Chương 5

Tử Nghiên cười ép tới gần, “Ta sẽ, hoàng hậu nương nương ngươi sinh nó ra đi, ta sẽ bỏ qua cho nó.” Vừa nói liền đưa tay đặt ở trên bụng y.

“Không cần!” Mặc Giác hô to huơ tay ngăn trở, không nghĩ tới thật sự hất tay của Tử Nghiên ra.

Tính nhẫn nại trong mắt Tử Nghiên hoàn toàn biến mất, hiện lên vẻ mặt hung ác, nhào tới rống to “Ngươi rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Đã như vậy, cũng đừng trách ta lòng dạ độc ác!” Ngồi cưỡi lên trên bụng lớn nhô lên thật cao của Mặc Giác, gần như sức nặng toàn thân cũng rơi vào trên bụng Mặc Giác, gắng sức đè một cái.

Mặc Giác chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ như muốn lệch đi, một trận đau đớn mãnh liệt từ trong bụng bạo khởi, trước mắt một đạo bạch quang thoáng qua, một cổ nước chảy xiết từ hạ thân ra ngoài.

*

Mặc Giác thấy hắn ngã xuống, giá mới thật sự thở phào nhẹ nhõm, miễn cưỡng ngồi dậy lại chán nản ngã xuống, trận đau trong bụng từ bản đầu đổi thành từng trận xé quặn đau, toàn thân nóng bỏng, y nhìn thấy dưới người mình một mảnh màu đỏ lan tràn ra. Nhiễm đỏ mặt đá xanh đen. Nhưng mà toàn thân không có một chút sức lực, tinh thần và sức lực duy nhất mới vừa rồi trong lúc giằng co với Tử Nghiên tiêu hao hầu như không còn. Giờ phút này y động một cái cũng không muốn động, liền giãy giụa với đau đớn trong bụng cũng không thể, y lẳng lặng nằm ở trên tấm đá xanh, lắng nghe sinh mạng mình đang từ từ trôi qua.

Thì ra kết cục của ta lại là chết đi ở chỗ này sao, thật là, rất đặc biệt a. Khóe môi Mặc Giác hiện lên một tia mỉm cười nhàn nhạt.

Mệt quá, ta thật mệt mỏi, thật là nhớ quế hoa cao Hương nhi tỷ tỷ làm, thật là nhớ sư phụ thổi hai mươi bốn kiều minh nguyệt dạ. Thật là nhớ bóp gò má nộn nộn của tiểu Căn nhi, thật là nhớ… tuyết ở Kỳ Liên.

Có lẽ, ta sợ là. . . Tuân thủ không được lời hứa cùng với ngươi rồi…

Ý thức của Mặc Giác dần dần trôi xa, trở lại mười bảy năm trước, thấy tuyết rơi quanh năm trên núi Kỳ Liên vẫn bay, trời đất trắng như tuyết, an tĩnh đến tận cùng, chỉ nghe thấy tiếng bông tuyết bay rất nhỏ rơi vào đất bể tan tành, an ổn giống như một giấc mộng.

Y nhìn thấy một tiểu hài tử bốn năm tuổi mặc bạch y nhung nhung, đứng ở trong tuyết, gương mặt trong suốt cũng tựa như băng tuyết vậy, giống như một oa oa làm từ tuyết, đối diện nó là một oa oa có đôi mắt to lộ ra thanh quý kiêu căng: “Nơi này tất cả đều là tuyết, vậy ngươi gọi ta Tuyết đi.”

Y lại thấy một oa oa khác cười rực rỡ giống như nắng gắt, giống như muốn hòa tan núi tuyết nơi đây vậy. Lại mang theo điểm ngạo kiều của hài tử, quay đầu chỗ khác, nhưng đưa tay ra ôm thật chặt hài tử nhỏ hơn vào trong ngực, kìm nén giọng vui vẻ, nói giống như một tiểu đại nhân vậy: “Tốt lắm, sau này chúng ta cùng đi ngắm hoa sen tuyết nở.”

Ôm trong ngực chặt như vậy, ấm áp như vậy, nhiệt độ kia Mặc Giác tựa như cũng cảm giác được.

Y đột nhiên nhớ ra rồi, đó là y và Tư Dạ, y chính là vì giây phút ấm áp trân quý trong trời tuyết kia mà động lòng.

Y a a khẽ cười, theo bông tuyết đầy trời phiêu tán, chỉ nghe sâu trong sơn cốc còn quanh quẩn “Cuối mùa đông — ngắm sen tuyết nở—— không —— gặp —— không —— về —— “

*

Mạch suy nghĩ từ đầy trời tuyết trắng thoát ra, Mặc Giác cảm giác được rõ rệt thân thể mình nằm ở trong địa lao âm ướt, bào thai trong bụng cũng theo y dần dần an tĩnh, y nghe trong địa lao tiếng hít thở trầm mặc của y và Tử Nghiên, nghe sâu trong địa lao có tiếng ‘tích tích’ của giọt nước nhỏ xuống đất, sau đó y nghe tiếng ma sát của y phục và tiếng bước chân ngày càng dồn dập, tiếng bước chân ở gần đến tận cùng trong địa lao tỏ ra dị thường rõ ràng, từng bước từng bước ngay cả chủ nhân bước chân nhanh nhẹn nhưng thói quen kéo dài trên đất cũng nghe được.

Quả nhiên, không phải hắn đâu. Mặc Giác ở trong lòng than nhẹ một tiếng. Ta, kết quả, ở hy vọng xa vời cái gì?

Chủ nhân cặp chân kia bước đi càng ngày càng gần, cách rất gần liền nghe một tiếng thét kinh hãi, tiếng bước chân cũng càng vội giống như chạy đến đây.

Tiếng chìa khóa lộn xộn cắm vào ổn vàng lên và tiếng mở khóa, y nghe được một người vội vàng chạy đến bên người y, đâu thương hô: “Nương nương! –” hai tay tựa như muốn đỡ y, lại tựa như sợ mình lỗ mãng làm bị thương y, đưa tay ra ở lúc mới vừa chạm được vạt áo của Mặc Giác lại chịu đựng thu hồi lại. Thì ra là Tiểu lục tử bên người hoàng đế.

“Nương nương! – nương nương –” hắn lo lắng gọi, trong thanh âm mang theo nức nở, vốn là thanh âm chói tai càng thêm bén nhọn.

“Nương nương! Ngài tỉnh lại đi! Ngài đừng dọa Tiểu lục tử! Nương nương –” Tiểu lục tử khóc khóc liền đứng lên, “Nương nương, ngài chờ nô, nô giúp ngài đi tìm thái y!”

“Xoạt.” Mặc Giác ráng đưa một tay ra, bắt ống tay áo của Tiểu lục tử, “. . . Không. . . .”

Tiểu lục tử vội vàng xoay người, lập tức ngồi chồm hổm xuống, tiến tới Mặc Giác trước mặt, hô “Nương nương, nương nương! Ngài như thế nào?!”

Mặc Giác đối với hắn giật giật môi, Tiểu lục tử lập tức nhanh trí của đem lỗ tai tiến tới khóe miệng Mặc Giác, “Tạ, tạ ơn… nhưng… không, cần… Gặp Tư… Dạ… nói… với… hắn, ước… hẹn… nhìn… hoa… Tuyết… Liên… nở… ta… không muốn chờ hắn…”

Trong cổ Tiểu lục tử ngẹn lại, nhẹ nhàng phát ra một tiếng nghẹn ngào, hắn mang nức nở nói: “Nương nương, tốt, nô lập tức đi tìm Hoàng thượng, ngài chờ nô, ngài nhất định phải chờ nô.” Vừa nói liền một bước thanh ba không quay đầu chạy ra.

Mặc Giác không nhúc nhích nằm trên đất, y chợt nhớ tới năm đó lúc gặp Tư Dạ, Tư Dạ hát y nghe của một bài đồng dao, lời ca y đã không nhớ được, chỉ còn dư lại nhịp điệu du dương nhàn nhạt còn bồng bềnh ở bầu trời xa xăm.

Y đột nhiên nghe được một tiếng bước chân chợt nặng chợt nhẹ, lảo đảo cách mình không xa vang lên, cùng tiếng y phục ma sát, chủ nhân cặp chân kia bước từ từ hơi có vẻ chật vật đi về phía y, lúc đến bên người y, thanh âm đột nhiên ngừng lại, an tĩnh giống như mới vừa rồi cái gì cũng không có xảy ra.

Qua một lúc lâu, một cái thanh âm mới chậm rãi nhớ tới, “Mặc Giác, ta biết ngươi tỉnh, ” chính là Tử Nghiên mới vừa rồi ngất xỉu, “Ta sẽ không làm thương tổn ngươi, ngươi bây giờ cái gì cũng không cần trả lời ta, chỉ cần hãy nghe ta nói” một trận tiếng y phục ma sát, hình như là Tử Nghiên ngồi xuống bên người y.

“Lời mới vừa rồi ngươi nói với ta, ta không phải là không hiểu, chẳng qua là cũng như lời ngươi nói ta… Chẳng qua là… Là không bỏ được, a a” hắn khẽ cười một tiếng, tựa như ở tự giễu cố chấp của mình, “Ta lúc mười sáu tuổi liền gặp Tư Hoa, khi đó ta chỉ là một hài tử lớn lên trong kỹ viện, không có cả người hoài bão cũng không người thưởng thức, bọn họ đều nói người trong kỹ viện đi ra ngoài đều hạ tiện, thấp kém. Nhưng lòng ta cao ngất, ta khắp nơi đọc sách, nhưng khắp nơi đυ.ng vách tường. Cuối cùng ta gặp Tư Hoa, hắn chỉ nói một câu với ta: “Ngươi nếu nhận định mình đê tiện, vậy thì vĩnh viễn đê tiện, ngươi nếu muốn bay, ta liền cho ngươi một mảnh bầu trời.” từ đây ta liền đi theo hắn, trở thành đệ nhất mưu sĩ dưới tay hắn. Ta thề phải dùng ta tài hoa mưu kế vì hắn lấy được thiên hạ này, để cho hắn trở thành thiên cổ nhất đế. [Ta muốn khi hắn nhìn giang sơn, liền nhớ lại ta Diệp Tử Nghiên!]