Chương 6

Tử Nghiên thở dài, lại khổ sở mở miệng “Ta cho là ta sẽ cùng hắn bay lượn chín tầng mây, thăng lên một mảnh bầu trời cao nhất, ở nơi đó cúi nhìn bên dưới, hưởng thụ một mảnh phong cảnh tuyệt lệ của thế gian.

Nhưng là. . . . Cuối cùng. . Là giấc mộng Nam kha, thua ở trong tay Tư Dạ, ta không lời chống đỡ, kỹ không bằng người chính là kỹ không bằng người, ta cam bái hạ phong. Đạo lý nhất tướng công thành vạn cốt khô ta hiểu, ta cũng không phải người tranh cãi vô lý. Ta chẳng qua là không cam lòng. Ta không cam lòng Tư Hoa cứ như vậy uổng công chết đi vì ta.

Ta cho tới bây giờ là một người cầm được thả được, có thể ở trong chuyện này, ta từ đầu đến cuối không cam lòng. Ngươi nói ta đến tột cùng là không bỏ được, vậy ta vì Tư Hoa, liền làm người không bỏ được này đi!”

Trong lòng Mặc Giác nhẹ khẽ thở dài, đều là người đáng thương, ngươi là không bỏ được chấp niệm trong lòng, ta là không bỏ được cảm tình chết đi. Chúng ta có cái gì khác nhau chứ, chẳng qua là tổn thương người bảy phân, lại tự thương ba phân. Nói cho cùng, cũng chỉ là bởi vì ta không đành lòng, mà ngươi không buông được.

Mặc Giác lại nghe Tử Nghiên nói: “Ta tuy không phải cái gì chính nhân quân tử bảo vệ lão nhược phụ nhụ, nhưng cũng không đành làm hành vị bắt nạt người nhỏ yếu hơn mình, cuộc đời này ta không thẹn với trời đất, ngay cả Hoa cũng chỉ có phụ chứ không thẹn. Chẳng qua là bỗng dưng của đối với ngươi có thẹn. Nhưng ta không hối hận, muốn ta làm cái gì cho tới bây giờ tùy tâm tùy ý, chuyện đã làm, cũng cũng không do ta hối hận!”

Một tiếng y phục ma sát sau lưng, Mặc Giác cảm thấy một bình nhỏ mượt mà lạnh như băng bị đặt vào ngực mình, “Đây là Thanh Ngọc đan, khắp thiên hạ chỉ có năm viên, có thể cải tử hồi sanh, bạch cốt sinh cơ. Năm đó Tư Hoa vì cứu ta trong lúc nguy cấp, vì ta tìm được hai viên, ta không có ăn, bây giờ cầm nó cũng chỉ là đối kháng với niệm tưởng về Tư Hoa. Bây giờ cầm cũng không có cái gì cần thiết, ta thẹn với ngươi, chỉ có thể dùng nó làm một chút bồi thường.”

Lại nghe phải một trận tiến y phục ma sát. Mặc Giác đang nghi ngờ, chợt cảm giác được Tử Nghiên đỡ ót mình dậy, một vật chạm lên môi y, mùi vị mềm mại tốt đẹp, chính là môi của Tử Nghiên! Đầu óc Mặc Giác tựa như dán vậy, cho đến Tử Nghiên đem một viên thuốc độ vào trong miệng mình, nuốt xuống mới phản ứng được, “Ta đến tột cùng là không bỏ được, thật xin lỗi, ta vẫn là phải gϊếŧ Tư Dạ, lần này chỉ có thể mượn tay ngươi, đây là kỳ thuốc của Miêu Cương, người bị trúng sẽ nghe theo một mệnh lệnh của người bỏ thuốc. Chỉ có dùng máu trong tim của người bị chỉ định mới có thể giải, thật xin lỗi, ta cuối cùng vẫn thẹn với ngươi — “

Mặc Giác nghe thanh âm hắn dửng dưng, tựa như hết thảy đều thông suốt vậy, trong bụng kinh hãi, nhưng bởi vì thân thể mất sức, động một cái cũng không thể động.

“Mặc Giác, ngươi, đi, gϊếŧ, Tư Dạ –” Cuối cùng Mặc Giác nghe được Tử Nghiên dùng giọng nỉ non như tình nhân nói nhỏ ở bên tai y, sau đó kinh nghi phát hiện ý thức mình cách mình đi xa, rơi vào trong một phiến hỗn độn.

Tử Nghiên nhìn y tiến vào lờ mờ, thật thấp nói tiếng “Thật xin lỗi.” Lại nhẹ khẽ cười mấy tiếng, cuối cùng mượn tay của Mặc Giác thuận thế cắm chủy thủ vào vào tim mình.

“Hừ -” hắn thấp rên lên một tiếng. Lại cực nhanh rút chủy thủ ra, màu đỏ diêm dúa thuận thế phun ra, giống như một trận mưa anh đào, diêm dúa lòe loẹt tuyệt lệ, mangtheo lãng mạn chết người. Lưu loát, mơ hồ.

Hắn đẩy ra mấy bước, vừa ngã vào bên tường, trên mặt hiện lên một mỉm cười tươi đẹp thoát tục, bởi vì thỏa mãn mà tỏ ra dị thường phong hoa tuyệt đại, tuyệt không tả nổi.

“… Tư Hoa… Ta tới… rồi. Có ta… Bích…Lạc Hoàng Tuyền… Cũng… sẽ… không… lạnh như vậy…đi…” Hắn khẽ nỉ non, thân thể dần dần trợt xuống, ba ngàn tóc xanh tán lạc trên đất, trên mặt vẫn là một nụ cười xinh đẹp. Như hoàng hôn cuối ngày, dị thường thê mỹ.

*

Vẫn là cung điện đèn đuốc rực rỡ, Tư Dạ ôm Mộ Nhiễm nằm nửa dựa vào trên ghế mềm mại, hắn khẽ cười đem một ly rượu tiến tới mép Mộ Nhiễm, nói: “Uống nó.”

Mộ Nhiễm tựa như chống cự còn thẹn thùng tránh thoát, trên mặt hiện ra đỏ ửng nhàn nhạt, đến giống như là không uống trước say. “Dạ, ngươi làm gì.”

Tư Dạ mang điểm tức giận như hài tử cố chấp nói: “Ngươi không uống thì thôi.” Vừa nói đem ly rượu dời đi, mặt ẩn ở trong đại sảnh huy hoàng hiếm có bóng mờ, trong lúc lơ đãng lướt qua một chút tịch mịch, ở trong ánh đèn sáng tối luân phiên, nhìn không rõ lắm.

“Thế nào?” Mộ Nhiễm tiến tới, mang trên mặt một chút kinh hoàng, một chút nghi ngờ và tám phân ôn nhu, dúi đầu vào hõm vai của Tư Dạ “Có chuyện gì không vui sao?”

Tư Dạ rũ mí mắt, tóc mái che ánh mắt, hắn bỗng nhiên ôm chặt Mộ Nhiễm, lực độ lớn đến giống như là sắp xoa Mộ Nhiễm vào trong thân thể mình: “Mộ Nhiễm, ta yêu ngươi, rất yêu rất yêu ngươi.” Giọng nghe vào hết sức kỳ lạ, rõ ràng là lời nói yêu, nhưng kỳ dị mang theo điểm thăm dò.

“Đúng vậy, ngươi yêu ta, ngươi rất yêu rất yêu ta.” Mộ Nhiễm ngẩng đầu lên, nhìn thẳng ánh mắt của Tư Dạ, dùng giọng nói vô cùng nghiêm túc, lại khẳng định lập lại một lần, “Ngươi rất yêu rất yêu ta.”

Tư Dạ buông lỏng Mộ Nhiễm ôm trong ngực, lúc này biểu tình yếu ớt trên mặt đã từ từ tiêu tán.

Tư Dạ yên lặng một hồi, lại đột nhiên đổi lại một bức biểu tình âm trầm lạnh như băng, “Cái Mặc Giác đó, lại làm ra loại chuyện này, ta nguyên tưởng rằng y là một người an tĩnh đạm bạc, cùng đời vô tranh. Ta thật là tin sai y, y lại còn vọng tưởng hại ngươi, ta nhất định phải đem y thiên đao vạn quả, để cho y biết ở chỗ này nên an giữ bổn phận, biết mình nên làm gì không nên làm cái gì, ta ghét người lừa dối ta!”

Chỗ sâu tròng mắt Mộ Nhiễm bỗng nhiên thoáng qua một đạo u ám thật khó phát giác, hắn lập tức che giấu, lại hiện lên một chút nụ cười đùa cợt, “Y coi như là người cùng ngươi lâu nhất, ngươi đều có thể đem y thiên đao vạn quả, kia nếu sau này ngươi không thích ta, ta há chẳng phải là chết không có chỗ chôn?”

Tư Dạ nhìn về phía Mộ Nhiễm, ánh mắt tựa hồ muốn xem vào chỗ sâu nhất tròng mắt Mộ Nhiễm, hắn vô cùng nghiêm túc vô cùng nghiêm túc nói với Mộ Nhiễm: “Không, ngươi không giống, ta sẽ một mực một mực thích ngươi, bất kể phát sinh chuyện gì, ta từ lần đầu tiên thấy ngươi liền thề muốn yêu mến ngươi quý trọng ngươi cả đời, ta định sẽ không nuốt lời.”

Hắn nhẹ nhàng hôn lên một khối huyết ngọc rất khác biệt trên cần cổ Mộ Nhiễm, tựa như muốn chứng minh cái gì.

Thân thể Mộ Nhiễm hơi cứng đờ, có chút mất tự nhiên quay đầu đi chỗ khác, cười khẽ “Tốt lắm, ta biết.”

Lúc này, từ ngoài điện truyền tới một loạt tiếng bước chân, tiếng bước chân kia hết sức dồn dập, cho thấy tâm tình bước chân chủ nhân hết sức nóng nảy hỗn loạn. Tiếng bước chân kia càng đến sâu trong điện, liền càng ngày càng gấp rút, gần như đến trình độ chạy chậm.