Tư Dạ khó có thể tin nhìn về phía Mặc Giác, trong ánh mắt hèn mọn, sát ý gần như hóa thành đao nhỏ bắn tại trên người Mặc Giác. “Mặc Giác, ta không thể tưởng được, ngươi mà lại ngoan độc như vậy, Mộ Nhiễm nơi nào trêu chọc ngươi, mà lại cho ngươi dùng thủ đoạn như vậy đối với hắn! Ta mắt bị mù, cũng không biết ngươi là người như vậy!”
Mặc Giác liếc hắn một cái, không nói cười nhẹ.
“Người tới a, đem thích khách cùng hoàng hậu nhốt vào mật lao!” Tư Dạ lại nhìn Mặc Giác liếc mắt một cái, ánh mắt phức tạp, vung tay lên, lạnh lùng ra lệnh nói, lại cũng không nhìn y.
“Rắc rắc” cửa mật lao bị đóng, Mặc Giác cùng thích khách bị nhốt vào bên trong cánh cửa, dẫn người tới thị vệ rất nhanh rời đi. Mật lao là nằm là thạch lao nằm ở dưới địa cung hoàng cung, chuyên môn dùng để giam giữ phạm nhân phạm trọng tội.
Mặc Giác vào thạch lao liền một mình dựa vào một xó xỉnh hẻo lánh, suy yếu thở hào hển, tựa vào trên tường ẩm ướt lạnh, trong lòng y không hiểu có chút bất an, hôm nay bảo bảo không biết là chuyện gì xảy ra, động được đặc biệt lợi hại, bụng cũng không mềm mại như dĩ vãng, từng trận phát cứng rắn. Cực đại đặt ở trên người y, để cho y không thở nổi. Đau đớn như có như không tằm ăn lên ý trí của y, bụng nóng bỏng, để cho y phân không rõ rốt cuộc là nhiệt vẫn lại là đau nhức, tay chân lại băng lãnh, thân hình đơn bạc tại giữa thạch lao âm lãnh nhẹ nhàng run rẩy, lạnh nóng đan vào, khó chịu vô cùng.
Hẳn không là. . . . Trong lòng y hiện ra một cái suy đoán không ổn.
Y đỡ bụng nhẹ giọng an ủi: “Bảo Bảo, ngoan, tại trong bụng phụ thân ngoan ngõa chờ đợi, tốt sao?”
Bảo bảo giống như đáp lại nhẹ nhàng đá y một cước, dần dần an tĩnh lại.
Mặc Giác khẽ thở ra một hơi, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi lạnh toát ra trên trán.
Thích khách kia từ khi vào thạch lao vẫn sững sờ nhìn cảnh vật trong thạch lao, miệng vẫn thì thào đang nói gì đó, hắn khẽ vuốt vuốt nhẹ một khối thạch bích trong mắt hiện ra thân sắc chìm đắm, thê diễm muốn chết.
Quá một hồi lâu, hắn giống như mới hồi phục tinh thần lại, khôi phục ý cười xinh đẹp, hắn quay đầu cười cực kỳ quỷ dị với Mặc Giác, “Hoàng hậu nương nương, người biết ta là ai không?”
Trong lòng Mặc Giác rùng mình, thầm cảm thấy không ổn, chỉ bất động thanh sắc, xem hành động kế tiếp của thích khách.
Thích khách kia từng bước một đi đến trước mặt y, trong lòng Mặc Giác bất an càng ngày càng mãnh liệt, y ngầm bảo vệ bụng, bất động thanh sắc cảnh giác nhất cử nhất động của thích khách.
Chỉ thấy thích khách càng chạy càng gần, sau cùng đứng ở trước mặt Mặc Giác, hắn bỗng nhiên nở nụ cười, khác biệt với cười xinh đẹp làm nhân tâm phát lạnh lúc trước, nụ cười này tươi đẹp lại bi thương.
“Hoàng hậu nương nương, tên của ta là Tử Nghiên.”
“A!” Mặc Giác một tiếng hô nhỏ, ngẩng đầu kinh dị nhìn thích khách kia, “Là ngươi!”
Trong nước ai không biết ai không hiểu tám năm trước cửu vương gia Tư Dạ và lục vương gia Tư Hoa tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, huyên dư luận xôn xao, lục vương gia dung binh bức vua thoái vị, lại bị Tư Dạ liên kết Trấn viễn đại tướng quân phản vây trong cung, sau cùng cùng ái nhân kiêm đệ nhất văn sĩ Tử Nghiên cùng nhau chết trong biển lửa, bốn năm trước Mặc Giác mới nhập quan chỉ là nghe nói, cũng chưa bao giờ gặp qua.
“Ngươi không chết! ?” Mặc Giác kinh nghi nói.
“Ta không chết, ta đương nhiên không chết! Ta ngược lại hi vọng ta chết, Tư Hoa liều mạng cứu ta, chính mình lại rơi vào kết cục tan xương nát thịt. Diện mạo ta cũng hoàn toàn thay đổi chỉ có thể đổi một tấm mặt kéo dài hơi tàn. Ta như thế nào có thể chết, ta phải ở lại chỗ này, báo thù cho Tư Hoa, ta muốn để cho Tư Dạ thê ly tử tán, đưa hắn mài xương thành tro, tới an ủi Tư Hoa trên trời có linh thiêng!” Tử nghiên bỗng nhiên như bệnh tâm thần kêu to lên. Dung nhan mỹ lệ vặn vẹo.
Mặc Giác không tự chủ được lui về phía sau đi, chạm đến tường, không thể lui thêm nữa.
Tử Nghiên phát hiện động tác của Mặc Giác, lại lên trước tới gần một bước, trên mặt tươi cười gần như điên cuồng, “Hoàng hậu nương nương, người biết không? Ngày ngày đêm đêm ngóng trông Tư Dạ chết, bộ dáng Tư Hoa chết thảm mỗi ngày ẩn hiện trước mắt ta, nhắc nhở muốn ta báo thù. Ông trời không phụ người có công, cuối cùng để cho Mộ Nhiễm vì loại bỏ ngươi chiêu mộ sát thủ tiến cung, ta nguyên nghĩ muốn một kiếm gϊếŧ Tư Dạ rồi tự sát, không nghĩ tới lại thất bại rồi.”
“Nương nương, người nghe nói qua cha nợ con trả chưa?” Tử Nghiên đột nhiên ôn nhu cười rộ lên, lại để cho Mặc Giác không rét mà run, “Tư Dạ thiếu nợ nần, để con của hắn tới trả đi.
Mặc Giác cảm thấy không ổn, cố gắng lùi về sau tránh né.
Giọng Tử Nghiên ôn nhu nói với Mặc Giác: “Hoàng hậu nương nương, ngài đừng sợ, ngài là người vô tội, ngài yên tâm, ta chỉ cần gϊếŧ nghiệt tử của Tư Dạ để đền tội, sẽ không làm ngài bị thương.”
“Không muốn!” Mặc Giác nghe hắn muốn làm hài tử trong bụng bị thương, đã sớm tâm đảm câu liệt. Gắng sức né tránh, nghĩ muốn tìm nơi chạy trốn.
Tử Nghiên thấy y chống lại mình, cũng không chịu đựng nữa, vẻ mặt đổi sang nghiêm nghị lại lạnh lùng, bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của Mặc Giác, kéo một cái y về phía mình. “Việc này không do ngươi quyết định.”
Mang thai chín tháng Mặc Giác sao có thể giãy được Tử Nghiên cho dù bị thương đi nữa, bị hắn kéo đυ.ng thẳng lên người Tử Nghiên, bụng nhô lên cao bị đυ.ng, Mặc Giác chỉ cả thấy một trận đau đớn vô cùng, kêu lớn một tiếng. Lại bị Tử Nghiên hất cằm lên một cách thô bạo, cạy đôi môi ra, bỏ một viên thuốc vào trong miệng y, Mặc Giác gắng sức tránh né, “Ô – ô ừ -“
Tử Nghiên thấy vậy bóp một cái lên bụng y,
“A! ——” Mặc Giác kêu đến thảm thiết. Viên thuốc cũng thuận thế rơi vào trong miệng bị y nuốt xuống.
“Thật ngoan! Như vậy không phải được hay sao.” Tử Nghiên hài lòng thấy y nuốt xuống viên thuốc, buông hai tay giữ lấy y ra.
“Hô — hắc —— hô – hắc ——” Mặc Giác ngã xuống trên mặt đất, thân thể cuộn lại thành một đoàn, hai tay nâng bụng, chật vật thở hổn hển, y cố chống thân thể lên, định phun thuốc vừa nuốt vào cổ họng ra.
“Ách —— ách -” Dùng hết toàn lực nhưng tốn công vô ích, ngược lại càng khiến cho bản thân hoa mắt choáng đầu, cả người vô lực.
Mặc Giác từ bỏ nôn ọe, co rúc trên tảng đá lạnh lẽo.