Chương 2

Y đỡ cái bàn nỗ lực đứng lên, từng bước một thật chậm cũng rất ổn định đi đến bên kia, hài tử trong bụng giống như dự cảm đến nguy hiểm một dạng ra sức đá đánh nhau, y cường chống nhẹ nhàng vỗ bụng, dưới chân lại đi ổn định.

Đi qua bên người Tư Dạ y ở bên tai Tư Dạ nhẹ giọng hỏi: “Bệ hạ, người đã từng đối ta có một phần nào quyến luyến?” Thanh âm nhẹ đến chỉ có hai người bọn họ mới nghe được đến, lập tức rũ mí mắt xuống, nhàn nhạt nhìn về phía mặt đất, cùng đợi Tư Dạ được trả lời, móng tay tay ở trong ống tay áo lại đâu sâu vào trong lòng bàn tay.

Đã thấy Tư Dạ giống như không có nghe đến, cực kỳ lạnh lùng liếc y một cái, nghiêng mặt đi.

Mặc Giác chỉ cảm thấy một cỗ ngai ngái tràn lên cổ họng, lại bị y liên tiếp nuốt xuống. Y thâm sâu lại nhìn Tư Dạ sau cùng liếc mắt một cái, quay đầu đi về phía thích khách.

Đợi cho đi đến thích khách trước mặt thích khách khi đó phía sau lưng ao Mặc Giác gần như như đều bị mồ hôi lạnh làm ướt, thích khách rất nhanh đem Mộ Nhiễm từ trong lòng đẩy ra, một tay chế trụ mạch môn Mặc Giác, kéo y vào trong lòng.

Mà ở đúng lúc chỉ mành treo chuông này, Tư Dạ mạnh cầm trong tay đâm về hướng thích khách, thích khách kia theo bản năng sở trường khẽ ngăn, lại vẫn bị bắn trúng vai trái, máu tươi chảy ròng, ngã nhào trên đất, bị ám ẩn núp chỗ tối chế trụ.

Mặc Giác than nhẹ ra một khẩu trọc khí, nhất thời cường chịu không được, xụi lơ tại đất. Đau đớn trong bụng bạo lên, y lại khó nhịn đựng, lấy tay vò nhẹ bụng lớn, bụng dưới tay cũng không mềm mại như thường mà phát từng trận cứng rắn.

“Ách -” y khó nhịn trầm thấp rêи ɾỉ. Sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, y cảm thấy thai nhi không an phận đá đánh lung tungở trong bụng, đâm vào dạ dày, khó chịu sắp nôn mửa. Toàn thân đều đã mất khí lực, liên hơi hơi vừa động đều đã cảm thấy được tốn sức. Tiểu thái giám Tiểu Lục tử hầu hạ từ nhỏ bên cạnh hoàng đế thấy y không khoẻ, săn sóc nhẹ nhàng nâng y dậy, để cho hơn phân nửa sức nặng của y dựa vào trên thân mình, vẻ mặt thần sắc lo lắng nhìn Mặc Giác: “Hoàng hậu nương nương, người có khỏe không?”

Mặc Giác nỗ lực an ủi cười với hắn, “Ta không sao, Lục công công, làm phiền người rồi.”

Tiểu Lục tử nhìn y trắng xanh miễn cưỡng mở miệng cười, lại quay đầu nhìn nhìn Tư Dạ, chỉ cảm thấy tâm đau xót, một luồng nhiệt chua xót tuôn hướng chóp mũi, gần như muốn chảy ra.”Hoàng hậu nương nương – -” trong thanh âm nhiễm nhàn nhạt giọng mũi, ở giữa trăm chuyển ngàn hổi, chua sót đau nhức cũng chỉ có chính hai người cảm nhận được.

Mặc Giác không lại trả lời, chỉ nhẹ nhàng nhéo nhéo tay Tiểu Lục tử dang đỡ lấy y, chạm rãi lắc đầu.

Tiểu Lục tử thấy thế hung hăng cắn môi, cúi thấp đầu xuống.

Mặc Giác tốn sức nhìn phía Tư Dạ, chỉ thấy hắn cuống quít ôm lấy Mộ Nhiễm, nhẹ giọng dỗ hắn, lấy ra khăn tay vì hắn lau máu bên gáy, trong mắt tràn đầy đau lòng.

Âm thầm rũ mắt xuống, tuy biết rõ là như thế này, khi nhìn đến vẫn sẽ thấy ảm đạm, tay trái y bụng, cảm nhận được chân nhỏ tay nhỏ đấm đá trong bụng, lúc này lại đau đớn được để cho y cảm thấy chân thật, ‘Bảo bảo, chỉ có con mới là của ta,, con sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ta đi?’

Thích khách trước điện bị mấy cái ám vệ kiềm chế trên mặt đất, không thể động đậy, huyết châu từ trên người hắn không ngừng nhỏ, tại trên mặt đá cẩm thạch trơn bóng bắn tung tóe ra từng đóa hoa hồng xinh đẹp. Hắn trầm thấp thở hào hển, tại trên đại điện an tĩnh có vẻ dị thường rõ ràng.

Tư Dạ an ủi xong Mộ Nhiễm, chuyển hướng thích khách, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt sắc bén: “Nói, là ai phái ngươi tới?!”

Thích khách kia cười ha ha hai tiếng, xinh đẹp nói “Người đoán a, hoàng thượng, người nọ người cũng không xa lạ, y liền ở chỗ này đây.”

Đại điện đột nhiên trở nên dị thường an tĩnh, không khí quái dị được giống như ngưng kết. Mặc Giác cảm thấy được kỳ quái không được tự nhiên. Ngẩng đầu phát hiện ánh mắt người toàn bộ điện quái dị ngắm nhìn về phía y, lại nhìn xa một chút, chỉ thấy ánh mắt thích khách có điều ngụ ý dừng ở chính mình, tự tiếu phi tiếu nói: “Liền là hoàng hậu nương nương a.”

Mặc Giác ngẩn ra, phản ứng đầu tiên không phải kinh hoảng cũng không phải sợ hãi, mà là buồn cười, y có chút tự giễu nhẹ cười, chính mình như vậy mà lại còn có người hao hết tâm tư tới tính toán, thật không hiểu có phải rất xem trọng chính mình hay không.

Y vượt qua ánh mắt những người khác, lập tức nhìn về phía Tư Dạ, chỉ thấy trong mắt Tư Dạ lạnh lẽo giống như băng, hoàn toàn là không tin, đông lạnh đến toàn thân y như rơi vào hầm băng, nhưng rét lạnh không chỉ là thân thể, còn có tría tim hoảng sợ rơi vào đáy cốc.

Ta từng nghĩ chỉ cần ngươi tin ta, ta liền mặc kệ người khác nhìn ta như thế nào, bỏ xuống toàn bộ chỉ vì cho ngươi nửa phần quyến luyến, nhưng ngươi lại nhìn ta như vậy, ngươi cho ta điên vì tình! Cuồng ghen sinh hận! Ngươi tin rằng ta vì tình sinh sinh ý gϊếŧ ngươi, điểm này ta không biết làm thế nào, nhưng ngươi càng tin là sự phân biệt đúng sai, lòng dạ, nhân phẩm, kiêu ngạo của ta có thể làm ra bực chuyện này, ngươi đặt ta chỗ nào! Đem chính mình đặt chỗ nào! Ta lại sẽ vì yêu người đến cùng cực mà sinh hận, nhưng ngươi cho ta sẽ vì mình hận mà gϊếŧ ngươi khiến thiên hạ đại loạn, chiến hỏa tứ tung, dân chúng trôi giạt khắp nơi, cửa nát nhà tan sao?

Ngươi không tin tình của ta, ta bất đắc dĩ. Nhưng ngươi không tin tự tôn kiêu ngạo của ta, không biết là ngươi coi thường ta, vẫn lại là coi thường chính ngươi!

Mặc Giác nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tư Dạ một cái, trong mắt không cam lòng, chờ mong, chua sót lại lại điểm điểm phai nhạt đi, chỉ còn lại một đôi mắt đạm mạc trong suốt lưu ly, không còn chờ mong, ngược lại có quyết đoán.

Y mượn sức cánh tay của Tiểu Lục tử để chân đứng vững sau nhẹ nhàng đẩy ra Tiểu Lục tử, vững vàng đứng ở trong ánh mắt Tư Dạ, y nhẹ nhàng hành lễ mở miệng, thanh âm êm tai như ngọc thạch va chạm vào nhau trong gió mát, “Bệ hạ, độc nghe lời nói của thích khách kia cũng không thể tin. Hoàng tử trong bụng hạ thần đã có chín tháng, ví như bệ hạ không tín nhiệm hạ thần, không bằng trước bắt giam người này, thẩm vấn kĩ lưỡng, điều tra rõ sai sử phía sau màn, ví như chứng cớ vô cùng xác thực là hạ thần, nán lại một tháng sau sinh hạ hoàng tử, thần ổn thỏa tự nhận trừng phạt, không chút lo lắng hối hận.”

Tư Dạ trong mắt có chút chần chờ, đang lúc suy tư, lại nghe bên kia thích khách khẽ cười một tiếng, “Nương nương thật sự là ý kiến hay, chỉ là. . . .”

Thanh âm Hắn quay vòng, tự tiếu phi tiếu nhìn về phía Tư Dạ “Không biết một tháng này trôi qua, Mộ Nhiễm nương nương còn có mệnh sống sao?”

Hắn lại quay đầu, cười đối với Mặc Giác “Nương nương thật sự là hảo thủ đoạn, ta đoạn có lẽ là một tánh mạng, chỉ hy vọng trên đường Hoàng Tuyền chẳng phải tịch mịch.”