Quyển 1 - Chương 8

Vừa mở cửa ra tôi đã nhìn thấy Đường Diệc Diễm đứng ở ban công, quay lưng về phía tôi, nói chuyện điện thoại.

“Biết rồi, con sẽ đi là được chứ gì!” Hắn chuyên tâm đối phó với người trong điện thoại, hình như không biết tôi đã trở về. Tôi nhíu mày, vốn định đi vào thay quần áo, nhưng lại nghe thấy Đường Diệc Diễm rít gào qua di động, “ Con biết rồi, không phải là đi xem mặt hay sao?”

Xem mặt! Tôi nhanh chóng dừng bước. Trong lòng dâng lên một trận vui sướиɠ, gia đình hắn bắt hắn đi xem mặt? Nói như vậy không phải là…

“Em vui vẻ như vậy sao?” Giọng nói lạnh lùng của hắn truyền đến trong lúc tôi vẫn còn đang mừng thầm.

Tôi ngẩng đầu, Đường Diệc Diễm không biết đã xoay người lại từ lúc nào, mặt không chút thay đổi nhìn tôi, hẳn là vừa rồi tôi không kìm lòng được mà cong khóe miệng lên.

“Gì cơ?” Tôi giả ngu, rõ ràng cảm nhận được trong giọng nói của hắn có lửa giận.

“Không cần giả bộ, tôi biết là em đã nghe thấy!” Đôi chân thon dài của hắn bước lên, hắn ngồi vào ghế sô pha, cầm lấy điều khiển trên bàn, bật TV.

“Ừ hừm!” Tôi đứng trước cửa phòng ngủ.

“Không sai, người nhà tôi muốn tôi đi xem mặt, nhưng em phải nhớ cho kĩ, tôi đã nói rồi, chỉ cần tôi còn chưa chán ghét, em một ngày cũng không thể rời đi. Ngay cả sau khi tôi kết hôn vẫn là như vậy!” Đường Diệc Diễm nói đến đây, ngón tay dùng sức ấn mạnh điều khiển từ xa, màn hình TV nhanh chóng thay đổi, ánh sáng chói loà làm cho mắt tôi không hé ra được.

Thân mình cứng đờ, tôi hít mạnh một hơi, khẽ xoay người, buồn bã đi vào phòng ngủ.

“Bành.” Tôi vừa đóng cửa được một giây, bỗng một tiếng va đập lớn từ phòng khách vang lên, cùng với đó là tiếng rơi vỡ của thuỷ tinh.

Trái tim của tôi khẽ run lên, cơ thể dán chặt vào cánh cửa, ngẩng đầu, nước mắt lặng lẽ rớt xuống hai má…

oOo

“Chuyển đi?” Đường Diệc Diễm đưa lưng về phía tôi, thân mình cao lớn đứng ngay trước bàn học.

Tiếng nói của hắn miễn cưỡng, lại lộ ra nguy hiểm!

“Thi vào đại học, em… bố mẹ em có lẽ sẽ đến đây, em không biết nên giải thích với họ thế nào, rồi cả những lời đồn đại không hay trong trường học nữa… Nếu có thể, em nghĩ… hay là trước khi thi vào đại học, em nên ở trong kí túc xá!!” Sau khi dùng xong bữa tối, tôi cố lấy hết dũng khí để ngả bài với hắn.

“Còn điều kiện thì sao?” Đường Diệc Diễm nới áo sơ mi ra, rồi tao nhã cởi cúc trên tay áo.

“Điều kiện?” Tôi hoang mang nhíu mày.

“Anh đã nói rồi, nếu anh đồng ý với em, em nên trả giá như thế nào hả?” Đường Diệc Diễm đến gần tôi, nhìn tôi từ trên xuống dưới, kéo thân thể của tôi gần hắn “Chỉ khi bỏ ra mới có thể thu về!”

“Trả giá?” Tôi nghi hoặc.

“Duyệt Duyệt đáng yêu của anh, để anh gợi ý cho em một chút vậy!” Nhìn bộ dạng mơ hồ của tôi, Đường Diệc Diễm khẽ nhíu mi, đôi ngươi trầm xuống, tôi lập tức bị hắn kéo qua, áp chặt vào thân thể của hắn.

Trước mắt lại là tình cảnh quen thuộc.

Mặt của tôi phút chốc đỏ lên , nhanh chóng hiểu được ý tứ của hắn.

“Em đi rồi, buổi tối ai sẽ ở lại bên anh đây?” Ngón tay thon dài của Đường Diệc Diễm tuần tra tới lui trước ngực tôi, áo sơ mi của tôi dần trượt ra, nội y màu hồng nhạt như ẩn như hiện.

“Đồng ý thoả thuận sao?” Hắn từng bước lui lại, hai tay ôm ngực, ung dung nhìn tôi, đôi ngươi màu nâu trong mắt lại càng thêm âm trầm.

oOo

“Đủ rồi… xin anh…đừng!” Tôi nằm trên giường, mệt mỏi chôn đầu trong chăn bông mềm mại, bởi vì không chịu nổi sự tiếp xúc nóng bỏng trên lưng. Tôi thậm chí bắt đầu hối hận vì đáp ứng điều kiện của hắn, kết quả lại hại mình mệt muốn chết.

“Duyệt Duyệt!” Đường Diệc Diễm ở phía sau tôi thở dốc, điên cuồng mà luật động thân mình. Hai tay của hắn đặt tại hai bên sườn của tôi, hơi thở nóng bỏng phả trên lưng, bên tai tôi, tôi cảm giác được từng giọt mồ hôi của hắn đang rớt trên người tôi, dọc theo sống lưng rơi xuống.

“A!!!” Một trận co rút mãnh liệt qua đi, Đường Diệc Diễm gầm nhẹ, thân mình cứng đờ, suy sụp ngã xuống lưng tôi.

Một lúc lâu sau, Đường Diệc Diễm vẫn không hề nhúc nhích, bộ dạng của hắn làm cho tôi có chút ngột ngạt. Thân mình bị đè nặng làm tôi khó chịu muốn dịch chuyển.

“Em… có yêu anh không?” Tiếng thì thào ở sau lưng đột ngột vang lên.

Người tôi cứng đờ lại.

“Em yêu anh chứ?” Đường Diệc Diễm cầm lấy tay của tôi, tiếp tục ở phía sau lưng tôi hỏi.

Tôi cắn môi dưới, thật lâu không nói gì.

Không yêu!

Tôi biết chỉ cần tôi nói lời yêu, nhất định sẽ làm cho hắn mở cờ trong bụng.

Nhưng không, tôi không yêu hắn.

Ngay cả làm bộ một chút cũng không thể được!

Vì thế tôi im lặng!!!!

“Diệp Sương Phi!!!” Thân mình của tôi bị xoay lại, đôi mắt đỏ ngầu của Đường Diệc Diễm đang trừng trừng nhìn tôi.

Tôi nhìn hắn, không chút sợ hãi!

Là chính hắn muốn hỏi tôi.

“Em ngay cả làm bộ một chút cũng không muốn sao?” Đường Diệc Diễm nghiến răng nghiến lợi, siết chặt khuỷu tay của tôi.

Tôi đau đến nhăn mặt nhíu mày, cố chịu đựng đau đớn, “Biết rõ là giả vờ, có ý nghĩa gì chứ?”

“Em… “ Đường Diệc Diễm giận dữ giơ tay lên.

Tôi theo bản năng nhắm mắt lại, chờ đợi sự tra tấn sắp giáng xuống.

Đã sớm quen với thói bạo lực của hắn.

Nhưng không, dự kiến sẽ bị đau đớn lại không thấy.

Tôi mở mắt ra.

Đường Diệc Diễm đã buông tay xuống, nhìn tôi.

Trong mắt hắn là ánh nhìn quỷ dị. Màu đỏ trong đôi ngươi ngày càng đậm.

Tôi trừng lớn mắt, không thể tin được những gì đang chứng kiến.

“Cô cút đi cho tôi! Từ ngày mai trở đi cút ra khỏi nơi này cho tôi!” Đường Diệc Diễm đứng thẳng lên. Che dấu sự bối rối, xoay người đi ra khỏi phòng.

Thật lâu sau, truyền đến tiếng sập cửa long trời lở đất.

Trong căn hộ rộng lớn, ngoại trừ tiếng thở của tôi, tất cả đều trở nên yên tĩnh!!!

Tôi… tự do sao?

Tôi ngơ ngác nằm trên giường.

Tôi tự do sao?

Nước mắt bắt đầu dâng lên trong hốc mắt, mọi vật bắt đầu trở nên mơ hồ.

Tự do sao?

Rốt cuộc cũng được tự do?