôi là người đầu tiên cự tuyệt Đường Diệc Diễm, hắn nói tôi giống như một con nhím, hắn muốn đem từng cây gai trên người tôi nhổ sạch sẽ. Nhưng bây giờ, chẳng phải tôi đã khuất phục rồi sao, tại sao hắn còn không chịu buông tha tôi?

“Tớ cũng không biết!” Dù sao cậu ấy cũng không phải là ác ma Đường Diệc Diễm. “Nhưng Tiểu Phi này, tớ cảm thấy trên người cậu có một loại mị lực đặc thù, làm cho người ta không nhịn được, muốn tiếp cận cậu!” Lúc trước cậu ấy cũng như vậy, chủ động cùng với Diệp Sương Phi tôi trở thành bạn tốt.

Mị lực đặc thù? Tôi tự giễu cười cười.

Chính bởi vì loại mị lực này mà tôi phải sống trong địa ngục sao?

Tôi nghĩ có một số việc, nhất định phải đối mặt!